Băng Nguyệt

Hoa tím ngày xưa


Gió thổi lắc lư cành hoa tím
Từng cánh mỏng mang hình một con tim
Rơi tả tơi rắc đầy mặt đất
Em cuối đầu không tin vào sự thật
Con tim tôi đâu phải là hành khất
Mà van xin một tình cảm dư thừa
Từ gnày nghịch cảnh đẩy đưa
Cuớp đi mất tình tôi thuở đó
Thế nhân ơi em thì bé nhỏ
Khi một mình với trăng tỏ cô đơn
Lòng em cũng lắm tủi hờn
Giá cũng có một nguời bên cạnh
Nhưng niềm đau làm nên sức mạnh
Em sợ rồi giả dối tình yêu
Nên giờ dẫu có bao nhiêu
Thế nhân ơi em ko dám nhận
Chữ ân tình oán hận hơn thua
Em trót nhận một trời cỏ úa
Là niềm đau là hạnh phúc thật tình
Hết đêm rồi lại bình minh
Lòng yên ả nhìn thời gian đi đến
Nguời với nguời gặp nhau là định mệnh
Toàn vẹn ko là còn ở nguyệt tơ
Anh giờ suơng khói xa mờ
Em xin nhận những gì trời sắp đặt...
Sắc màu tím và những dòng nuớc mắt
Con tim hồng đã khép chặt từ khi.......

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Hoa tím ngày xưa"