Matxcova chìm đắm trong sắc màu. Những ngọn đèn pha lờ mờ ở Quảng trường Đỏ hòa lẫn ánh đèn neon từ các sòng bạc trong Quảng trường Cách mạng. Ánh sáng len lỏi chui lên từ trung tâm thương mại dưới lòng đất ở Manezh. Ánh đèn rực rỡ bao quanh các tòa tháp bằng kính và đá hoa cương bóng loáng, trên đỉnh mỗi tòa là tháp hình chóp nhọn. Thị trưởng thành phố yêu thích những ngọn tháp. Dẫu những mái vòm mạ vàng vẫn thấp thoáng quanh Vành đai Garden*, nhưng hằng đêm máy xúc lại xé toạc thành phố già nua và đào những cái hố ngập tràn ánh sáng ngày càng rộng hơn để nhào nặn nên một Matxcova hiện đại, cao vút như Houston hay Dubai. Đó chính là Matxcova mà Pasha Ivanov đã góp phần xây dựng, một khung cảnh đang chuyển dịch của các mảng kiến tạo, dòng dung nham nóng rực và những sai lầm chết người.
Điều tra viên cấp cao Arkady Renko ngó ra ngoài từ cửa sổ tầng mười nhìn xuống thi thể Pasha Ivanov đang nằm trên vỉa hè. Ivanov đã chết nhưng không quá đẫm máu, tay và chân gập lại trong tư thế quái dị. Hai chiếc Mercedes màu đen đỗ ở lề đường, một của Ivanov, và chiếc SUV còn lại dành cho các vệ sĩ của ông ta. Đôi khi Arkady nhận thấy, điểm chung của các doanh nhân thành đạt lẫn những ông trùm mafia ở Matxcova là đều sở hữu hai con Mercedes dòng SS-black của Đức.
Ngoài các vệ sĩ từ chiếc xe hộ tống của Ivanov, thì lễ tân và nhân viên điều hành thang máy của tòa nhà cũng được trang bị vũ khí. Hành lang, thang máy dành cho khách, lối đi cho người phục vụ và mặt trước tòa nhà đều gắn máy quay. Pasha đã đến đây lúc 9:28 tối, lên thẳng căn hộ an toàn nhất Matxcova và vào lúc 9:48 thì lao thẳng xuống đường phố. Arkady đã đo khoảng cách từ điểm Ivanov chạm đất tới chân tòa nhà. Nếu là một vụ giết người thì khoảng cách đó thường gần hơn vì nạn nhân sẽ cố gắng vùng vẫy để không bị rơi. Còn nếu là tự tử thì điểm rơi sẽ có một đích đến duy nhất và cách xa hơn. Ivanov gần như đã chạm tới lòng đường.
Phía sau Arkady, công tố viên Zurin mang đồ uống từ quầy bar có gắn chậu rửa tay tới cho vị phó chủ tịch của NoviRus là Timofeyev cùng cô gái tóc vàng với bộ đồ đỏ rất hợp thời trang đang ngồi trong phòng khách. Zurin rất có tài trong tất cả các loại sự kiện xã hội. Ông ta đã sống sót qua sáu chế độ của điện Kremlin; béo tới nỗi có thể lăn tròn theo mọi hướng, bản tính thích giúp đỡ và quen giải quyết những vấn đề khó khăn. Timofeyev vẫn đang run rẩy, còn cô gái thì đã say sỉn. Arkady có cảm giác cuộc tụ họp này hơi giống một bữa tiệc nhỏ mà chủ nhà đột ngột lao qua cửa sổ một cách khó hiểu. Sau cú sốc, các vị khách đều trở nên bối rối.
Người đàn ông kỳ lạ ở bên ngoài là Bobby Hoffman, trợ lý người Mỹ của Ivanov. Dù anh ta trị giá hàng triệu đô la, nhưng Hoffman lại đi đôi giày da hiệu Loafer đã nứt nẻ, ngón tay dính đầy mực và chiếc áo vét da lộn đã sờn bóng loáng. Arkady tự hỏi Hoffman sẽ ở lại NoviRus thêm bao lâu nữa. Trợ lý người Mỹ cho một kẻ đã chết ư? Có vẻ không hứa hẹn cho lắm.
Hoffman gặp Arkady bên cửa sổ. “Tại sao phải buộc túi nhựa quanh tay Pasha?”
“Tôi đang tìm kiếm dấu hiệu của sự chống cự, có thể là những vết cắt trên ngón tay.”
“Chống cự à? Kiểu như vật lộn ấy hả?”
