Băng Nguyệt

Mong xuân đừng đi qua

Mùa xuân bước đi rồi
Cô đơn con én nhỏ
Nghe thời gian bỏ ngõ
Nắng sầu trải nối nhau
Con chim én xót đau
Lạc bầy đêm cô tịch
Cất tiếng kêu ríu rít
Khàn hơi ai nghe đâu ?!
Lỡ mai nắng bạc đầu
Con tuổi thơ vắng Mẹ
Tội sao cho con trẻ
Thiếu cả trời yêu thương
Xin đừng như giọt sương
Mồ côi trong đêm vắng
Mong sóng yên gió lặng
Nắng ấm sưởi thân thương!!!

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mong xuân đừng đi qua"