TÊN TRỘM TẤM HÌNH LÂU ĐÀI

edward d.hoch

dịch giả: quang hùng

Trong những ngày hè, đôi khi Nick Velvet sắp xếp gặp các thân chủ ngay tại Câu lạc bộ du thuyền Long Island Sound, mà anh là một thành viên. Bữa ấy, ngồi trên hàng hiên trông ngay ra bến đậu của Câu lạc bộ, anh ân hận vì đã không hẹn gặp Tommy Traylor ở một nơi kín đáo hơn. Traylor là một gã mập thù lù, vụng về vung tay làm đổ hết ly bia trước khi họ vào chuyện. Traylor thừa nhận:

- Chắc tôi đang rối. Không phải ngày nào tôi cũng mướn một tay tội phạm hình sự đi ăn trộm đồ đâu.

Nick phản bác:

- Tôi chưa bao giờ coi mình là một tội phạm hình sự. Mọi thứ tôi lấy trộm đều chẳng đáng là bao. Tôi nghĩ tôi thực hiện một loại dịch vụ.

Một người hầu bàn xuất hiện, thu gom những mảnh thủy tinh và mang ly bia khác cho Traylor. Khi họ ngồi xuống trở lại, ông ta bảo Nick:

- Anh làm gì thây kệ anh, tôi vẫn muốn thuê anh... Anh sẽ có hai mươi lăm ngàn đôla.

- Nếu tôi nhận lời, ông muốn tôi lấy trộm thứ gì?

- Tấm hình lâu đài trên giấy bồi. Thứ đồ chơi cho con nít ấy.

- Hình ở đâu?

- Trong phòng chơi của trẻ con tại một căn nhà ở North Shore, gần Glen Cove - gần như đối diện với bến thuyền chúng ta đang đứng. Anh có thể dong thuyền qua bển, thực hiện công việc vào buổi xế.

- Tấm hình có gì đặc biệt mà giá trị dữ vậy?

- Tôi thích nó chỉ vì lý do tình cảm.

- Căn nhà ấy được bảo vệ ra sao?

- Có hệ thống báo động. Có thể có người gác. Gia đình chủ nhà hiện đang vắng mặt.

- Chừng nào anh cần tấm hình?

- Trong tuần này, trước thứ bảy. Tôi nghĩ tấm hình có thể sẽ bay qua nước Anh vào cuối tuần - Ông ta đưa cho Nick một bì thư dày cộm - Trong này là địa chỉ và sơ đồ căn nhà, kể cả hệ thống báo động mà tôi biết chút đỉnh. Có cả phân nửa tiền thù lao ứng trước. Đồng ý chứ?

Nick liếc qua bên trong bì thư, trong khi Traylor nhâm nhi ly bia. Cuối cùng anh gật đầu:

- Đồng ý.

Họ bắt tay thật chặt.

*

Đó là một loại việc mà Nick Velvet đã thực hiện hàng trăm lần; và anh rất hiếm khi kể với Gloria khi anh trở về nhà. Anh chỉ nói:

- Có việc phải chạy qua vịnh Sound. Anh cần sử dụng chiếc thuyền.

Vợ anh hỏi:

- Em có thể đi cùng anh không?

Gloria và Nick đã sống chung từ 18 năm nay; và trong khoảng 12 đến 13 năm đầu, Gloria không hề có khái niệm cụ thể về việc chồng kiếm sống bằng cách nào. Nói thật những gì anh làm với vợ đã khiến họ gắn bó với nhau một thời gian. Nhưng rồi, cách nay khoảng một năm, họ xa nhau một thời gian ngắn. Gloria đã bỏ đi đâu đó với ai không rõ. Rồi cũng có một người đàn bà khác trong cuộc đời Nick, theo một nghĩa nào đó. Tên cô ta là Sandra Paris; và giống như Nick, cô là một tay trộm chuyên nghiệp. Cô tự xưng mình là “Bạch nữ hoàng”, và dùng câu thiệu của Lewis Carroll “Mọi điều không thể đến vào trước bữa điểm tâm” làm phương châm. Cô muốn cộng tác với Nick, nhưng anh từ chối. Gloria biết Sandra Paris; và đôi khi anh ngạc nhiên vì hai người tỏ ra không căng thẳng với nhau.

Anh trấn an Gloria:

- Chỉ là một công việc bình thường. Anh đưa thuyền sang bên kia vịnh rồi quay lại chớ không ở qua đêm.

Gloria tỏ vẻ hài lòng và không đòi đi chung với anh nữa. Vào xế ngày thứ tư, khi Nick hôn vợ và rời bến, Gloria chỉ dặn:

- Cẩn thận nghen, Nicky!

*

Cuộc hành trình thật dễ dàng. Anh đã đi thuyền ngang qua Sound từ nhiều năm nay; và việc anh rời bến chẳng khiến ai quan tâm. Ý nghĩ đi ăn trộm bằng thuyền làm anh vui vui. Với căn nhà vắng người, anh không có lý do gì để nghĩ rằng việc lấy trộm tấm hình lâu đài của trẻ con lại bị phát hiện hoặc được báo cáo ngay lập tức. Và giả sử có bị phát hiện, thì đào thoát bằng đường thủy là cách dễ thực hiện nhất trong buổi tối tháng tám với vô số tàu, thuyền trên mặt vịnh.

