Gào thét

dương nghiễm mậu

Mở…

Thôi, thôi, ông hãy ngừng ngay lại, đừng đánh tôi nữa. Thôi, đừng đánh tôi nữa... để tôi khai, để tôi khai hết. Ông muốn tôi khai gì? tôi xin khai tất cả, tôi không giấu, tôi không chống cự nữa. Hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi, con lạy quan, con lạy quan lớn tha cho con, con xin khai, đừng đánh con nữa. Con xin khai, con lạy, lạy quan lớn, để cho con sống. Quan muốn gì cũng được nhưng xin cho con sống, cho con được sống dù thế nào.

Hãy tắt cho tôi ngọn đèn như lửa đỏ, như mặt trời này, hãy dứt bỏ những chiếc đanh ghim trên mười đầu ngón tay, trên mười đầu ngón chân, hãy dứt đi giúp tôi, những sợi dây điện trên cổ, trên tai, trên vú tôi. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Hãy cắt bỏ cụm tóc tôi đang quấn trên xà, hãy ngưng đổ xăng, đổ nước mắm, nước đái, nước sôi vào miệng tôi, đừng treo tôi lên nữa, hãy dứt bỏ những cây đinh đóng bên sườn tôi vào ván tường. Hãy buông tha tôi. Hãy để tôi thở, tôi nhớ, hãy cho tôi sống và tôi xin khai, dù thế nào. Hãy để tôi sống dù làm tôi mọi, làm con chó, làm nô lệ, hãy để tôi sống.

Hãy tắt đi ngọn đèn như lửa đỏ, như mặt trời, hãy mang tôi ra khỏi căn nhà mồ những bức tường đen ma quái này, những bức tường hắc ám, những bức tường kẻ thù im lặng lầm lì vây khốn thân thể, trí não tôi. Hãy cho tôi ra, hãy phá nó đi. Tôi muốn được sống dù thế nào.

Hãy để tôi lên một phút, một phút cho tôi nhớ lại, rồi tôi xin khai. Đừng hành hạ, đánh đập tôi nữa. Hãy để tôi nhớ tôi ở đâu, ở đâu. Đây là đâu? Tôi đã ở đây bao lâu? Tôi đã ở đây bao lâu? Mấy ngàn năm rồi? Mấy triệu năm rồi? Hay chỉ mấy giờ mấy phút? Ai? Những ai? Những đứa nào, thằng vào, bọn nào? Thôi tôi xin. Tôi xin tha tội. Ai đã bắt tôi ở đây, những đứa nào, bọn nào muốn tôi chết. Không xin ngài, xin quan lớn, cho tôi sống. Tôi xin khai tất cả, lạy quan. Bọn chúng mày là ai? là ai? Bọn súc vật, bọn quỷ dữ, bọn mọi rợ, chó má, bọn người. Bọn bay còn ai...) Thôi cho tôi sống, cho tôi sống, tôi lạy ngài, lạy quan lớn... không, xin cho tôi một phút để tôi nhớ lại, để tôi khai với ngài. Đây là đâu? Ngài là ai? Sao hành hạ tôi? Sao đánh đập tôi? Sao chửi rủa tôi?

Hãy cho tôi xin một phút, để tôi nhớ. Để tôi khai. Tôi nhớ tôi là ai, là chó, là chim, là hổ, là báo, là rắn rết, sâu bọ, là người? Tôi ở đâu tới đây? Đây là đâu và rồi ra sao? Rồi ra sao?

Hãy để tôi nhớ ai sinh tôi ra và nuôi tôi sống. Một cục đá nào? Một thân cây nào? Một con heo nào, hay một người nào sinh ra? Cha tôi? Mẹ tôi? Anh em tôi? Bạn bè tôi? Để cho tôi nhớ rồi tôi khai và cho tôi được sống. Tôi muốn sống.

Hãy cho tôi một phút, biết mình là người, được sống là người để tôi khai. Thôi đừng đánh tập tôi nữa.

Tôi là ai. Tôi là người ư? Có phải tôi là người không? Tôi là người ư? Có phải không? Tôi là người Việt, phải không? Tôi là người Việt, một con người nhược tiểu, ở một thế kỷ những sóng gió gào thét, những phân tán, đe dọa từ trời, từ biển, từ bọn sâu bọ từ bốn phía đến. Tôi là người vừa trải qua hai mươi năm ròng rã chiến tranh, sau một trăm năm bị xiềng xích gông cùm trói buộc trên thân thể...

Tôi còn là người không? Với ngần ấy năm với bao nhiêu ma quỷ, chó má, thú vật gầm gừ đòi xé xác tôi. Tôi còn là người không? Tôi còn là người không? Sao đời tôi phải chết? Tôi không muốn chết. Tôi muốn sống. Tôi phải sống. Dù thế nào.

Thôi đừng hành hạ tôi nữa. Hãy để tôi yên một phút, để tôi nhớ. Để tôi khai. Hãy ngừng tay lại. Lạy ngài, lạy quan. Hỡi bọn súc vật. Bọn mày hãy để tao yên. Con lạy quan lớn. Xin ngài. Xin ngài. Xin ngài cho tôi yên một phút, cho tôi nhớ. Rồi tôi xin khai.

Vâng tôi xin khai. Hãy ngưng hình phạt. Tôi xin khai.

– Tên gì?

– Không... không...

– Tên gì?

– Không... không... không...

– Bố mày?

– Không... không...

– Mẹ mầy...

– Không... không...

– Anh chị em mày?

– Không... không...

– Vợ mày?

– Không... không?

– Tiên nhân mày. Tổ sư mày, Đ. m, mày.

– Tiên sư mày. Đ. m, mày... Trời ơi...

– Thì... giời ơi... Thì chúa hỡi...

– Ở đâu?

– Không?... Không... Không...

– Mày là cái gì?

– Là người.

– Là người gì mày, đồ súc vật.

– Là người. Tổ tiên sư mày...

– Đồ chó. Ông giết mày.

– Tao không chết. Tổ tiên sư bố mày. Ông là người, ông không chết. Nhất định ông không chết. Ông sống, chúng ông sống, chúng tao sống, chúng tao không chết, không bao giờ chết. Mày biết không? Chúng mày biết không? Hỡi bọn súc vật. Chúng ông là người Việt, chúng ông không chết. Không bao giờ chết.

Mở…

Tiến >>


Nguồn: TVE-4U
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 3 tháng 4 năm 2024