Kiều Giang
VẦNG TRĂNG LƯU LẠC

Tôi đã đi tìm vầng trăng bặt dạng,
Một ngày em đã đi theo vầng trăng,
Để tìm vầng trăng và em,
Tôi đã đánh đổi cả đời mình vào chữ nghĩa,
Chữ nghĩa đã dắt tôi đi, như một chuyển động thầm lặng,
Để đi tìm vầng trăng
Tôi và con chữ đã băng qua những đồi hoang tuyết phủ…
Một ngày tôi đi gom tất cả chữ nghĩa của mùa thu,
Chất chứa những nỗi buồn rơi theo những chiếc lá vàng,
Em trở về từ vầng trăng,
Cười nhạo tôi vì nàng thấy chữ nghĩa của tôi bay theo mùa thu,
Vì có một thứ chủ nghĩa muốn dẹp bỏ vầng trăng và lá vàng.
Và rồi có sự trục trặc trong sự vận chuyển của mặt trời,
Làm đảo lộn sự sống của loài đứng thẳng,
Loài sâu bọ tràn về trong mùa thu,
Chúng cắn, cướp, hốt tất cả,
Tôi và em ôm nhau khóc dưới bóng râm của thời đại.
Thời gian đang chồng chất lên trí nhớ tôi,
Một khúc sông chảy qua làng tôi đang bị xói lở,
Những con rắn đang giả dạng ngòi bút tràn vào chữ nghĩa,
Làm thay đổi văn hiến hàng ngàn năm của làng tôi,
May thay em đã bắt chước tiếng chim sơn ca hát trong trí nhớ tôi,
Những bài tình ca về mùa thu và vầng trăng ngàn năm lưu lạc…
Sài Gòn 4 . 5. 25.
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 20 tháng 5 năm 2025