Anh cột thuyền tại bến theo bản đồ do Traylor đưa; và tiến đến gần căn nhà. Đúng như anh nghĩ, khu nhà gần như bỏ hoang. Nước trong bể bơi sang trọng đã bị dơ bẩn, lều bều vài chiếc lá rụng từ mùa thu. Chuông báo động chống trộm chẳng nhằm nhò gì đối với Nick. Trong vòng mười phút, anh đã đứng trong phòng khách, tò mò nhìn những tấm thảm đã được cuộn lại và đồ đạc được phủ bằng bọc plastic.

Theo sơ đồ, phòng chơi của trẻ con nằm ở căn bìa lầu hai. Nick nhanh nhẹn leo lên thang gác. Anh mở cửa căn phòng ở cuối hành lang và thấy những chiếc ghế bọc plastic, cùng với nhiều món đồ chơi trên bàn. Trong số đồ chơi, anh dễ dàng nhận ra tấm hình lâu đài vẽ trên giấy bìa cứng với các màu đỏ, xanh lá cây và xám. Dù tấm hình khá lớn, nhưng anh vẫn dễ dàng xếp lại theo nếp có sẵn, thành cỡ 8,5 x 14 inch.

Có điều gì đó khiến Nick không an tâm. Mọi thứ trong nhà đều được gói ghém, bọc plastic để giữ gọn, sạch trong khi chủ nhà vắng mặt dài ngày, thì tại sao tấm hình lâu đài lại nằm phơi ra đó như đợi anh đến lấy? Việc này làm anh sinh nghi.

Anh gấp tấm hình gọn lại và bước ra khỏi phòng. Rồi anh bỗng lạnh toát người, nhìn trừng trừng vào một chiếc ghế dựa có trùm bao plastic. Có người ngồi trên ghế, mặt dán chặt vào những nếp nhăn của bao plastic. Một người đàn ông...

Nick bước lại gần hơn và mở bọc plastic. Ông ta đang ngó ngay mặt anh. Một sợi dây quấn chặt quanh cổ khiến ông ta chỉ còn là một xác chết. Có tiếng nói từ hành lang vọng vào:

- Đứng yên! Tôi là cảnh sát và anh đã bị bắt!

*

Cảnh sát là một người dong dỏng cao, gương mặt đẹp trai và lạnh lùng. Ông ta là thám tử George Lwondes. Lowndes còng tay Nick và nói cho Nick nghe về các quyền của anh bằng một giọng đều đều. Nick bảo:

- Ông lầm rồi. Tôi vô đây kiếm chủ nhà, ông Mc Gruder.

Lowndes đưa Nick xuống thang gác:

- Ông Tim Mc Gruder đang ngồi trong ghế, anh đã gặp rồi đó.

- Tôi chẳng hề biết chuyện ông ta chết. Tôi vừa thấy ông ấy, thì ông tới.

- Anh sẽ có dư thời gian để kể lại chuyện của anh. Lowndes kiểm tra điện thoại ở chân cầu thang và bấm số nói chuyện với trụ sở cảnh sát địa phuơng: “Alô! Lowndes đây! Tôi đang ở nhà Mc Gruder. Tim Mc Gruder đã bị ám sát; và tôi bắt quả tang một tên lén lút thâm nhập nhà của ông ấy”.

Nick hy vọng cảnh sát sẽ nhận ra ngay rằng họ sai lầm và trả tự do cho anh. Nhưng khi có thêm nhiều cảnh sát, chuyên viên khoa học hình sự và bác sĩ pháp y đến, anh bắt đầu lo lắng thật sự.

Anh nghe tiếng Lowndes báo cáo với cấp trên rằng Lowndes nhận được một cú điện thoại nặc danh cho biết có một vụ cướp đang xảy ra tại nhà Mc Gruder. Đến nơi, Lowndes thấy cửa sổ bị đập bể kiếng, hệ thống báo động bị vô hiệu hóa; bước vô nhà, anh ta bắt gặp Nick cùng với xác chết.

Nich tiếp tục kêu oan:

- Tôi không hề giết ông ta! Có lẽ ông ta đã chết từ lâu.

Thiếu tá Steinmitz, cấp trên của Lowndes, nhún vai:

- Bác sĩ pháp y sẽ cho chúng ta biết chính xác vào sáng mai, còn bây giờ anh bị tạm giữ để điều tra. Anh được quyền gọi một lần điện thoại khi về đến trụ sở cảnh sát. Đi thôi!

*

Nick gọi cho Gloria:

- Anh đã bị cảnh sát bắt!

- Ồ, Nicky!

- Có một xác chết trong nhà. Họ nghĩ anh giết ông ấy. Em có thể tới đây cùng với một luật sư cừ khôi được không? Anh đang bị tạm giam tại Long Island.

- Em sẽ tới ngay!

Sau khi xong các thủ tục, Lowndes hỏi:

- Anh có muốn viết tường trình không?

- Luật sư của tôi sẽ đến liền bây giờ.

Nhưng Gloria chỉ đến một mình:

- Em đã gọi điện thoại cho Ralph Aarons. Ông ta là luật sư cừ nhất theo em biết. Ông ta nói sẽ tới đây gặp chúng ta. Có chuyện gì xảy ra vậy, Nicky?

Mặc dù chỉ có hai người trong phòng, Nick vẫn đề phòng cảnh sát đặt máy ghi âm:

- Anh nghĩ anh bị mắc bẫy. Người thuê anh trộm đồ đã báo với cảnh sát rằng anh tới nhà Mc Gruder.

- Còn về chuyện anh đến đó rồi bị bắt?

- Người ta chỉ việc ngồi sẵn chờ anh đến, dễ ợt! Đáng lẽ anh phải biết việc giương bẫy.

