RĐinh

THƯƠNG CẬU TÔI NGHÈO





Cậu tôi mãn số lâu rồi
Nhớ thương về cậu nẻo đời trần gian
Ngày xưa một thuở cơ hàn
Giữa thời chinh-chiến miên-man quê nhà

Ruộng người trải rộng bao-la
Ruộng cậu sào chẵn, đất nhà ở thuê
Gắng công chăm bón cày bừa
Nuôi gà, nuôi lợn...  chỉ vừa đủ ăn

Ngoại tôi đầu bạc da nhăn 
Cậu luôn hiếu kính ân-cần chăm nom
Cũng vì việc của giang-sơn
Cậu đi quân-dịch một năm mới về

Nhìn cậu quân phục chỉnh-tề
Trở về làng cũ trọn bề nước non
Cậu về tuy vẫn độc thân
Nhưng xa xôi đã vấn-vương chút tình

Non sông tự cắt hai mình
Tôi đành xa cậu đăng-trình xuôi Nam
Sau ba lăm năm tan đàn
Mừng tái-ngộ vẻ hân-hoan nào vừa

Cậu và mợ đã già nua
Nặng vai bảy gái, trai chưa thành tài
Nông thôn chỉ cuốc với cày
Mong chi cải- thiện cuộc đời hơn xưa

Ngày trôi năm tháng sang mùa
Trọn đời lăn-lóc cậu chưa thoát nghèo


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "THƯƠNG CẬU TÔI NGHÈO"