Đoàn Văn Nghiêu

SUỐI TÓC EM

Cả suối tóc em đổ xuống
Phủ kín mặt anh
Chảy tràn trên gối.
Trong khoảng tối
Bờ môi ướt mềm
Vụng dại trao nhau.
Cần chi ánh đèn màu
Thiết gì nguyệt tỏ
Mưa xuân đẫm mềm cây cỏ.
Dù cho đất giữ
Mặc trời không cho
Có nhau rồi mưa nắng chẳng buồn lo.
Kể từ hoàng hôn, đến vầng dương tỏ
Suối tóc em vẫn đổ
Nhấn chìm anh một đời.
Để câu thơ chới với
Đọc mãi không thành lời
Mà nghe lòng vời vợi, hồn thơ cứ buông lơi.
Một mai có xa khơi
Vẫn nhớ về suối tóc
Quên tháng ngày cực nhọc, quên nắng mưa bụi trần.
Suối tóc em
Thời xuân
Phủ kín đời anh hạnh phúc.[/b][/i]
09.10.06

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "SUỐI TÓC EM"