- Nhưng tại sao?

- Để khép anh vào tội giết người, hẳn vậy. Anh nghĩ rằng tòa không có đủ bằng chứng để kết án anh, nhưng anh sẽ bị giữ ở đây cho đến khi anh bị cáo buộc và thẩm phán ký lệnh giam anh.

*

Luật sư Ralph Aarons đến ít phút sau đó. Aarons là một luật sư hoạt bát ở Manhattan đã nhiều lần tư vấn cho Nick và Gloria về các công việc làm ăn.

Aarons ngồi cùng bàn với Nick, mỉm cười:

- Tôi đã nói sẽ có ngày anh đi quá xa mà!

- Tôi không hề giết Mc Gruder. Ông ta đã chết, được đặt ngồi trên ghế, có plastic bọc lại cẩn thận khi tôi lần đầu thấy ông ta.

- Nếu đó là sự thật, chúng ta sẽ không khó khăn gì để bác bỏ việc cáo buộc giết người. Thế nào anh chẳng có chứng cứ ngoại phạm hồi sáng nay và đêm rồi?

Gloria gật đầu:

- Anh ấy ở bên tôi suốt.

Aarons mở cặp, lấy ra một xếp giấy mẫu. Nick nhìn xấp giấy, chợt thấy dao động nhưng không rõ về điều gì. Luật sư nói:

- Điểm gay go là anh bị bắt bên trong nhà. Anh sẽ khó mà giải thích đấy. Họ sẽ xoáy vào quá khứ của anh và tìm ra một số điều rắc rối. Thế nào rồi thiếu tá Steinmitz và thám tử Lowndes cũng tìm ra cái gì đó!

- Ông có thể lo liệu cho tôi tại ngoại không?

- Từ nay đến ngày mai, họ sẽ chưa ghép tội anh mà chờ bản tường trình giải phẫu tử thi. Nếu họ quyết định không cáo buộc anh tội giết người, tôi có thể lo cho anh tại ngoại hầu tra. Anh có nhà và địa chỉ thường trú.

Steinmitz gõ cửa và bước vô phòng:

- Thân chủ của ông sẵn sàng viết tường trình chưa?

Aarons nhìn Nick. Anh trả lời:

- Bất cứ lúc nào. Tôi chẳng có gì để che giấu cả!

Gloria được mời ra khỏi phòng và Steinmitz cho gọi Lowndes và người ghi tốc ký vào. Ralph Aarons đẩy ghế đến ngồi cạnh Nick. Khi mọi người đã sẵn sàng, viên thiếu tá quay sang thám tử Lowndes:

- Trước hết hãy nói về thám tử Georges Lowndes - người bắt được thủ phạm.

Lowndes trình bày:

- Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh cho biết có một vụ cướp xảy ra tại nhà Tim Mc Gruder ở North Shore. Tôi đã biết căn nhà này từ khi vợ chồng tôi đôi lần đến đó do quen biết với chủ nhân...

Thiếu tá Steinmitz cắt ngang:

- Lần mới nhất anh đến nhà Gruder vào lúc nào?

- Vào buổi xế chiều tháng sáu, khi chúng tôi đến bể bơi gia đình. Sau đó không bao lâu, chúng tôi được tin vợ Mc Gruder là Michelle đã ly dị chồng và dẫn con đi.

Nick thấy lạnh sống lưng. Có lá khô trong bể bơi, hẳn phải từ mùa thu rồi. Lowndes không thể tới đó tắm vào tháng sáu. Anh ta nói dối. Và nếu anh ta nói dối về lý do khiến anh ta đến nhà Gruder thì anh ta cũng có thể nói dối về tất cả những việc khác.

Khi Lowndes kể xong chuyện anh ta gặp và bắt Nick trong nhà, Steinmitz hỏi:

- Anh làm gì ở đó, Nick?

- Tôi đang chèo thuyền trên vịnh Sound thì bỗng thấy khó chịu, có lẽ do thức ăn biển trong bữa trưa. Tôi ghé thuyền vào bến và tới căn nhà. Tôi bấm chuông nhưng không ai trả lời. Khi thấy kiếng cửa sổ bể, tôi theo ngả đó vô nhà. Tôi cảm thấy buồn nôn, nên leo lên gác nằm nghỉ, chờ cơn nôn dịu xuống. Hết buồn nôn, tôi vừa đứng dậy định ra đi thì thấy xác chết, và Lowndes xuất hiện, súng cầm tay.

Lowndes phản bác:

- Anh vô nhà để ăn cướp. Tim bắt gặp và anh bóp cổ ông ta.

*

Một giờ sau, cảnh sát phát chán vì Nick cứ chối phắt những lời buộc tội. Thiếu tá Steinmitz ra lệnh:

- Nhốt anh ta lại. Sáng mai anh ta sẽ bị cáo buộc!

Aarons hỏi:

- Về tội gì?

- Nếu bác sĩ pháp y kết luận thời gian chết xảy ra ngay trước khi anh ta bị bắt, anh ta sẽ bị cáo buộc tội giết người cấp độ hai.

Trước khi bị dẫn đi, Nick được gặp mặt Gloria. Chị trấn an:

- Aarons sẽ cứu anh. Đừng lo!

- Chắc ăn, nếu chỉ là tội xâm nhập nhà người khác. Nhưng giết người thì...

- Anh chưa biết được rằng ai dính líu vô việc này, kể cả Tommy Traylor - Này, anh cần ít thông tin đấy. Anh sẽ kể sơ anh cần những gì.

- Để em giúp anh việc ấy.

