Ngô Thiên Tú

Khóc đi mưa (4)







Khóc đi mưa
Cho hồn ta ngập lụt
Giữa chiều buồn
Trên phố thị cô đơn
Rũ héo khô
Thèm được ướt bềnh bồng
Ru tim sa mạc
Vào địa đàng rung cảm

Khóc đi mưa
Cho tim ta hứng
Những giọt sầu
Không hò hẹn mênh mang
Để thấy đời
Còn lãng mạn yêu thương
Quên giá băng
Bao mùa như tượng đá

Khóc đi mưa
Cho ta được dỗ
Bằng nụ hôn
Bằng cả một vòng tay
Khi hiểu rằng
Mưa đã vì ta
Thấm lệ mơ
Tim lâng lâng ngây ngất

Khóc đi mưa
Cho hồn ta du mục
Theo sóng tình
Theo biển mộng con tim
Tiếng thì thầm
Hay tiếng sét du dương
Ngã dưới thềm
Bong bóng yêu sa ngã

Ngô Thiên Tú
 

Được bạn: Nguyen Do đưa lên
vào ngày: 23 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Khóc đi mưa (4)"