- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chú Thích
Địa ngục thiên đường
phong ma yến tước 2
địa ngục thiên đường
người dịch: lục hương
Chương 1
thượng hải
“Uuuuu!” Con tàu hơi nước nhỏ hụ còi, một làn khói đen phun ra từ miệng ống khói.
Đây là một con tàu chở hàng dọc sông Trường Giang, lái tàu thỉnh thoảng cũng tiện thể đưa kèm người hoặc hàng hóa riêng, Mạnh Tiểu Lục chính là khách của y đưa đến, lúc này gã đang nằm trong khoang tàu chợp mắt.
“Chú em, thức dậy đi, đến Thượng Hải rồi.”
Mạnh Tiểu Lục lồm cồm bò dậy, ngồi tàu thủy đi trên sông tròng trành qua lại làm gã hơi say sóng, lúc ra khỏi khoang tàu, gã ngậm một điếu thuốc trên miệng, dùng bật lửa tây châm thuốc, bấy giờ mới ngước mắt lên nhìn Thượng Hải bên bờ sông Hoàng Phố.
Mạnh Tiểu Lục ngẩn người ra, bản thân gã cũng coi như là người từng lăn lộn ở Thiên Tân, mà Thiên Tân là bến cảng lớn, cũng là chỗ Tô giới, còn phồn hoa hơn cả Bắc Kinh. Nhưng tất cả so với Thượng Hải thì đúng là bì phấn với vôi, nơi này thực sự quá đỗi náo nhiệt, quá đỗi tráng lệ, đến nỗi gã ngậm điếu thuốc trên miệng mà quên cả gẩy tàn, tàn thuốc cháy thành một đoạn dài.
Tay lái tàu rất thích gã trai trẻ hào sảng này, y vỗ vai Mạnh Tiểu Lục nói: “Không tệ chứ, chú em, nơi này chính là Thượng Hải, mười dặm toàn người Tây, là thiên đường của những kẻ mạo hiểm. Ở đây, chú em nhất định có thể làm nên sự nghiệp lớn lao.”
“Cảm ơn anh.”
“Ơn huệ gì, gặp nhau tức là có duyên, bạn bè cả mà.”
“Chậc…” đã đến Thượng Hải mấy ngày rồi, Mạnh Tiểu Lục nhìn năm đồng Đại dương còn lại trong túi mà rầu rĩ. Hơn nửa năm đi tìm Diệp Lam, ngày nào cũng bôn ba nghe ngóng, nếu không thì cũng uống rượu say khướt, những khi gặp phải người có việc gấp hay đang nguy nan, Tiểu Lục còn ra tay tương trợ một phen. Tiền trong túi cũng không thể vung phí mãi, sau khi tới Thượng Hải, Mạnh Tiểu Lục thuê một phòng nhỏ ở khu vực Hoa giới, lại sắm thêm một ít vật dụng cần thiết cho cuộc sống, cuối cùng chỉ còn lại năm đồng trong túi. Hiện giờ vấn đề hàng đầu mà Mạnh Tiểu Lục gã cần phải giải quyết là làm thế nào để sinh tồn.
Căn phòng Mạnh Tiểu Lục thuê nằm trong một tòa nhà nhỏ mới xây năm ngoái, tổng cộng có ba tầng, mười mấy gia đình cùng ở chung, mỗi sáng sớm, người đi làm đi làm, người đi học đi học, ồn ào náo nhiệt, rất giống hồi gã còn sinh sống trong đại tạp viện ở Bắc Kinh.
Bên ngoài có người gõ cửa, Tiểu Lục mở cửa ra, người kia cũng tầm tuổi như gã, lên tiếng: “Mạnh tiên sinh phải không, tôi là Trần Quang.” Ngay sau đó, anh ta chỉ vào nhà bên cạnh, nói: “Tôi ở đây.”
“Chào anh, gọi tôi Tiểu Lục được rồi, anh Trần có chuyện gì không?”
“Bà ngoại tôi bảo tôi gọi anh sang ăn cơm.” Trần Quang đáp.
Mấy ngày nay, Mạnh Tiểu Lục đã giúp bà già hàng xóm làm không ít việc, đều là chuyện chân tay lặt vặt, không ngờ người ta lại khách sáo như vậy, gã cười nói: “Không cần đâu.”
Trần Quang cũng cười đáp lại: “Vậy sao được, bà ngoại tôi đã đặc biệt dặn dò rồi. Tôi nghe nói anh mới dọn tới đây được hai ngày, vẫn luôn muốn kiếm cơ hội gặp anh một lần đấy. Phải rồi, anh ở đây một mình hả?”