*

Sáng hôm sau, có thêm tin chẳng lành. Ralph Aarons đến lúc 10 giờ, cho Nick biết bản tường trình của pháp y xác định giờ Mc Gruder chết từ khoảng 3g30 đến 4 giờ. Lowndes bắt Nick lúc 4g15.

- Tên giết người hẳn đã điện thoại cho Lowndes sau khi siết cổ Mc Gruder. Nhưng họ cho rằng có thể anh đã giết Mc Gruder, lục lọi tìm đồ có giá trong nhà, rồi trở lại chỗ xác chết thì bị Lowndes bắt.

Nick lắc đầu:

- Lowndes nói láo. Tôi bảo đảm. Anh ta chưa hề tới bể bơi ở nhà Mc Gruder. Anh ta tới đây nhằm mục đích khác, và tôi nghĩ chính anh ta đã giết Mc Gruder. Có thể anh ta siết cổ Mc Gruder trước khi tôi đến. Khi nghe tiếng chân tôi xuống cầu thang, anh ta lấy bao plastic phủ lên tử thi, hy vọng tôi không để ý. Khi tôi phát hiện, anh ta bước ra, rút súng, bắt tôi.

- Khó đấy, Nick. Anh không thể buộc tội một sĩ quan cảnh sát giết người mà không có chứng cứ chắc chắn.

- Còn về cú điện thoại? Cảnh sát hắn phải ghi lại. Tôi đánh cá rằng không hề có cú điện thoại nào gọi cho Lowndes vào khoảng 4 giờ chiều; cũng như anh ta không có mặt tại trụ sở vào giờ ấy! Tôi cũng đánh cá rằng chính anh ta đã giết ông Mc Gruder!

- Tôi sẽ kiểm tra lại. Trong thời gian ấy, tôi cho rằng anh khó lòng giữ bí mật về nghề nghiệp của anh. Họ biết càng ít, anh càng có lợi. Khổ nỗi tôi không thể lo cho anh tại ngoại.

Một giờ sau, Gloria đến.

- Em đã nói chuyện với Aarons. Nếu ông ta không thể lo cho anh tại ngoại, em sẽ tìm người giỏi hơn.

- Đằng nào anh cũng sẽ thoát nạn thôi. Nói cho anh nghe về Mc Gruder.

- Báo chí sáng nay đều đăng tin ông ta bị giết, ông ta là giám đốc một ngân hàng bậc trung ở Long Island, vừa mới bị chính phủ cho điều tra. Ngân hàng của ông ta đã chuyển số lượng lớn tiền mặt qua ngân hàng Thụy Sĩ mà không báo cáo theo qui định. Người ta nghi ngờ ngân hàng của Gruder rửa tiền cho bọn buôn lậu ma túy hoặc tổ chức tội phạm. Hội đồng quản trị đã bãi chức Mc Gruder vài tháng trước - cũng là lúc vợ Gruder bỏ ông ta. Báo chí nêu giả thuyết Mc Gruder bị một tên đồng đảng giết.

- Họ có cho rằng anh là kẻ giết người không?

- Có lẽ vậy, nên Aarons mới không lo cho anh được tại ngoại. Đừng lo. Rồi mọi người sẽ biết sự thật!

- Đó là điều anh lo. Trong khi họ điều tra để biết anh không dính đến vụ giết người, họ có thể tìm ra những điểm khác bất lợi cho anh.

*

Đại bồi thẩm đoàn họp xét Nick hoãn một ngày, đến thứ năm. Và khuya hôm ấy, Nick lên giường thất vọng hơn bao giờ hết. Aarons nhắn tin ông lo cho anh tại ngoại sớm nhất cũng phải vào đầu tuần tới. Gloria chưa nắm bắt được gì về Tommy Traylor. Nick bắt đầu sợ mình sẽ lãnh án tù dài ngày.

Sáng sớm hôm sau, thức dậy, Nick thấy các bạn tù đang chuẩn bị cho một ngày mới. Gloria đã gởi cho anh một bộ đồ vía để xuất hiện trước tòa, nhưng giờ đây anh mặc bộ đồng phục dành cho tù nhân.

Một nữ giám thị trong bộ đồng phục, mũ kết bước đến, lúc anh đang cùng các bạn tù sắp hàng đi ăn sáng. Cô ta kêu lớn:

- Nick Velvet! Ai là Nick Velvet?

- Tôi đây!

- Đi với tôi. Luật sư muốn gặp anh.

Nick rời hàng, theo cô đi dọc hành lang, rồi quẹo trái theo một hành lang vắng vẻ dẫn đến cầu thang. Lúc họ đi ngang phòng vệ sinh dành cho phụ nữ thì bỗng cô ta đẩy mạnh vai anh, xô anh vô phòng vệ sinh:

- Cái quái gì vậy?

- Nhanh lên! Mặc bộ đồ này vô.

Lần đầu tiên anh nhìn ngay mặt cô, trố mắt:

- Sandra Paris! Cô làm gì ở đây?

- Giúp anh vượt ngục. “Mọi điều không thể đến vào trước bữa điểm tâm”, nhớ chứ?

*

Trong hai lần gặp trước, Nick và “Bạch nữ hoàng” Sandra Paris đều có ít nhiều mâu thuẫn, mỗi người lo theo đuổi mục đích riêng. Nên Nick khó chấp nhận sự giúp đỡ của cô. Nhưng đây là cách duy nhất để thoát. Anh nhanh chóng mặc bộ đồng phục giám thị do Sandra Paris đưa, rồi lại theo cô vô hành lang.

