Vivi

Ông lái thuyền

Ông lái thuyền ngồi buồn ủ rũ
Ôm cô đơn bỏ lái thuyền trôi
Mặt bể rộng mây chiều buông phủ
Bến thuyền xưa thấp thoáng lưng đồi
Con gió lướt từng đầu sóng bạc
Mùa cá về chim biển xôn xao
Mà thuyền ông dạt bờ lưu lạc
Chở ân tình nặng trĩu năm nao
Bóng hoàng hôn lạnh lùng chìm đắm
Dưới màng đen lấp lánh muôn màu
Nào còn đâu một thời hoa thắm
Thuyền yêu thương cập bến chờ nhau
Đời trở gió thuyền chao ngao ngán
Bến tình xưa trôi dạt vô bờ
Ông thơ thẩn biển đời lai láng
Thuyền ngược dòng ôm lái bơ vơ !
Vivi
Nauy 18.9.2008

Được bạn: vdn 1.11.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ông lái thuyền"