Băng Nguyệt

Việt Dương Nhân


V iết lên cung bậc tơ lòng
I m lìm giữa gió mùa đông đang về
Ê m đềm như cảnh đồng quê
T rong ngàn kí ức -- tái tê -- u hoài
D ù qua rồi cảnh đọa đày
Ư ớc mơ vẫn cứ một ngày tiến hơn
Ơ n người lòng vẫn sắc son
N gước trông đất Việt - chị còn lo toan
G ửi vào thơ - những mất còn
N gàn lời tâm sự chưa tròn - ý mong
H ai mươi năm niềm hoài vọng
A nh mặt trời xua tan đông - buốt giá
N hưng em ơi ta còn - nơi - trời lạ
Việt nam ơi tất cả - hẹn một ngày
Dương gian mình tràn ánh nắng hồng say
Nhân thế hết đắng cay - đời tục lụy !
Đài Bắc, đêm 15-12-2004
Băng Nguyệt

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Việt Dương Nhân"