Công tố viên Zurin bước từng bước làm rung chuyển nền nhà, hướng về phía sô pha. “Không điều tra gì hết. Chúng ta không điều tra các trường hợp tự tử. Chẳng hề có dấu hiệu bạo lực trong căn hộ. Ivanov đến một mình. Rồi đi một mình. Bạn thân mến, đây rõ ràng là một vụ tự tử.”
Cô gái tỏ ra choáng váng. Trong hồ sơ mà Arkady có được về Pasha Ivanov thì Rina Shevchenko là người thiết kế nội thất riêng của ông. Một nhà thiết kế nội thất, một cô nàng tóc vàng hai mươi mốt tuổi trong bộ đồ da bó sát màu đỏ và đôi bốt cao gót.
Timofeyev được biết đến như một vận động viên thể thao tráng kiện, nhưng để làm hài lòng bố mình, ông ta đã buộc phải từ bỏ rất nhiều sở thích. “Tự tử là một bi kịch cá nhân. Phải chứng kiến cái chết của một người bạn thật sự quá sức chịu đựng. Đại tá Ozhogin là trưởng phòng an ninh của NoviRus. Ông ấy đã lên máy bay để về đây.” Ông ta nói tiếp với Arkady, “Ozhogin muốn tạm dừng mọi chuyện cho đến khi ông ấy có mặt.”
Arkady đáp, “Chúng tôi không bỏ mặc một thi thể trên đường phố như một tấm thảm, cho dù đó là yêu cầu của một đại tá.”
“Đừng bận tâm đến điều tra viên Renko,” Zurin lên tiếng. “Cậu ta là người cuồng công việc. Giống con chó nghiệp vụ trong đội ma túy, cậu ta đi ngửi từng cái túi một.”
Chẳng còn lại gì nhiều để ngửi ở đây, Arkady thầm nghĩ. Toàn bộ hiện trường đã bị phá hỏng. Chỉ là do tò mò, anh tự hỏi liệu vết máu trên cánh cửa trượt và gậy trượt tuyết dùng để cạy cửa sổ có giữ được nguyên vẹn hay không.
Timofeyev ấn chiếc khăn tay vào mũi. Arkady chợt nhận thấy vài đốm đỏ.
“Chảy máu mũi à?” Zurin hỏi.
“Cảm cúm mùa hè*,” Timofeyev trả lời.
Đối diện căn hộ của Ivanov là một tòa văn phòng tối om. Một người đàn ông bước ra từ hành lang bên đó, vẫy tay với Arkady và ra dấu không có gì.
“Người của anh à?” Hoffman hỏi.
“Một thám tử, phòng trường hợp có người làm việc muộn và có thể trông thấy gì đó.”
“Nhưng các anh không định điều tra mà.”
“Tôi sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào của công tố viên.”
“Vậy, anh cho rằng đây là một vụ tự tử.”
“Chúng tôi thích giả thiết tự tử hơn. Tự tử không đòi hỏi phải điều tra và không làm tăng tỉ lệ tội phạm.” Đồng thời, Arkady nảy ra ý nghĩ rằng tự tử không phơi bày sự bất lực của các nhà điều tra và lực lượng dân quân tự vệ*. Họ chỉ giỏi tìm ra những kẻ chết vì say rượu trong đám người sống hơn là làm sáng tỏ các vụ giết người có chủ đích.
Zurin nói, “Các anh hãy thứ lỗi cho Renko, cậu ta nghĩ cả Matxcova đều là tội phạm. Có điều, báo chí sẽ gây xôn xao dư luận về cái chết của một người xuất chúng như Pasha Ivanov.”
Trong trường hợp đó, tin tức một nhà tài chính bị rối loạn tinh thần chết do tự tử sẽ tốt hơn là một vụ ám sát, Arkady tự nhủ. Timofeyev có thể than khóc vì cái chết của bạn ông ta. Nhưng một vụ điều tra án mạng có thể đặt toàn bộ công ty NoviRus vào tình trạng nguy hiểm, nhất là từ quan điểm của đối tác nước ngoài và các nhà đầu tư, những người vốn đã cảm thấy việc kinh doanh ở Nga như là chìm trong vũng nước tối om. Bởi cũng chính Zurin là người đã ra lệnh cho Arkady bắt đầu bằng cuộc điều tra về vấn đề tài chính của Ivanov, nên hành động này chính là bước đảo ngược hết sức ngoạn mục. Ông ta không phải người thích giúp đỡ, Arkady thầm nghĩ, mà là một thủy thủ đầy kinh nghiệm, biết rõ khi nào nên bẻ lái.
