RĐinh

Khoảng Trời Nhung Nhớ




 
Một ngày
lại một ngày trôi
Phương trời
còn mãi xa-xôi mịt-mù
Đợi chờ
tím cả trời Thu
Nghe cây lá rụng, gió đưa xạc-xào
 
Mòn trông, hao nhớ
phương nào?
Hồn như lãng-đãng rơi vào hư không
Một ngày, ai có chờ trông
Lòng có xao-xuyến
bâng-khuâng cõi lòng?
 
Phương trời
nào phải nỗi mong
Mà sao cứ mãi mòn trông
phương trời
Phải ngườpi biền-biệt mù khơi
Gợi cho ta
một khỏang trời nhớ-nhung !
 
R Đinh

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 9 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Khoảng Trời Nhung Nhớ"