Năm phút sau, anh đã ngồi trong xe hơi của cô, bon bon chạy về hướng Manhattan. Anh ngạc nhiên hỏi:

- Cô lấy quần áo này ở đâu ra vậy?

- Ăn cắp cộng thêm chút may mắn.

Cô đã bỏ mũ xuống và anh lại có dịp ngắm mái tóc vàng xõa trên bờ vai cô. Anh thừa nhận:

- Cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi đang nghĩ mình sẽ phải ngồi gỡ lịch ít nhất vài năm.

- Tôi sẽ không đành lòng để anh như vậy. Anh còn nhớ có lần tôi đã đề nghị chúng mình trở thành một cặp bài trùng chứ?

- Nhớ!

- Anh làm gì để đến nỗi bị tóm? Tôi biết anh tới đó không phải để giết Mc Gruder.

- Cô biết ông ta?

- Phần lớn nhờ danh của ông ấy - một chủ ngân hàng giàu có, kinh doanh bất chính. Tôi đã gặp ông ta vào mùa hè rồi, trong bữa tiệc sâm-banh buổi trưa ở Hamptons.

Nick lắc đầu:

- Tôi đến không đúng lúc!

- Chúng ta tiến hành công việc theo cách khác nhau. Đôi khi tôi nghĩ với anh chỉ là trò chơi, những thứ bá láp mà anh ăn trộm ấy. Với tôi, không hề là trò chơi. Tôi muốn có tiền. Anh được thuê để lấy cái quái gì trong nhà Mc Gruder?

- Một hình vẽ lâu đài trên giấy bồi - có thể là một đồ chơi mà con trai Mc Gruder để lại khi vợ ông ta bỏ đi.

- Tôi đã gặp bà ấy tại bữa tiệc. Đó là một phụ nữ rất đẹp, trẻ hơn ông ta nhiều. Hình như tên bà là Michelle. Có thể bà ta nhúng tay vào cái chết của ông chồng.

- Tôi nghi ngờ một người.

- Ai?

- Tay cảnh sát đã bắt tôi, Lowndes! Hắn nói dối về lý do hắn đến nhà Mc Gruder vào đầu mùa hè. Có thể hắn dính vào chuyện rửa tiền buôn bán ma túy. Tôi cũng chưa rõ Tommy Traylor có dính vảo chuyện này không.

- Tommy Traylor là ai?

- Người đã thuê tôi lấy trộm tấm hình ở nhà Gruder. Ông ta biết tấm hình này tại sao lại có giá. Thoạt tiên tôi nghĩ Traylor đã giương bẫy để tôi dính vô vụ giết người.

- Còn giờ đây?

- Tôi cần gặp lại ông ta.

- Tôi có một căn hộ tại Manhattan. Chúng ta sẽ tới đố để anh thay bộ đồng phục này. Anh cũng có thể thử gọi điện thoại cho Tornmy để hỏi kỹ hơn.

*

Giọng Tommy Traylor tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:

- Tôi đây, Nick. Tôi đọc tin về anh trên báo. Tôi cứ tưởng anh đang còn bị giam chứ!

- Cần gặp anh. Tôi có một số câu hỏi.

- Anh lấy được hàng chưa?

- Chưa!

- Nghe đây, Nick. Anh đang bị truy đuổi. Tôi không thể liều mạng gặp anh. Chúng ta có thể cứ nói chuyện qua điện thoại.

- Nếu anh không ghi âm.

- Không đâu. Và điện thoại không bị nghe lén. Anh cứ nói thoải mái. Có phải anh đã giết Mc Gruder không?

- Không. Còn anh?

- Không. Tôi chẳng có gì phải chống lại Mc Gruder. Tôi chỉ cần tiền của tôi.

- Tiền gì?

- Tiền trong trương mục ngân hàng Thụy Sĩ. Mc Gruder chuyển giùm tôi. Đó là tiền của tôi. Tôi không hề ăn cắp.

- Tiếp.

- Có đủ hồ sơ hợp pháp liên quan đến các trương mục của ngân hàng Thụy Sĩ, đặc biệt khi tiền được chuyển từ quỹ của một ngân hàng Mỹ. Ngân hàng của Mc Gruder chuyển một ít tiền giùm tôi và một số bạn bè. Cuối cùng, chính phủ nghi ngờ và mở cuộc điều tra. Hội đồng quản trị ngân hàng sa thải Mc Gruder cách nay ít tháng và số tiền này tự nhiên bị vướng. Mc Gruder nói rằng ông ta không thể làm gì khác hơn vì đã mất chức. Nhưng tôi biết rõ ổng ta đang tính bay đi Zurich vào cuối tuần này với đủ các hồ sơ pháp lý cần thiết, rút tiền ra để sống ung dung đâu đó ở châu Âu hoặc Nam Mỹ cho đến khi hết thời hiệu tố tụng.

Nick bỗng hiểu ra vấn đề. Anh nhớ lại xấp giấy mẫu pháp lý của Ralph Aarons đã làm anh dao động. Giấy mẫu pháp lý và hồ sơ pháp lý đều cùng khổ giấy 8,5 x 14 inch - cùng khổ với tấm hình vẽ lâu đài trên giấy bồi khi xếp đôi. Nick lên tiếng:

- Hồ sơ được in bằng mực không hiện ở phía sau lưng tấm hình vẽ lâu đài.

