Trường Phi Bảo

Ngập Ngừng


Ta nào thèm nhớ hắn đâu
Chỉ tại môi hắn lắm câu ngọt ngào
Nhớ làm chi kẻ tầm phào
Rỗi hơi nên cứ thích vào tim ta


Bực mình đuổi mãi không ra
Hắn trồng si trước cửa nhà ngây ngô
Ta học bài mãi chẳng vô
Nghĩ tội hắn cứ đứng chờ làm duyên


Ta đâu có muốn bị phiền
Nhưng khi vắng hắn tự nhiên thấy buồn
Lòng thì sợ lắm yêu đương
Bởi còn con nít thất thường nắng mưa


Hắn làm đuôi suốt buổi trưa
Ta làm dáng kênh kiệu chưa ai từng
Chắc là ăn phải muối gừng
Cho nên ta - hắn ngập ngừng kết thân.


24-4-2006

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ngập Ngừng"