RĐinh

XỨ LẠNG



Một ngày xứ Lạng vòng quanh
Mưa giăng phủ núi, gió lành-lạnh đưa
Mây trời vẩn đục lờ-mờ
Quán hàng quạnh-quẽ lưa-thưa khách vào

Qua đêm lữ quán thữc thao
Đợi trời rạng sáng xốn-xao cõi lòng
Bầu trời nay trở nắng trong
Bóng nàng Tô-Thị in vùng núi cao

Trải bao năm tháng giãi dầu
Bên non hóa đá nặng mầu tuyết sương
Người từ giã biệt cố hương
Tình nàng vẫn hướng một phương đợi chờ
Chỉ là đá mọc chơ-vơ
Mà thành trang sử, là thơ tuyệt tình

Qua vùng động đá Tam-thanh
Lách luồn hang ngách vách thành thâm-u
Hang sâu hồ Cảnh lù-mù
Nước trong giá lạnh thiên thu vẫn còn

Chui lòng núi vượt lối mòn
Cửa động đá tạc thành vòm sơn am
Tượng thờ son rực thếp vàng
Hương đăng trà quả hàng hàng cúng dâng
Tam-thanh ghé đến một lần
Còn ghi nét đẹp hang hầm Lạng-sơn

Đâu rồi cửa ải Nam-quan ?
Quê hương nào phụ mà sang xứ người
Giọt sầu chinh-chiến chưa vơi
Nỗi đau non nước lại rời Ải-quan


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 11 tháng 9 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "XỨ LẠNG"