RĐinh

MÂY GIĂNG QUÊ CŨ


 Xa-xôi biết có ngày về
Trời đông mưa lạnh tư-bề phủ giăng
Nẻo đường nơi chốn tha nhân
Tấm thân lưu-lạc bước chân ngập-ngừng
 
Tha phương mấy chục năm ròng
Quê-hương ấm lạnh để lòng băn-khoăn
Chứng nhân bao cuộc thăng trầm
Nợ dâu nên nỗi thân tằm còn vương
 
Hoài trông về chốn cố-hương
Những là chỉ thấy một phương trời sầu
Văn-minh, kinh-tế tụt sâu
Nước non sóng gió biển dâu nổi chìm
 
Hồn vong quốc gói trong tim
Đành cam để gãy cánh chim Lạc hồng !
Phương trời còn nặng nỗi mong
Quê-hương rạng rỡ ấm lòng người xa
 
RĐinh

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 24 tháng 12 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "MÂY GIĂNG QUÊ CŨ"