“Chỉ có mình tôi ở thôi.”
“Vậy thì qua cùng ăn đi.” Trần Quang nói đoạn kéo tay Mạnh Tiểu Lục, gã từ chối không xong, bèn mang theo rượu thịt ở nhà đi.
Cả nhà Trần Quang năm người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, còn không to bằng căn của Mạnh Tiểu Lục bên kia. Cha Trần Quang là con ma men, thấy Tiểu Lục mang rượu thịt sang, lập tức vồn vã khỏi bàn. Mẹ Trần Quang không có nhà, nghe bảo là đi ở cho nhà giàu có nào đó, bên dưới chỉ có Trần Quang và em gái anh ta là Trần Xảo. Trần Xảo năm nay mười bốn tuổi, vẫn còn đang đi học, cực kỳ bẽn lẽn, nếu chẳng phải Trần Quang gắp cho cô, chắc từ đầu chí cuối bữa ăn cô sẽ không đụng đũa vào chỗ thịt mà Tiểu Lục mang tới.
Bà già rất thích nói chuyện, nhưng lại không có khiếu ăn nói cho lắm, sau khi hỏi tuổi Tiểu Lục, liền khen gã cao to vạm vỡ, trông như người hai lăm hai sáu tuổi vậy, làm Tiểu Lục dở khóc dở cười. Kế đó lại nghe Mạnh Tiểu Lục ở một mình trong căn phòng “lớn” như vậy, bà già bắt đầu nói Tiểu Lục không biết cách sống, làm cả nhà đều gượng gạo. Có điều, bà ta quả thực cũng rất nhiệt tình, cứ bắt Trần Quang tìm việc cho Tiểu Lục, Trần Quang chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà nhận lời, chừng như hơi khó xử.
Sáng hôm sau, Trần Quang đánh thức Tiểu Lục từ sớm. Mạnh Tiểu Lục không có thói quen dậy sớm, trừ mấy ngày đi theo Sa Thiên luyện võ, những lúc khác hễ không có việc cần, gã thường hay ngủ đến khi trời sáng bảnh mới dậy. Gã lim dim ngái ngủ, đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo vào, đi theo Trần Quang ra ngoài.
“Quang Tử, nếu cậu khó xử thì cũng không sao đâu.” Đã quen rồi, cách xưng hô cũng thay đổi luôn, Mạnh Tiểu Lục nhớ lại vẻ mặt của Trần Quang hôm qua, không kìm được nói: “Tôi ra ngoài lượn một vòng, trở về sẽ nói là đang đi tìm rồi, dỗ cho bà ngoại vui là được.”
Trần Quang trợn mắt lên, vỗ ngực nói: “Tôi sao có thể nói mà không giữ lời được chứ? Tôi bảo cho cậu biết, đại trượng phu một lời đã nói… mấy con ngựa cũng không đuổi theo được, đại khái là ý như vậy. Đi, đi theo tôi, ở trước mặt các đại ca tôi đây cũng có thể diện lắm đấy.”
Gọi là có thể diện chính là khúm na khúm núm, thậm chí còn phải khom lưng uốn gối, bộ dạng nịnh bợ của Trần Quang khiến Mạnh Tiểu Lục thấy ngại thay. Lão đại của anh ta tên là Tiền Chấn Thông, biệt danh trên giang hồ là “Xâu Tiền”, trông nom một sòng bạc, còn có cả một cửa tiệm cai thầu nữa, bình thường hay dẫn theo một đám lưu manh đi đánh nhau, hò hét trợ uy, mặc dù không kiếm được nhiều, song cũng không quá tệ.
Trần Quang làm phụ việc tại tiệm cai thầu này, tiền công không cao lắm, một tháng được hai ba đồng Đại dương, có lúc Xâu Tiền vui vẻ thì trả cho nhiều hơn chút, hoặc đôi khi theo lão đại đi đánh nhau, hò hét trợ uy cũng kiếm được thêm dăm ba đồng lẻ.
Tiệm cai thầu, chính là thuê một căn nhà mặt tiền trên phố, bên trong không buôn bán cũng không rao hàng gì, chỉ bày mấy cái ghế băng dài, treo tranh của Quan nhị gia, bên trong có một đám người ngồi, vậy là đủ. Còn kiếm tiền như thế nào ấy à, đơn giản thôi, thông qua giới thiệu công nhân hoặc người làm đủ mọi thứ việc trên đời, nói trắng ra chính là làm người trung gian giới thiệu việc làm.
