RĐinh

KHUYẾT




 
Trăng treo
treo chỉ nửa vành
Ánh vàng huyền ảo
để mình nhớ nhau
Khuyết trăng
vàng-vọt đêm thâu
Khuyết em
khuyết cả lời âu-yếm lời
Nước non,
ngàn dặm diệu-vời
Em còn khuyết bóng
nên đời buồn tênh
Bao giờ
trăng sáng trọn vành
Đôi ta chung bóng...
chúng mình tròn vui !
 

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 12 tháng 8 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "KHUYẾT"