Jacaranda

Đêm Ngồi Trông … Dĩ Vãng


 


 


 


Em muốn vá, chiếc gương lành … đã vỡ 


Nhưng vụng về, nên mảnh vỡ nhiều hơn … 


Để muộn phiền, cứ như sóng … từng cơn  


Xô hạnh phúc lang thang về đâu đó … 


 


 


Đôi khi thấy … chẳng thà như lá cỏ  


Để xuân về, còn được Gió mơn man 


Uống sương đêm … nghe hạnh phúc khẽ khàng 


Rơi nhẹ xuống … bờ vai trần mộng ảo 


 


 


 


Nhưng kiếp số … em không là “Dã Thảo” ! 


Phận con người … em như Sáo sang sông 


Trái Tim buồn, như mưa bão … mùa đông 


Hồn lạnh giá, đêm ngồi trông … dĩ vãng 


 


 


… Ở nơi đó, có linh hồn buổi sáng 


Mắt dịu dàng, không ai oán bi thương 


Nụ hôn trao … ôi muôn vạn dịu thường 


Làm chất ngất, một hồn hoa  … vừa hé 


 


 


Cám ơn Anh, với muôn nghìn đêm lẻ 


Dệt vào “Thơ” … lời khe khẽ “yêu em” 


Gởi tâm tình vào những cánh thư đêm 


Lời da diết … từng nỗi niềm … vọng nhớ … 


 


 


 


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 7 tháng 2 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "Đêm Ngồi Trông … Dĩ Vãng"