“Những ai được quyền tiếp cận căn hộ này?” Arkady hỏi.
“Pasha là người duy nhất được vào tầng này. Điều kiện an ninh tốt nhất thế giới đấy,” Zurin đáp.
“Tốt nhất thế giới.” Timofeyev đồng tình.
Zurin nói, “Toàn bộ tòa nhà được gắn máy quay giám sát cả trong lẫn ngoài, với màn hình quan sát không chỉ đặt ở quầy lễ tân này, mà còn được theo dõi bởi kỹ thuật viên ở trụ sở của phòng An ninh NoviRus như một biện pháp đề phòng. Các căn hộ khác đều có chìa khóa. Ivanov có mật mã riêng mà chỉ mình ông ấy biết. Đồng thời cạnh thang máy cũng có một nút khóa để bảo vệ ông ấy khỏi bên ngoài. Ông ấy có tất cả biện pháp an ninh mà mọi người mơ ước.”
Arkady đang ở trong sảnh, kiểm tra các màn hình quan sát được gắn vào cái bàn tròn bằng gỗ hồng mộc. Mỗi màn hình nhỏ được chia làm bốn phần. Quầy lễ tân còn có một điện thoại màu trắng với hai đường dây nối ra ngoài và một điện thoại đỏ với đường dây nối trực tiếp với NoviRus.
“Nhân viên tòa nhà không có mật mã của Ivanov à?”
“Không. Chỉ văn phòng trung tâm ở NoviRus mới có.”
“Ai được tiếp cận mật mã ở đó?”
“Chẳng ai cả. Nó được niêm phong, cho đến tối nay.” Vị công tố viên cho biết, theo lệnh của Ivanov, trừ ông ta ra thì không ai được phép bước vào căn hộ, bao gồm cả nhân viên, người lau dọn lẫn thợ sửa chữa. Bất cứ ai cố gắng đột nhập đều sẽ xuất hiện trên màn hình và bị ghi vào băng, nhưng nhân viên trực đã không thấy gì hết. Ivanov tự mình dọn dẹp. Giao cho người trực thang máy túi rác, đồ bẩn cần giặt ủi, danh sách thức ăn hay bất cứ thứ gì cần thiết và được đặt sẵn sàng ở tiền sảnh lúc ông ta trở về. Zurin tỏ ý khen ngợi cách làm đó thật thông minh.
“Lập dị,” Arkady dè bỉu.
“Ông ấy có đủ điều kiện để lập dị. Churchill* thường khỏa thân lang thang quanh lâu đài của ông ta đấy thôi.”
“Pasha không bị điên,” Rina phản đối.
“Ông ta sao cơ?” Arkady làm rõ hơn câu hỏi. “Cô có thể mô tả ông ấy như thế nào?”
“Ông ấy bị sụt cân. Ông ấy từng nói mình bị nhiễm trùng. Có lẽ ông ấy phản ứng xấu với thuốc.”
Timofeyev lên tiếng, “Tôi ước gì Ozhogin đang có mặt ở đây.”
Arkady từng nhìn thấy trên bìa tạp chí ảnh một Lev Timofeyev tràn đầy tự tin đang lái du thuyền vượt qua những con sóng trên biển Đen. Timofeyev đó giờ ở đâu, Arkady tự hỏi?
Một chiếc xe cứu thương kín đáo tấp vào lề. Victor băng qua đường với một chiếc máy ảnh và bấm máy liên tục lúc Ivanov được cho vào túi đựng xác và vết máu để lại trên vỉa hè. Có thứ gì đó bị đè dưới thi thể Ivanov. Từ góc nhìn của Arkady, trông nó giống hệt một chiếc cốc uống rượu. Victor cũng chụp lại vật thể đó.
Hoffman nhìn Arkady cũng chăm chú như nhìn hiện trường bên dưới.
“Có thật anh coi cả Matxcova là tội phạm không?”
“Sức mạnh của thói quen.”
Phòng khách chính là ước mơ của một nhân viên pháp y: chiếc sô pha bằng da màu trắng và những cái ghế, sàn lát bằng đá vôi, tường dán giấy gân bố*, gạt tàn thuốc cùng bàn cà phê bằng thủy tinh, là nơi tuyệt vời để tìm kiếm tóc, dấu son môi, vân tay, dấu vết trầy xước. Chúng sẽ dễ tìm được hơn trước khi Zurin ân cần mời cả đám người vào và phá hỏng hết các chứng cứ. Bởi vậy, trong vụ nhảy lầu này, có hai câu hỏi cần giải đáp: Có phải ông ta ở một mình hay ông ta bị đẩy xuống?
