Băng Nguyệt

Một kiếp phù sinh


Ngang trời hạc trắng bay qua
Làm buồn lữ khách nhớ nhà nhớ quê
Nhớ bờ mua tím xum xuê
Đầy con đê nhỏ...bước về tung tăng

Thuở nao nhặt xác bằng lăng
Bây giờ nhặt những băng khoăn đời thường
Những đêm mưa suốt canh trường
Ầu ơ khúc hát...vấn vương...ngày nào...

Biển ru những điệu sầu đau
Chở thương chở nhớ bay vào giấc mơ
Tìm đâu được thuở ban sơ
Tìm đâu được những tình cờ...trong tim

Hiên ngoài sương vẫn rơi êm
Phù sinh một kiếp....nổi chìm thế nhân
Còn anh...người ấy..tình nhân
Trong lời thơ với...dương trần..éo le

Em bên người mới...khít khe
Và âu và yếm...mà nghe nhói lòng
Từ hôm nở lại hoa lòng
Thế là cái chữ tâm đồng vỡ đôi

Chiều nay đứng giữa xa xôi
Ngã ba tình ái....cũng rồi đơn côi
Nhìn trăng khuất bóng xa vời
Nhìn em...năm tháng biết rồi...ra sao...!!!

Được bạn: ct.ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Một kiếp phù sinh"