Băng Nguyệt

Khúc tình Dạ Cổ Hoài Lang




 


Nào xuân tình – nào Lưu Thủy – Hành vân,


Cái điệp khúc Hò – Xang – Xừ - Xê – Liếu ,


Những ngôn từ tả cô đơn nặng trĩu


Gửi trong dòng nhạc- tân cổ - buồn hiu,



 


Người nghệ sĩ diễn qua biết bao nhiêu


Những vở tuồng có trăm chiều nghiêng ngã


Kết thúc dẫu hài , bi đều như nhau cả


Khách chớ vân phân khi đã bước ra về.


 


Quán vắng lạnh- quen rồi, thôi thì kệ,


Hát một mình chỉ để đủ mình nghe,


Có trăng khuya soi sáng rực đêm về,


Dòng Kinh Cùng bóng cau che bóng chuối ,


 


Những vị vua đã bao lần hoán đổi


Duy chiếc ngai vàng vẫn nguyên khối hình vuông,


Trách sao được thói bạc bẽo quân vương,


Bởi vì vua có ngàn muôn ái thiếp,


 


Yêu nghệ thuật nên đã thành duyên nghiệp


Ôm cô đơn thiêm thiếp những canh dài,


Hoàng hậu bây giờ hoàng hậu chẳng còn ngai.


Chỉ còn khúc Nam ai che bóng tối,


 


Đến lúc nào đó chắc chẳng ai buồn hỏi,


Người ấy ngày xưa giờ người ấy đâu rồi .


Nỉ non trải hết lòng rồi,


Tình ca Nam Bộ cho Người nhớ nhau .


 


17.03.2010




 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "Khúc tình Dạ Cổ Hoài Lang"