Timofeyev cho biết không có ai đáng nghi. “Pasha và tôi vừa trở về sau một chuyến đi xa. Chúng tôi đã cùng học tập và nghiên cứu ở trường đại học khi nền kinh tế của đất nước bị sụp đổ. Hãy tưởng tượng, phòng thí nghiệm vật lý lớn nhất Matxcova và chúng tôi thì làm việc không lương. Giám đốc phòng thí nghiệm, viện trưởng Gerasimov, đã tắt hết máy sưởi trong tòa nhà để tiết kiệm tiền và, tất nhiên, lúc đó đang là giữa mùa đông, các đường ống đã bị đóng băng hết. Chúng tôi có một ngàn lít nước phóng xạ cần xử lý, vì thế chúng tôi xả thẳng xuống con sông thuộc trung tâm thành phố.” Ông ta nhấp một ngụm rượu. “Giám đốc là một người thông minh, nhưng đôi khi anh có thể thấy ông ấy trong tình trạng say khướt. Mặt khác, ông ấy rất tin tưởng Pasha và tôi. Dù sao thì chúng tôi cũng đã xả nước phóng xạ xuống con sông ở trung tâm Matxcova và không ai hay biết.”
Arkady hết sức sửng sốt. Dĩ nhiên, anh không biết chuyện này.
Rina mang ly của Timofeyev tới quầy bar và dừng lại trước bộ ảnh của Pasha Ivanov khi còn sống. Ivanov không đẹp trai nhưng ông là một người vĩ đại với những nghĩa cử cao thượng. Trong các bức ảnh khác nhau, khi thì ông đang leo xuống vách núi, đi thuyền trên sông Ural*, chèo xuồng qua dòng thác. Khi thì ôm hôn Yeltsin, Clinton và Bush cha. Lúc lại tươi cười với Putin, người trông có vẻ như đang bị sâu răng như thường lệ. Có bức ông nâng niu chú chó Dachshund* như bế một đứa trẻ. Ivanov luôn thể hiện sự tự tin tuyệt đối lúc dự tiệc với các ca sĩ opera hát giọng nam cao, ngôi sao nhạc rock và thậm chí cả khi ông cúi chào giáo trưởng của Giáo hội chính thống hay Giáo hoàng Giáo hội Công giáo La Mã. Thế hệ mới của nước Nga lúc đó bị coi là thế hệ thất bại: người bị bắn, kẻ phá sản hoặc phải sống lưu vong. Nhưng Pasha không chỉ rất phát đạt, mà còn được biết đến là người luôn lo lắng đến lợi ích chung và khi quỹ xây dựng nhà thờ Đấng cứu thế* cạn kiệt, Ivanov đã quyên góp vàng lá đủ để dát toàn bộ mái vòm. Lần đầu tiên Arkady mở tập tài liệu về Ivanov, anh được bảo rằng nếu chứng minh được Ivanov vi phạm pháp luật, chẳng khác nào anh có thể dùng di động của mình để gọi đến Thượng viện và viết lại luật pháp. Cố gắng kết tội Ivanov giống như cố giữ chặt một con rắn cứ lột hết lớp da này đến lớp da khác, đồng thời lại còn mọc thêm chân. Hay nói cách khác, Pasha Ivanov vừa là anh hùng trong thời đại của ông, vừa là tượng đài trong tiến trình lịch sử.
Arkady chợt chú ý thấy những hạt tinh thể lấp lánh, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường nằm rải rác trên bậu cửa sổ, quen thuộc đến nỗi anh không cưỡng lại được mà đưa ngón trỏ ra chấm và nếm. Muối.
“Tôi sẽ đi xem xét xung quanh.”
“Nhưng anh nói sẽ không điều tra mà,” Hoffman nói. “Chính xác.”
“Một câu thôi,” Zurin nói với Arkady và kéo anh ra hành lang. “Renko, chúng ta đã mở cuộc điều tra về Ivanov và NoviRus, nhưng nếu đây không phải vụ tự tử thì sẽ chẳng hay ho gì cho tất cả mọi người.”
“Ông chính là người khởi xướng vụ điều tra đó.”