Mẹ của Trần Quang cũng tìm được việc ở tiệm cai thầu này, từ đó vào làm người ở cho nhà giàu. Thông thường, các tiệm cai thầu đa phần là do người Tô Châu, Vô Tích đứng ra mở, Xâu Tiền cũng thế, vả lại có thể coi như kẻ làm ăn khấm khá trong cái ngành này.
Tiệm cai thầu chủ yếu giới thiệu công nhân nam nữ, người ở, vú em, hầu gái, a hoàn làm việc nặng, nhưng Xâu Tiền chẳng những keo kiệt bủn xỉn mà còn khéo thu vén nữa. Miễn là nơi dùng đến người, dùng đến công nhân, y sẽ nghĩ cách lôi kéo quan hệ, thậm chí có lúc còn giới thiệu cả vợ lẽ hay nha hoàn thông phòng [1] cho các nhà giàu có, tóm lại là tiền kiểu gì y cũng kiếm.
Người đời thường coi chuyện mua bán và làm ăn là một, còn thủ đoạn của người trong giang hồ gọi là làm ăn, có làm mới có ăn, làm ăn để sống, sống thì mới gạt tiền kẻ khác được. Kiểu có cửa hàng cửa hiệu, có bảo đảm ở mức cơ bản thế này, chuẩn xác ra phải gọi là mua bán, có mua có bán, dựa vào tiếng tăm và danh dự, qua vô số cái miệng lan truyền, “cai đầu Tiền” liền trở thành một bảng hiệu tương đối nổi bật trong ngành cai thầu ở đất Thượng Hải này.
“Chú em tên gì? Sao lại đến đất Thượng Hải vậy?” Xâu Tiền ngoẹo cổ nhìn Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Mạnh Tiểu Lục chắp tay, ôm quyền đáp: “Tại hạ Mạnh Tiểu Lục, nghe danh Tiền gia đã lâu, tôi gia cảnh suy vi, nghe nói Thượng Hải là thiên đường của những kẻ mạo hiểm, mới đến đây để thử vận may. Trần Quang nói với tôi, Tiền gia là người cực kỳ nghĩa khí, bảo tôi đi theo Tiền gia lăn lộn, nên tôi mới chạy đến nhờ cậy Tiền gia đây.”
“Thượng Hải là thiên đường của những kẻ mạo hiểm” là câu nói mới thịnh hành dạo gần đây, tựa hồ ai không treo trên cửa miệng nói dăm ba lượt thì không phải đang lăn lộn ở đất Thượng Hải này vậy. Dọc đường tới đây, Trần Quang đã nói Xâu Tiền đặc biệt khoái câu nói này. Vì vậy, Mạnh Tiểu Lục nói năng rất tính toán, nhằm đúng sở thích của đối phương, khiến Xâu Tiền có thiện cảm với mình, rồi khen thêm mấy câu Tiền gia có nghĩa khí, lập tức khiến Xâu Tiền vui vẻ ra mặt.
Mạnh Tiểu Lục không để ý công việc này cho lắm, có điều, nếu Xâu Tiền giữ gã lại thì làm một chút cũng không hề gì. Con người không thể cứ nhàn rỗi mãi, vả lại xét cho cùng Xâu Tiền có thể coi như một nửa là người lăn lộn giang hồ, đi theo y, không đen cũng không trắng, vừa sạch sẽ lại vừa dễ mở mày mở mặt, đến lúc đi tìm Diệp Lam cũng tiện hơn phần nào.
Xâu Tiền được Mạnh Tiểu Lục tâng bốc, thấy gã vừa mắt hết chỗ chê, bèn nói: “Mấy đứa chúng bay không có mắt à, rót cho Tiểu Lục bát nước nóng đi chứ.”
Vậy là Tiểu Lục được nhận vào tiệm cai thầu, Xâu Tiền thấy gã biết viết chữ, liền coi như báu vật, lập tức trả lương mỗi tháng bốn đồng Đại dương. Trần Quang nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, phải biết rằng anh ta làm cả năm trời ở đây mới được tăng lương lên hai ba đồng Đại dương một tháng, Mạnh Tiểu Lục vừa đến mới nói dăm ba câu thôi đã được nhận luôn rồi, thu nhập lại còn cao hơn mình không ít, đúng là người so với người chỉ có chết, hàng so với hàng chỉ có vứt.
Năm ngày sau, ở Lạc Dương, Hà Nam.
“Nếu sư huynh đã nghi ngờ tôi sai sử Mã An giết hại sư phụ, vậy thì phải điều tra cho rõ ràng đến nơi đến chốn, cứ một mực chỉ trích tôi, sau đó hại chết Mã An, giết người diệt khẩu, rốt cuộc là định thế nào vậy?” Mã Vân nói.