- Đúng vậy. Chúng bao gồm bí mật về những con số và tất cả mọi thứ cần thiết để rút tiền ra. Tim Mc Gruder vốn lắm điều. Có lần, sau khi uống say, ông ta có nói với tôi về việc này. Ông ta và vợ mỗi năm đều bay qua Zurich đôi ba lần.

- Tại sao anh biết Mc Gruder tính đi Zurich vào cuối tuần này?

- Cô thư ký của ông ta cho tôi biết, ông ta nhờ cô giữ cho ông ta hai chỗ vào đêm thứ sáu, với trạm dừng ở Luân Đòn. Tức là đêm nay.

- Hai chỗ? Ông ta định đi với ai?

- Tôi cũng không rõ. Khi người ta đi rút tiền trong một ngân hàng Thụy Sĩ, thì thiếu gì người muốn đi theo.

- Lúc tôi đến nhà Mc Gruder, tấm hình lâu đài đã được rút ra sẵn. Hình như ai đó biết tôi sẽ đến lấy cắp.

- Chắc Mc Gruder đang chờ ai đó - kẻ đã giết ông ta! Anh đến không đúng lúc.

- Hẳn là vậy.

- Anh tính làm gì bây giờ?

- Làm gì ấy à! Thì tôi sẽ lấy tấm hình lâu đài cho anh.

*

“Bạch nữ hoàng” bình thản ngồi nghe Nick kể.

- Tôi tin chắc rằng George Lowndes đã giết Mc Gruder. Tôi cho rằng Lowndes sẽ bay qua Zurich thế vào chỗ của Mc Gruder, để rút sạch tiền trong ngân hàng.

- Anh kết luận hơi nhanh đấy, Nick.

- Tôi có thể chứng minh điều tôi vừa nói. Cô có chút quan hệ nào với hãng hàng không hay không? Traylor nói Mc Gruder dự định bay đến Zurich vào đêm nay, quá cảnh ở Luân Đôn. Ông ta đăng ký hai ghế. Trong đêm không thể có quá 10 chuyến bay từ New York đi Luân Đôn. Nêu cô biết được số chuyến bay, hãng hàng không, và vé có bị hủy hay đổi tên...

- Tại sao Lowndes lại thế chỗ của Mc Gruder?

- Nếu chính anh ta lấy trộm tấm hình, anh ta ắt nôn nóng rút tiền ra.

- Có lẽ Lowndes còn nôn nóng bắt anh hơn. Khi anh chưa bị bắt lại, chưa chắc Lowndes đã bỏ di.

- Đáng lẽ anh ta nên như vậy. Đại bồi thẩm đoàn cần Lowndes ra làm chứng về việc bắt tôi.

Sandra Paris nghĩ một lát, cuối cùng gật dầu:

- Để tôi lo việc ấy cho.

- Có gì ăn không? Tôi chưa kịp ăn sáng.

- Cứ lục tủ lạnh trong khi tôi gọi điện thoại.

- À, để tôi gọi điện thoại cho Gloria.

- Đừng. Cảnh sát hẳn nghe lén số máy của anh.

Nick ăn tạm chiếc bánh sandwich với phó-mát và uống một lon bia. Anh xong bữa thì cũng vừa lúc Sandra gọi điện thoại xong. Cô bước vô bếp, mỉm cười:

- Tôi giả làm thư ký và gọi cho đến khi tìm đúng chuyến bay. Ông bà Mc Gruder vẫn giữ chỗ trên chuyến bay. Chuyến bay từ phi trường Kennedy đến Luân Đôn, khởi hành lúc 8g30, để tiếp tục qua Zurich vào sáng thứ hai.

- Khi ngân hàng mở cửa!

- Đúng thế! Nếu anh bạn thám tử Lowndes của anh đi chuyến bay này, anh ta hẳn đã phải chuẩn bị kỹ.

- Phải! Nên tôi đang nghĩ kế ăn cắp tấm hình lâu đài tại sân bay.

- Từ vali của Lowndes?

- Anh ta không dại gì bỏ nó trong vali để bị kiểm tra, nhất là sau khi anh ta giết người vì nó. Anh ta sẽ mang nó theo sát bên người, trong một cặp da hay xách tay - Anh chợt nghĩ - Cô có máy chụp ảnh lấy liền không?

- Có.

- Tốt lắm! Cô hãy đến Long Island và chụp ảnh Lowndes để xem anh ta mang gì lên máy bay. Rồi chúng ta sẽ tráo nó khi thuận tiện.

- Nhưng làm cách nào để nhận ra chiếc cặp hay xách tay?

- Cỡ kích thước của tấm hình lâu đài, 8,5 x14 inch.

*

Sandra trở về vào khoảng 4 giờ chiều, khoe:

- Tôi đóng vai phóng viên, điện thoại tới Lowndes đề nghị sẽ phỏng vấn vào thứ hai tới; nhưng anh ta trả lời phải đi liền. Tôi chờ ở bên ngoài - nơi mà anh ta không thể nhìn thấy. Anh ta rời trụ sở sớm, cầm theo chiếc cặp, đúng như anh dự đoán. Hình đây!

Nick coi kỹ tấm hình chụp George Lowndes đang mở cửa xe hơi, tay cầm chiếc cặp da đắt tiền, Sandra nói:

- Có một điểm. Tên tắt của anh ta khắc bằng kim loại gắn trên cặp. GPL. Nhìn kỹ coi, anh có thể thấy trong ảnh.

- Khó làm giả chiếc cặp này đấy.

- Anh định làm bộ đụng phải anh ta rồi tráo cặp?

- Không được! Anh ta sẽ nhận ngay ra tôi và kêu nhân viên an ninh bắt tôi.