“Và giờ tôi đang kết thúc nó đây. Điều cuối cùng tôi muốn là khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta đã săn đuổi Pasha Ivanov đến chết, và vẫn tiếp tục truy lùng khi ông ta đã nằm yên dưới mồ. Việc làm đó khiến chúng ta có vẻ chất chứa đầy hận thù, giống như những kẻ cuồng tín, và tất nhiên chúng ta không phải thế.” Công tố viên thăm dò ánh mắt Arkady. “Vì thế, khi xem xét một chút quanh đây, hãy tới văn phòng mình và thu thập tất cả tài liệu về Ivanov lẫn NoviRus, rồi gửi đến văn phòng tôi. Ngay tối nay. Và hãy ngừng sử dụng cụm từ ‘Thế hệ Nga mới’ mỗi khi đề cập đến tội phạm nhé. Renko, chúng ta đều là Thế hệ Nga mới, đúng không?”
“Tôi sẽ cố.”
Căn hộ của Ivanov chiếm trọn tầng mười. Không nhiều phòng nhưng các phòng đều rất rộng rãi và có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, tạo cảm giác như đang lơ lửng trong không trung. Arkady bắt đầu từ phòng ngủ có giấy dán tường gân bố phù hợp với tấm thảm Ba Tư. Các bức ảnh ở đây mang tính riêng tư hơn: Ivanov trượt tuyết cùng Rina, chèo thuyền cùng Rina, lặn có bình khí cùng Rina. Cô ta có đôi mắt to và gò má cao của người Slav*. Trong từng bức ảnh, đều có cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc vàng óng của cô ta; cô ta thuộc kiểu người có thể thu hút sự chú ý của cả cơn gió. Nét mặt Pasha ánh lên vẻ trìu mến, hóm hỉnh của một người bố, còn nụ cười của Rina thì ngọt như đường. Một cô nàng gợi tình hạnh phúc.
Một bức tranh khỏa thân màu hồng của họa sĩ Modigliani treo trên tường. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường là cái gạt tàn thủy tinh của Lalique, một đồng hồ báo thức Hermes và trong ngăn kéo là một khẩu súng lục 9mm - loại Viking cùng một băng đạn đầy mười bảy viên mới tinh, mà lúc này nó hữu dụng với Ivanov như một bàn phím với ba mươi tỷ ký hiệu. Một chiếc cặp xách tay đặt trên giường chứa một túi đựng giày hiệu Bally và một sạc điện thoại di động. Trên giá sách bày bộ sưu tập những tác phẩm bọc bìa da cũ mòn của những danh hào như Pushkin*, Rilke* và Chekhov*, và một hộp đựng bộ ba đồng hồ đeo tay của hãng Patek, Cartier và Rolex, anh nhẹ nhàng kích hoạt cho chúng tiếp tục chạy, điều thực sự cần làm cho người chết. Thứ duy nhất không đáng chú ý là đống đồ bẩn cần giặt ở trong góc.
Anh bước vào nhà tắm với sàn được lát đá vôi, nội thất mạ vàng, bồn tắm massage có bậc thang lên, các thanh sưởi để làm ấm những tấm áo choàng bông rộng tới nỗi có thể mặc vừa cho một con gấu Bắc cực cùng một bồn vệ sinh thông minh có gắn điện thoại. Chiếc gương dùng để cạo râu phóng to những đường nét trên khuôn mặt Arkady. Tủ thuốc bên cạnh tủ đựng đồ dùng trong phòng tắm chứa đầy Viagra, thuốc ngủ lẫn Prozac*. Arkady nhận thấy cuối mỗi toa thuốc đều ký tên bác sĩ Novotny. Anh không thấy bất kỳ loại kháng sinh chống nhiễm trùng nào.
Nhà bếp trông mới tinh, như thể bị lãng quên. Đồ dùng bằng thép sáng bóng, chậu rửa tráng men không một vết ố bẩn, còn bếp thì chẳng dính một giọt nước sốt cứng đầu nào. Một kệ bằng bạc đặt kín những chai rượu đắt tiền phủ đầy bụi và chắc chắn được lựa chọn bởi một chuyên gia về rượu. Tuy nhiên, máy rửa bát lại xếp chật bát đĩa bẩn, cùng với chiếc giường được dọn dẹp sơ sài và khăn tắm treo xộc xệch, dấu hiệu rõ ràng của một người đàn ông độc thân. Chiếc tủ lạnh có kích thước chuẩn chứa nước khoáng, vài loại pho mát, bánh quy giòn và nửa ổ bánh mì cắt lát. Rượu vodka trong ngăn đá. Pasha là người vô cùng bận rộn, hầu như ngày nào ông cũng đi ăn tối cùng đối tác. Trước đây, ông nổi tiếng là người hòa đồng chứ không phải một kẻ giàu có sống ẩn dật với mái tóc và móng tay để dài. Ông muốn làm nhiều thứ hơn là chỉ khoe với bạn bè về một nhà bếp hiện đại và mời họ rượu Bordeaux hảo hạng hay một ly vodka ướp lạnh. Nhưng ông đã không gặp gỡ mọi người trong nhiều tháng gần đây. Trong phòng ăn là một chiếc bàn bằng gỗ hồng. Arkady áp má vào mặt gỗ, nhìn xuôi theo chiều dài chiếc bàn. Bụi bặm, nhưng không một vết xước.
