Băng Nguyệt

Nói với người đã qua


Nguời ta bảo khóc là uỷ mị
Biết làm sao khi lệ uớt rèm mi
Đối diện với mình là hai chữ sầu bi
Vờ cứng rắn nhưng đêm truờng thức giấc
Lệ đã vô tình rơi thật nguời ơi
Nhìn ko gian mà ngẫm mãi chữ- đời
Nguời tấp nập giữa cho và nhận
Xin lỗi cùng những nguời tôi làm lận đận
Lỡ gặp tôi để oán hận chữ- tình
Tôi ko xinh nhưng lại dễ nhìn
Nét yếu đuối của chút duyên con gái
Phải làm gì khi tim tôi thì lại
Có một thôi -ngần ngại giữa niềm đau
Bạn bè ơi! giờ đã ra sao?
(Xin đuợc gọi chữ bạn bè đi nhé)
Suơng đêm vẫn rơi cho dù rất nhẹ
Đủ lạnh lòng những kẻ dỡ dang
Lòng tôi giờ lắm ngổn ngang
Đêm khuya cũng đã sắp tàn nguời ơi!
Suơng khuya như giọt lệ rơi
Của trời đêm vắng khóc cùng với tôi

 

Được bạn: ct.ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Nói với người đã qua"