ĐOÀN VĂN NGHIÊU

NHỚ VỀ NƠI ĐÃ RA ĐI


Thoáng đó mà đã hơn ba mươi năm
Ngày ấy con đi lúa đồng đang vào vụ
Mưa bóng mây gieo lòng nỗi nhớ
Ngoảnh nhìn xa ngái mùa thu.


Nơi con sông đào ôm dải đất mặn chua
Mảnh đất thấm mồ hôi của mẹ
Sông Lân ơi! sao đục ngầu cửa bể
Sóng vỗ về khao khát bãi Đồng - Châu.


Dẫu chẳng đi tận cùng núi thẳm rừng sâu
Cũng thấu hiểu nỗi cơ hàn của mẹ
Chắt chiu cho con để có thời trai trẻ
Từ biệt mẹ hiền con cất bước ra đi.


Từ mảnh đất quê nghèo tươi thắm sắc sử thi
Hành lý con mang có bao điều thương nhớ
Trong tình nghĩa quê hương với bao duyên nợ
Có ân nghĩa mẹ hiền luôn sâu nặng trong con.


Quê hương ơi! nay ai mất ai còn
Cửa biển có trong hơn, bãi bồi hay lở?
Đồng đất mặn chua vẫn xanh màu lúa
Mái tranh nghèo luôn ấm lửa tình thương.


Qua gió cát nắng mưa lên mảnh đất Kiên - Cường*
Bao vất vả gian truân khô gầy dáng mẹ
Mẹ và quê đã cho con tất cả
Cao dầy ơn mẹ con mang.


Hơn ba mươi năm xa xóm xa làng
Nay trở lại thăm miền thơ trẻ
Nơi ta đã ra đi, có quê và mẹ
Để bây giờ có cuộc đời con.


* Kiên - Cường là một xóm mới ven biển được thành lập năm 1982.

Đông minh, 05.10.06

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "NHỚ VỀ NƠI ĐÃ RA ĐI"