Tại khúc quanh của một máy biến trở, căn phòng kế tiếp được dùng làm rạp chiếu phim tại nhà với ti vi màn hình phẳng rộng hai mét, loa màu đen mờ và sáu ghế xoay bằng nhung đỏ. Những người thuộc Thế hệ Nga mới đều có rạp chiếu phim tại nhà, cứ như đạo diễn là nghề tay trái của họ ấy. Arkady xem lướt qua thư viện băng đĩa phong phú, từ Anhxtanh đến Thành Long. Không có đĩa nào trong máy và cũng chẳng có gì trong cái tủ lạnh nhỏ nhiều ngăn hiệu Moet.
Một phòng tập thể dục với cửa sổ cao từ sàn đến trần, lót thảm dày, hàng loạt tạ tay với một máy tập trông như máy bắn đá. Một ti vi treo phía trên chiếc xe đạp tại chỗ.
Đáng ngưỡng mộ nhất chính là văn phòng của Ivanov, một căn phòng với các thiết bị sử dụng công nghệ của tương lai bằng kính và thép không gỉ. Mọi thứ đều trong tầm tay, màn hình và máy in đặt trên bàn, máy tính với khay đĩa CD bên dưới, sát cạnh một giỏ đựng rác trống không. Trên chiếc bàn có bánh xe di động là một chồng báo Wall Street Journal và Financial Times được xếp gọn gàng. Kênh CNN đang chiếu trên màn hình, chế độ im lặng, dòng giá thị trường của các loại hàng hóa chạy bên dưới một người đàn ông cách nửa vòng trái đất trông như đang lẩm bẩm. Arkady nghi ngờ để âm thanh nhỏ là dấu hiệu của một người đàn ông cô đơn và có nhu cầu về một giọng nói khác trong căn hộ, thậm chí ngay cả khi ông ta cấm cả người tình lẫn đồng nghiệp thân thiết nhất vào đó. Arkady bàng hoàng nhận ra công nghệ là điều khó khăn nhất mà bất kỳ ai trong văn phòng công tố viên đều từng gặp phải khi đột nhập vào NoviRus, và thật đáng xấu hổ vì anh cũng đang như thế. Cả cuộc đời, Arkady sống để truy lùng những kẻ dùng dùi cui đánh người khác và đó là chuyện anh thành thạo nhất. Sự tinh vi của hành động trộm cắp thông tin trong các công ty là điều mới mẻ với anh, và anh đứng trước màn hình như con khỉ bỗng nhiên bị đốt cháy. Anh đã tới rất gần câu trả lời cho điều mà mình đang tìm kiếm: tên của những đối tác im hơi lặng tiếng trong các Bộ, những người đã ủng hộ và bảo vệ Ivanov cùng số tài khoản của họ trong các ngân hàng nước ngoài. Anh không định tìm một chiếc ô tô nhét đầy đô la. Chuyện đó chẳng còn tác dụng gì. Không giấy tờ gì hết. Thông tin như làn khói khẽ tan vào không khí. Tiền cũng vậy. Tất cả đều biến mất.
Victor, viên thám tử dưới đường phố, cuối cùng cũng mang lại cho anh chút manh mối. Với bộ dạng của người thiếu ngủ trong chiếc áo len dài tay nồng nặc mùi thuốc lá, anh ta giơ lên chiếc túi dùng đựng bánh sandwich có chứa một lọ muối.
“Cái này nằm trên vỉa hè, bị Ivanov đè lên. Có lẽ nó đã từng ở đây. Tại sao một người nhảy ra cửa sổ lại mang theo lọ muối nhỉ?”
“Ivanov thích muối.”
Bobby Hoffman xen vào lời của Victor. “Renko, tin tặc giỏi nhất thế giới là người Nga, tôi đã phải mã hóa và lập chương trình tự hủy cho ổ cứng của Pasha. Nói cách khác, đừng có chạm vào thứ chết tiệt đấy.”
