Tóc mây nghìn sợi

dung saigon

Chương 1

Tôi tiễn Thục ra cửa, bầu trời bỗng dưng u ám. Thục nói bâng quơ:

- Chiều nào cũng mưa, buồn quá!

Tôi ôm nhẹ lên vai Thục:

- Ở lại với mình cho qua cơn mưa này hãy về.

Thục cười nhẹ nhàng:

- Để hôm nào rảnh mình sẽ ở chơi lâu hơn. Hôm nay thì không được đâu, mình có một cái hẹn.

Tôi nhìn mông lung ra ngoài. Gió đã bắt đầu thổi mạnh làm rụng những chiếc lá vàng trên hàng cây dâm bụt trước cửa nhà. Tôi đi với Thục ra ngõ. Thục nói:

- Mới đây mà đã hơn năm năm rồi. Thời gian trôi nhanh ghê hả Diễm?

Nhìn dáng Thục trẻ trung trong bộ đồ hợp thời trang với khuôn mặt tươi vui, lòng tôi dấy lên một nỗi xót xa. Tôi thèm tuổi trẻ và niềm tươi vui của Thục quá. Tuổi trẻ của tôi đã thực sự mất rồi. Tôi thở dài:

- Thục thì chẳng thay đổi gì. Chỉ có Diễm là… thật tệ!

Thục chớp mắt:

- Mỗi người một số phận, đừng than trách mình nữa Diễm ạ. Hãy vui lên, chúng mình còn rất trẻ.

Tôi chép miệng:

- Cuộc sống của Thục bình yên bao nhiêu thì cuộc sống của Diễm sóng gió bấy nhiêu.

Thục khoác tay lên vai tôi nhỏ nhẹ:

- Có bình yên hay không là do chính tâm hồn mình tạo cho mình chứ không phải do hoàn cảnh. Mọi chuyện rồi sẽ lắng xuống mà thôi. Diễm còn rất nhiều thời gian để nghĩ đến mình.

Tôi nhìn những ngón tay mình, những ngón tay được trau chuốt gọn gàng và sơn phết lên một mầu hồng đậm làm mất đi những vết trầy xước của năm tháng nhọc nhằn, tôi lại nhìn bàn tay Thục, bàn tay mịn màng mộc mạc như thủa còn đi học khiến lòng tôi trùng xuống một nỗi nhớ mênh mang.Tôi chợt hỏi:

- Bây giờ Trường ra sao? liệu Trường có hạnh phúc không Thục nhỉ?

Thục tròn mắt nhìn tôi:

- Diễm vẫn còn nghĩ đến Trường đấy à?

Tôi cười nhẹ:

- Thỉnh thoảng thôi.

- còn yêu không?

- Không biết nữa.

Thục cười tinh nghịch:

- Lại dối lòng rồi đấy nhé. Còn yêu thì cứ nhận là còn yêu đi. Bạn trả lời không biết nghe yếu xìu à.

Tôi cắn nhẹ đôi môi:

- Có những lúc thấy lòng mình rộn lên những kỷ niệm cũ, xót xa và hoài nhớ, nhưng không thể làm gì hơn được Thục ạ. Diễm đã bước đi những bước quá vội vã để không thể quay trở lại được nữa. Diễm đã tự mình làm mất tất cả rồi.

Thục nhìn sâu trong mắt tôi, nhỏ nhẹ:

- Diễm vẫn còn- đó là đứa con của tình yêu!

Tôi cười buồn:

- Mình gởi nó ở nhà bà ngoại, thỉnh thoảng mới về thăm nên tình mẹ con hình như không được thắm thiết mấy. Hải yêu bà ngoại hơn yêu mẹ. Quấn quýt mấy cậu và dì hơn quấn mẹ. Thế đó, Thục nghĩ xem mình có tệ không? có còn níu kéo được tình yêu nữa hay không?

Thục cười vẫy một chiếc xe đang đi tới. Thục bảo tôi trước khi leo lên xe:

- Tình yêu có còn hay không thì tối nay về nhà nằm buông thả lòng mình sẽ thấy. Đừng cố gắng dấu kín lòng mình vào những cuộc vui giả tạo nữa Diễm ạ. Diễm vẫn còn cơ hội để hàn gắn lại những gì đã mất.

Tôi đứng lặng bên đường nhìn chiếc taxi chở Thục đi khuất. Nỗi buồn nào rụng trong mắt tôi, nước mắt muốn ứa ra. Có thật tôi đã quên Trường rồi không?Tôi làm gì còn cơ hội để hàn gắn lại những gì đã mất như Thục vừa nói nữa. Từ bao nhiêu năm nay tôi đã trốn tránh kỷ niệm, vùi đầu vào những cuộc vui suốt sáng thâu đêm. Bất ngờ gặp lại Thục, bất ngờ lại nghe tiếng nói của của những ngày xa xưa cùng với những kỷ niệm của một thủa nào khiến tôi chìm vào nỗi nhớ. Thì ra tôi vẫn không thể quên Trường.

