Đông Thanh Trúc

TỪ GIÃ ĐỜI VIỄN XỨ



Xin từ giã lênh đênh đời viễn xứ
Tám mùa mưa dâng nước ngập lòng
Xin từ giã từng hàng cây góc phố 
Cùng ta ngồi qua suốt chín mùa đông.
 
Xin từ giã bạn bè dăm bảy đứa
Còn bôn ba nơi đất khách quê người
Ta về với quê mình nghèo khốn khó
Sớt chia cùng bao cay đắng buồn vui.
 
Xin từ giã những ngày nơi quán trọ
Sống quẩn quanh bên cơm áo dập vùi
Ngày lại ngày cùng anh em tứ xứ
Rượu, bia nhiều và thuốc chẳng rời môi.
 
Xin từ giã những cuộc tình lãng đãng
Vu vơ thôi mà nhớ cũng thật nhiều
Trái tim lớn vẫn luôn là một nửa
Và vẫn hoài rung động những thương yêu.
 
Ta sẽ nhớ những tháng ngày nổi hứng
Xách ba lô rong ruổi khắp đường dài
Hết lên núi lại trở về với biển
Ngất ngư chiều rồi ngơ ngẩn ban mai.
 
Ta sẽ nhớ những chiều mưa quán cóc
Buồn rưng rưng nhưng cũng rất mơ hồ
Cô đơn lạ nhưng cũng đầy ý vị
Tựa như ngồi trong một cõi hư vô.
 
Ta sẽ nhớ những lần say túy lúy
Mấy thằng thân inh ỏi hát bên đường
Trải chiếu ngủ chắn ngang đầu dãy trọ
Tựa như rằng : Đây mới cảnh tha hương!
 
Ta sẽ nhớ lời anh hàng xóm nói :
Năm mươi rồi còn vất vưởng nơi đây
Lần lữa riết, thế rồi trong thoáng chốc
Tráng tâm xưa nay tóc trắng phủ đầy.
 
Ta sẽ nhớ ngày chia tay đồng nghiệp
Nợ bài thơ cho đến tận bây giờ
Hồn nghệ sĩ biết tặng gì hơn nữa
Gói tình nhiều trong câu chữ đơn sơ.
 
Ta sẽ nhớ. Chắc rồi! Ta sẽ nhớ.
Biết bao nhiêu kỷ niệm quãng đời qua
Đã chuyển hóa thành làn hơi ta thở
Trong mỗi tế bào, trong máu, xương, da.
 
Xin từ giã lênh đênh đời viễn xứ
Như Ngày - Đêm tuần tự nối chân nhau
Khi nắng tắt, đêm lại về rất khẽ
Có ta đi tìm lại giấc mơ đầu.

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 16 tháng 9 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "TỪ GIÃ ĐỜI VIỄN XỨ"