Băng Nguyệt

Dấu chân địa đàng

Rừng thơ còn lại một mình
Em lang thang với hành trình cô đơn
Này hoa này bướm...vẫn còn
Này yêu này giận gói tròn mê say
 
Người đi ta lạc trời này
Con đường dấu lệ hoa bay trắng trời
Vườn yêu lặng lẽ thơ rơi!
Nổi buồn lệ ứa....ướt lời thơ ca.
 
Bao giờ người ghé thăm ta
Rừng thơ còn bóng trăng tà soi nghiêng
Tóc đen dẫu hết sắc huyền
Vẫn còn giữ mãi chút duyên cho người! 

Được bạn: HB 21.05.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Dấu chân địa đàng"