- Vậy làm thế nào?

- Sẽ suy nghĩ sau. Cứ tìm chiếc cặp giống hệt chiếc cặp của Lowndes.

Họ đến cửa tiệm thứ ba thì tìm được chiếc cặp giống hệt. Chữ bằng kim loại cũng rất dễ bắt chước. Nhưng Sandra hỏi:

- Còn trọng lượng cặp thì sao? Nếu chúng ta làm khác, Lowndes sẽ nhận ra ngay cặp nặng hơn hay nhẹ hơn.

- Chúng ta bỏ vài tờ báo vô cặp và hy vọng sẽ na ná giống. Chắc anh ta không bỏ gì trong cặp ngoài tấm hình lâu đài và vài tờ báo để đọc trong chuyến đi. Nếu trọng lượng có khác chút đỉnh, những chữ viết tắt trên cặp hẳn cũng khiến anh ta yên tâm.

Trở lại căn hộ, Sandra băn khoăn:

- Chúng ta làm cách nào để đổi cặp?

- Chỉ duy nhất có một điểm tại sân bay mà chiếc cặp bụộc phải rời khỏi tay Lowndes - Đó là khi đi ngang máy kiểm tra hành lý, sử dụng tia X. Nếu cô kiếm được bộ đồng phục và thế chỗ cô gái điều khiển máy, thì cô có thể lấy chiếc cặp khi máy kiểm tra cặp của Lowndes. Ở đầu ra, bên kia dây chuyền kiểm tra, Lowndes sẽ nhận được chiếc cặp giả.

Sandra lắc đầu:

- Thông thường có hai nhân viên coi máy, chưa kể bảo vệ an ninh đứng gần đó. Có thể nói việc tráo cặp mà không ai nhìn thấy là không thể thực hiện được, vả lại, tôi không thể xách chiếc cặp tráo được bước đi trong khi cả một dòng người đang đợi lấy đồ kiểm tra. Nếu Lowndes phát hiện chiếc cặp bị tráo trước khi máy bay cất cánh, thì tôi không thể tránh khỏi bị cảnh sát tóm.

Nick thừa nhận Sandra hoàn toàn có lý. Thực hiện việc này có quá nhiều rủi ro. Anh trầm ngâm:

- Gần 5 giờ rồi. Chúng ta không còn nhiều thời gian để nghĩ ra kế hoạch nào khá hơn.

Sandra lục tủ, lấy ra một vali cỡ trung:

- Tôi có thứ này. Vali với ngăn phụ, một dụng cụ thông dụng của các tay trộm cắp chuyên nghiệp. Phía dưới vali được ngăn đôi. Anh chỉ việc đặt nó lên ngay vật anh muốn tráo; thế là khi xách vali lên, vật ấy sẽ chui tọt vô trong ngăn. Nếu anh muốn tráo đồ thì chỉ việc đặt vật muốn tráo vô sẵn trong ngăn. Đã có lần tôi sử dụng vali để lấy cắp bản kế hoạch chi tiết một loại xe hơi mới từ văn phòng kiến trúc. Lúc họ biết chuyện thì tôi đang ung dung trên máy bay tẩu thoát rồi!

Nick gật đầu:

- Được đấy, nếu Lowndes rời tay khỏi cặp.

Nick tin Sandra sẽ thành công lần này khi họ đang trên đường đến sân bay. Sandra lý luận:

- Lowndes không biết tôi, nên tôi chỉ cần đứng hay ngồi gần bên anh ta và chờ cơ hội.

- Nếu cô lấy được tấm hình lâu đài, cô sẽ được chia số tiền mà Traylor trả công cho tôi.

- Dĩ nhiên. Tôi đã nói với anh rằng tôi không làm việc gì miễn phí!

Họ ngồi chờ ở phòng đợi. Thời gian lặng lẽ trôi. 6g30 rồi 7 giờ. Nick bắt đầu lo:

- Hay Lowndes không đi?

- Còn cả 1g30 phút nữa mới đến giờ bay mà!

- Người ta vừa thông báo hành khách phải đến sân bay sớm một giờ trước khi máy bay cất cánh.

Chính Sandra thấy Lowndes trước, lúc anh ta sắp hàng đăng ký vé.

- Anh ta kìa!

Tay thám tử Lowndes rời quầy đăng ký vé, mang theo chiếc cặp đen. Một phụ nữ trẻ đẹp khoác tay anh ta. Sandra ồ lên một tiếng nho nhỏ, vẻ kinh ngạc. Nick hỏi:

- Ai vậy?

- Michelle, vợ góa của Mc Gruder!

- Mọi chuyện đều đã rõ. Lowndes đến nhà gặp tình nhân. Chắc Michelle đã cho anh ta biết bí mật về tấm hình lâu đài. Thậm chí có thể chính Lowndes gây nên chuyện đổ vỡ hôn nhân của Mc Gruder. Có lẽ bà ta thông đồng để tình nhân đến lấy tấm hình và giết Mc Gruder. Có thể chính bà ta đã đăng ký 2 vé máy bay, chứ không phải cô thư ký của chồng bà ta.

Sandra nói:

- Vấn đề là tôi đã có lần gặp Michelle Mc Gruder tại bữa tiệc đã kể anh nghe chuyện này. Bà ta hẳn sẽ nhận ra tôi và bắt chuyện. Vậy làm sao tôi tráo cặp được?

- Cứ lại thử coi. Nếu bà ta nhận ra cô, tôi sẽ tìm cách làm họ phân tám.