“Anh vừa là thiên tài máy tính vừa là cố vấn kinh doanh của Pasha à?”
“Tôi làm những gì Pasha yêu cầu.”
Arkady đẩy nhẹ khay CD. Nó trượt vào rồi đóng lại. Hoffman nói, “Tôi cũng nên báo cho anh biết chiếc máy tính và tất cả đĩa CD này đều là tài sản của NoviRus. Anh chỉ còn cách tội xâm phạm một milimet thôi đấy. Anh nên biết luật pháp ở đây như thế nào.”
“Thưa ngài Hoffman, đừng có nói với tôi về luật pháp của Nga. Anh vốn là một tên trộm ở New York và ở đây cũng vậy.”
“Không đúng, tôi là một cố vấn.”
“Nghĩa là…”
“Nghĩa là tôi chính là kẻ đã bảo Pasha không cần lo lắng về anh. Anh có bằng cao học về kinh doanh không?”
“Không.”
“Luật?”
“Không.”
“Kế toán?”
“Không.”
“Vậy, chúc may mắn. Người Mỹ đã truy đuổi tôi với một đội ngũ luật sư hăng hái, tốt nghiệp ở Harvard ra. Tôi có thể thấy Pasha đã lo sợ rất nhiều.” Phản ứng này còn hơn cả thái độ thù địch Arkady dự đoán, nhưng Hoffman lại xuống nước. “Tại sao anh không cho rằng đây là một vụ tự tử? Có gì không đúng à?”
“Tôi chưa từng nói thế.”
“Có gì khiến anh băn khoăn sao?”
Arkady cân nhắc. “Gần đây, bạn anh không còn là Ivanov như trước, đúng không?”
“Có thể do suy nhược.”
“Ông ấy đã đi xa hai lần trong vòng ba tháng. Người bị suy nhược không đủ sức khỏe để đi, họ chỉ ngồi một chỗ.” Tình cờ Arkady lại biết đôi chút về suy nhược. “Theo tôi, dường như ông ấy đã sợ hãi gì đó.”
“Sợ gì chứ?”
“Anh rất thân cận với ông ấy, anh phải biết hơn tôi chứ. Có thứ gì ở đây có vẻ bị xê dịch không?”
“Tôi chẳng thể biết. Pasha không cho phép chúng tôi vào đây. Rina và tôi đã không vào căn hộ này cả tháng rồi. Nếu điều tra thì anh đang tìm kiếm cái gì?”
“Tôi không biết.”
Trong lúc đó, Victor sờ vào tay áo vét của Hoffman. “Da lộn thượng hạng. Đáng giá cả một gia tài.”
“Là của Pasha. Một lần tôi trầm trồ khen ngợi lúc ông ấy đang mặc nó và thế là ông ấy cởi cho tôi luôn. Kiểu như không phải do ông ấy có nhiều mà vì ông ấy rất hào phóng.”
“Có bao nhiêu áo vét ở đây?” Arkady hỏi. “Tối thiểu hai mươi cái.”
“Cả com lê, giày và đồng phục chơi quần vợt màu trắng à?”
“Tất nhiên.”
“Tôi nhìn thấy quần áo ở góc phòng ngủ, nhưng không thấy tủ đâu.”
“Tôi sẽ chỉ cho anh.” Rina lên tiếng. Arkady không biết cô gái này đã đứng sau lưng Victor bao lâu rồi. “Anh biết đấy, tôi thiết kế căn hộ này.”
“Một căn hộ tuyệt đẹp,” Arkady ca ngợi.
Rina săm soi anh để tìm kiếm dấu hiệu của sự mỉa mai trước khi quay người, lảo đảo vịn vào tường, dẫn đường đến phòng ngủ của Ivanov. Arkady chẳng thấy gì khác biệt cho đến khi Rina ấn vào một tấm bảng gắn trên tường khiến nó kêu lách cách rồi nứt làm đôi, lộ ra tủ quần áo to đến nỗi có thể đứng vào đó, sáng rực rỡ. Com lê treo bên trái, quần dài và áo vét bên phải, vài cái còn mới nguyên trong túi xách với các thương hiệu Ý được in rất tinh tế. Cà vạt được treo trên mắc bằng đồng. Các ngăn tủ dành để đựng sơ mi, đồ lót và giá giày được gắn cố định. Chủng loại quần áo phong phú từ chất liệu Kashmere* cho mùa đông đến vải lanh thoáng mát cho mùa hè; mọi thứ trong ngăn tủ đều hoàn hảo, ngoại trừ chiếc gương cao để ngắm lúc mặc đồ đã bị nứt cùng một đám tinh thể lấp lánh phủ kín khoang đáy tủ rộng cỡ một cái giường.