Mã Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Đã qua lâu như vậy rồi, nhắc lại chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Sự thực chính là như vậy, mọi chứng cứ đều chỉ về phía Mã An, thêm nữa hôm sư phụ đột tử vừa khéo là hôm đổi canh phòng, chính Mã An dẫn theo đám thuộc hạ của hắn trực ban. Đừng nói nhảm nữa, cứ vạch sẵn ranh giới rồi tiếp tục đánh thôi.”
“Sư huynh, thủ túc tương tàn chỉ khiến người thân đau buồn kẻ thù vui sướng thôi.” Mã Vân đau đớn nói.
Mã Lôi không hề quan tâm: “Huynh đệ ta đây có nhiều lắm, các ngươi nếu không muốn chết quá khó coi thì bó tay chịu trói đi, có lẽ ta còn niệm tình đồng môn mà thả cho các ngươi một con đường sống.”
“Sư huynh, giờ không phải tôi muốn dừng tay là dừng tay được. Nếu thực sự hy sinh một mình tôi mà có thể giữ được Mã gia, vậy tôi sẵn sàng chết. Anh nói anh có nhiều huynh đệ, nhưng thử nhìn đám thuộc hạ của anh xem, toàn bọn ô hợp xấu xa, Mã gia mà toàn hạng người này chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao? Anh đối xử với Mã An như thế, Bát Tuấn Mã mà nói giết liền giết luôn, đám huynh đệ bên dưới ban đầu đi theo tôi giờ làm sao dám đầu hàng nữa? Sư huynh, anh làm vậy là đã tự chặt đường lui rồi! Giờ kể cả tôi muốn dừng tay, bọn họ cũng không chịu đâu.” Mã Vân thở dài nói.
Mã Lôi cười khẩy: “Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.”
“Thu tay hoặc tiếp tục đánh, chỉ có hai con đường đó thôi.”
“Cuộc nói chuyện hôm nay căn bản không cần thiết.” Mã Lôi nói: “Đánh, đánh đến khi một bên chết mới thôi.”
Bên ngoài đột nhiên nổ tiếng súng, liền sau đó có tiếng gào thét: “Mã Vân, Mã Lôi! Không được đánh, không thể tiếp tục đánh nhau nữa!”
Mã Lôi đứng dậy, nghi hoặc nhìn ra cửa, thầm tính toán không biết đây có phải kế sách của Mã Vân bày ra hay không, còn Mã Vân thì lao nhanh ra bên ngoài, hét lớn: “Không được nổ súng, là người mình!”
Mã Lôi và Mã Vân đàm phán trong đạo quán lúc trước Mã đầu tĩnh dưỡng, hai bên đều mang theo người, vì vậy khi có tiếng súng vang lên, người của hai bên đều xông về phía đạo quán, chuẩn bị xung phong, chỉ sợ thủ lĩnh nhà mình xảy ra chuyện gì. Cũng may, đám người này đều là quân lừa đảo, đầu óc nhanh nhạy, bằng không bên ngoài đạo quán đã đánh nhau to rồi. Mã Vân và Mã Lôi ra lệnh dẹp yên, chừng thời gian uống hết một chén trà, hai bên mới bình tĩnh lại, song vẫn giương cung bạt kiếm, hằm hè đề phòng lẫn nhau.
“Thảo Thượng Chương, sao chú mày lại đến đây,” Mã Vân thấy bạn cũ đến, lấy làm an ủi, song lại lập tức biến sắc mặt: “Mau mau ngồi xuống, người đâu, gọi bác sĩ đến đây! Có phải vừa nãy trúng đạn không?”
“Đừng gọi người, tôi không sao, đều là vết thương cũ trên đường thôi.” Chương Cửu Trường nói: “Đợi nói xong chuyện với hai anh, anh kiếm cho tôi một chỗ dưỡng thương là được. Mã Lôi, anh đừng nhìn tôi thế, tôi đến là để giúp Mã Vân, nhưng tuyệt đối không phải gạt gẫm gì anh, tôi vẫn còn chưa tự đại đến mức giở trò bịp bợm trước mặt người của Mã gia đâu. Nếu không phải vì Mã Vân, thì Mã gia các người có bị diệt hay không tôi cũng mặc xác. Được rồi, không lắm lời nữa, Mã Vân bị truy sát, Mã gia các người đại loạn, thậm chí có thể cả cái chết của Mã lão gia, đều do Khuyết môn gây ra.”
“Cái gì?”
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 14 tháng 1 năm 2025