Anh lấy tờ báo che mặt khi Sandra lại gần hàng ghế nơi Lowndes và Michelle đang ngồi. Trước khi cô tới chỗ họ, một hành khách khác chiếm mất chiếc ghế trống duy nhất cạnh Lowndes. Giọng nói trong hệ thống thông tin sân bay vang lên:

- Chuyến bay 223 đến sân bay Heathrow Luân Đôn, khởi hành lúc 8g30. Hành khách sẽ lên máy bay trong năm phút nữa. Xin quí khách cầm sẵn vé và giấy thông hành để tiện việc kiểm tra.

- “Chỉ còn năm phút nữa, có lẽ tấm hình lâu đài sẽ vuột mất”, Ních nghĩ thầm và thất vọng.

Rồi anh thấy Sandra đứng dậy, bước đến kế bên họ, tay xách vali. Cô nói gì đó với Michelle và nét mặt người thiếu phụ sáng lên. Bà ta mỉm cười, bắt tay cô; còn George Lowndes lịch sự đứng dịch sang một bên. Chiếc cặp đen của anh ta để dưới sàn, ngay chân anh.

Nickquay mặt, lo sợ, không dám nhìn họ. Vài giây sau, khi anh quay đầu lại, Sandra đã khéo léo đẩy Lowndes dịch xa ra một chút và đặt vali của cô lên ngay chiếc cặp. Mười phút sau, cô trở lại gặp anh.

- Xong việc chứ?

Cô mỉm cười:

- Tất nhiên, nó nằm trong này! Họ chẳng nghi ngờ chút nào, khi tôi nhắc lại với Michelle rằng chúng tôi đã gặp nhau ở Hamptons. Tôi phải đứng loanh quanh chờ đến khi họ lên máy bay, nhưng Lowndes lấy cặp lên mà chẳng hề để ý gì cả.

Anh cầm vali giùm cô và họ bước đến cổng ra. Anh nói:

- Thật may cho cô vì vali không phải qua máy dò tia X.

Bỗng họ nhận ra thiếu tá Steinmitz đứng... trước mặt họ!

*

Chính thiếu tá là người lấy lại vẻ bình tĩnh trước:

- Anh làm gì ở đây vậy, Nick? Anh cũng định rời Mỹ sao?

Đứng cạnh Nick, Sandra sợ đến cứng người. Nick đã toan gạt viên thiếu tá qua một bên rồi vắt giò lên cổ chạy, nhưng có vẻ gì đó trong thái độ của Steinmitz khiến anh lưỡng lự. Anh làm bộ vui vẻ:

- Chào thiếu tá. Rất mừng khi gặp lại ông.

- Có trát gởi anh đấy. Vượt ngục, trốn ra nước ngoài để khỏi bị truy tố - ông vẫy một cảnh sát đi phía sau ông để canh chừng Nick - Tôi sẽ nói chuyện với anh sau khi lo xong cho George Lowndes.

Môt tia sáng lóe trong óc Nick:

- Ông đến đây kiếm Lowndes hả? Anh ta lên máy bay đi Luân Đôn rồi!

- Tôi biết. Anh ta sẽ không ra khỏi đây được đâu.

- Ông biết anh ta giết Mc Gruder?

Steinmitz gật đầu:

- Chúng tôi có đủ bằng chứng. Bằng chứng về chuyện Lowndes dan díu với vợ của Mc Gruder; về chuyện anh ta ghi vào sổ điện thoại tại văn phòng cảnh sát để chứng tỏ câu chuyện cú điện thoại nặc danh báo về vụ cướp là có thật. Không có cú điện thoại nào như thế! Vậy anh ta đến nhà Mc Gruder để làm gì? Chúng tôi có những nhân chứng biết anh ta rời trụ sở lúc 3 giờ, và một hàng xóm nhà Mc Gruder thấy anh ta đến đây vào lúc 3 giờ rữa. Anh ta đã giết ông Mc Gruder và khi anh vô nhà, anh ta nghĩ cách gán cho anh tội giết người.

Nick hỏi:

- Vậy tôi thoát tội chớ?

- Không hoàn toàn. Nhưng tôi cho rằng tôi có thể xí xóa cho anh nếu anh ký giấy hứa không kiện cảnh sát bắt oan anh. Không có chứng cứ nào về việc anh lấy đồ trong nhà Mc Gruder. Sáng mai anh đến gặp tôi được không?

- Tất nhiên là được. Tôi đâu có điên.

Họ nán lại nhìn Lowndes và bà Mc Gruder bị dẫn giải từ sân bay ra, rồi mới lên xe hơi của Sandra. Lần đầu tiên trong ngày, Nick cảm thấy thoải mái:

- Bây giờ chúng ta chỉ việc đưa tấm hình lâu đài cho Traylor. Tôi đoán Steinmitz chẳng thể biết mình có tấm hình này.

- Tôi đã nói với anh rằng chúng ta sẽ trở thành một cặp bài trùng ngon lành mà! Tuy nhiên có đôi điều tôi nghĩ nên cho anh biết sớm.

- Điều gì vậy?

- Anh biết đấy, tôi không làm việc chơi chơi. Việc nguy hiểm phải được trả tiền khá chứ?

- Cô nói sao?

- Gloria cho rằng luật sư không đủ giỏi để đưa anh ra khỏi trại giam. Nên chị ấy thuê tôi cứu anh ra khỏi nhà tù. Bây giờ tôi chở anh về nhà gặp chị ấy để tôi lãnh tiền!

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: hoi_ls - Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 1 năm 2024