“Giờ lại là gì thế?” Công tố viên Zurin bước đến. Arkady liếm ngón tay, chấm vài hạt cho vào miệng.
“Muối. Muối tinh.” Tối thiểu phải có năm mươi cân muối đổ trên sàn, Arkady thầm nghĩ. Muối được đổ thành hình tròn mềm mại và có dấu hiệu mờ nhạt của vật gì đó dùng để san phẳng.
“Một dấu hiệu của trạng thái rối loạn,” Zurin tuyên bố. “Chẳng có lời giải thích nào hợp lý cho nó cả. Đây là hành động của một người tự tử trong tuyệt vọng. Còn gì khác không Renko?”
“Có muối trên bậu cửa sổ.”
“Lại muối à? Người đàn ông tội nghiệp. Chỉ có Chúa mới biết điều gì đang diễn ra trong đầu ông ấy.”
“Anh nghĩ sao?” Hoffman hỏi Arkady.
“Tự tử,” Timofeyev nói vọng vào từ hành lang, giọng ông ta bị bóp nghẹt do chiếc khăn tay.
Victor lên tiếng, “Miễn là Ivanov đã chết. Mẹ tôi đã đầu tư toàn bộ tiền vào một trong các quỹ của ông ấy. Ông ta hứa trả một trăm phần trăm lợi nhuận trong một trăm ngày. Bà ấy đã mất tất cả, còn ông ta thì được bình chọn là Người Nga mới của năm. Nếu ông ta vẫn còn sống và đang ở đây, tôi sẽ dùng chính ruột ông ta để siết cổ ông ta đến chết.”
Chà, Arkady thầm nghĩ, điều đó sẽ giúp giải quyết vấn đề này.
Thời điểm Arkady giao chiếc xe đẩy tài liệu liên quan tới NoviRus cho văn phòng công tố viên và lái xe về nhà đã là hai giờ sáng.
Căn hộ của anh không phải một tòa tháp bằng kính lung linh cao chọc trời, mà là một đống đá tọa lạc sát Vành đai Garden. Hàng loạt kiến trúc sư của chế độ Xô Viết đã thiếu sáng suốt thiết kế tòa nhà với trụ chống phụ*, cột kiểu La Mã và cửa sổ Moorish*. Phần ốp mặt tiền đã rơi rụng và bị xâm chiếm bởi cỏ cùng đám dây leo mảnh mai đu đưa trong gió, nhưng bên trong lại là các căn hộ có trần cao cùng cửa sổ hai cánh mở, dễ gây ảo tưởng về một căn phòng tắm nắng vào mùa hè. Trong tầm nhìn của anh không phải những chiếc Mercedes bóng lộn, mà là một loạt sân sau của các gara bằng kim loại, mỗi cái được khóa kín bằng ổ khóa được che chắn bởi phần đáy chai nước soda cắt ra.
Chẳng quản giờ giấc, ông bà Rajapakse, hàng xóm đối diện nhà anh, mang đến cho anh bánh bích quy, trứng lòng đào và trà. Họ cùng là giáo sư đại học đến từ Sri Lanka, một cặp vợ chồng da đen nhỏ nhắn với cách cư xử lịch thiệp.
“Đừng bận tâm,” Rajapakse nói. “Cậu là người bạn tốt nhất của chúng tôi ở Matxcova. Cậu có biết Gandhi đã nói gì lúc ông ấy được hỏi về nền văn minh phương Tây không? Gandhi trả lời rằng ông ấy cho là nó rất tuyệt. Chúng tôi biết cậu là một công dân Nga. Và vì biết cậu không thể chăm sóc tốt cho bản thân, nên chúng tôi phải làm điều đó thay cậu.”
Bà Rajapakse mặc trang phục của người Hindu. Bà lượn lờ quanh căn hộ như một con bướm nhằm chộp lấy con ruồi và thả nó ra ngoài cửa sổ.
“Bà ấy không làm hại bất cứ con vật nào,” chồng bà nói. “Tình trạng bạo lực ở Matxcova hiện hết sức tồi tệ. Bà ấy lo lắng cho cậu suốt cả ngày. Bà ấy giống như bà mẹ nhỏ của cậu.”
Sau khi Arkady đuổi được bọn họ về, anh rót nửa ly vodka và tự nâng ly chúc mừng. Vì một người Nga mới.
Chương 1.
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 17 tháng 4 năm 2024