Gió thổi tung những hạt cát lên chân tôi. Bụi mờ cả mắt. Cơn mưa sắp đến rồi. Bầu trời đỏ ửng về một phía. Tôi đi nhanh về nhà, mở rộng cánh cửa, lòng chợt thấy thật cô đơn trong căn phòng vắng. Cô bạn ở chung vừa đi nghỉ mát với bạn trai, không biết Nha Trang hay Dalat gì đó. Bích rủ tôi đi cùng với chúng nó nhưng tôi từ chối. Bích la tôi:

- Đừng bi thảm hoá cuộc sống quá như vậy. Hãy sống cho mình và cho tuổi trẻ của mình đi chứ. Mày cứ ôm hoài nỗi buồn làm tao phát chán lên được.

Tôi cãi Bích:

- Thì tao đang sống cho tuổi trẻ của tao đấy thôi.Tao đang dùng tuổi trẻ và nhan sắc để moi tiền mấy anh già mất nết ham gái đẹp. Mày cũng thấy mà.

Bích cười vào mặt tôi:

- Mày sống cho gia đình, các em và con mày thì có. Mày có vì mày bao giờ đâu.Tỉnh lại đi! Tỉnh lại để thấy mình khờ dại quá. Bao giờ mày mới khôn ra hở Diễm?

Tôi chớp mắt;

- Gia đình, các em và con là niềm vui và cuộc sống của tao. Không có họ tao cần gì vui sống nữa.

Bích bĩu môi chê tôi dở hơi:

- Sự hy sinh của mày chẳng được bù đắp. Mẹ mày đau khổ vì mày. Các em mày chê mày, khinh mày, con mày nhạt nhẽo với mày. Việc gì mày phải hy sinh cho họ.

Tôi cười cay đắng:

- Nhưng ít ra họ cũng được hưởng những tiện nghi vật chất trong nhà. Có Tivi, tủ lanh, máy giặt, có xe máy để đi, có quần áo đẹp để mặc, có chút tiền rủng rỉnh trong túi để mời bạn bè ăn quà, không như tao ngày xưa…

Bích cong môi:

- Dẹp cái ngày xưa của mày đi. Mày ngu hết biết.

Tôi lặng thinh không cãi Bích. Buổi sáng tôi còn ngủ thì Bích đi. Nó viết giấy để lại cho tôi mà không định được ngày về, có thể hai, ba ngày, cũng có thể vài tuần còn tuỳ theo túi tiền của người bao nó. Tôi thấy buồn trong nỗi nhớ xót xa. Cứ được vô tư như Bích mà sướng. Có đựơc bao nhiêu tiền ăn sài, mua sắm phung phí bấy nhiêu. Nó tìm niềm vui trong sa hoa. Không cần ngày mai- ngày mai là gì? Với những đứa con gái sống về đêm thì không có ngày mai, buổi sáng chỉ là giấc ngủ vùi vật vã chờ đêm về lột xác mà thôi.Tôi đi một vòng quanh căn nhà, nỗi trống trải làm tôi sợ hãi. Muốn về thăm gia đình lại thấy e ngại một điều gì đó. Cô em gái của tôi đang tuổi lấy chồng. Có lẽ tôi e ngại em không thích tôi về nhà, vì tôi là nỗi tủi buồn của nó. Vì tôi là một cô ca sĩ hạng ba chuyên hát các phòng trà. Nhưng nghề chính của tôi không phải nghề đi hát. Tôi có nghề yêu mấy anh nhà giầu dư tiền muốn bao một cô ca sĩ chịu chơi, trẻ đep một thời gian cho quên tuổi già chợt đến. Tôi có nhiều người bao. Và tôi đã kiếm được khá nhiều tiền nhờ thế. Nỗi tủi hổ của mẹ là tôi. Những mặc cảm mà em gái tôi phải chịu đựng với bạn bè và người yêu của nó cũng là tôi. Để bù đắp cho em, tôi đã sắm cho em tất cả mọi thứ em cần, những thứ mà thủa nhỏ em thiếu thốn. Tôi dúi vào tay mẹ những nắm bạc lớn mà nước mắt cứ chực ứa ra. Mẹ lặng lẽ nhận tiền từ tay tôi, dấu tiếng thở dài chua xót. Mẹ nuôi cho tôi đứa cháu ngoại của mẹ- là đứa con trai của tôi và Trường. Rồi thì mẹ lại phải nuôi thêm một đứa nữa- một đứa con gái do tôi sinh ra. Một đứa bé mà tất cả những người đàn ông tôi quen đều không nhận làm cha.Tôi đem đứa con hoang về để vào lòng mẹ:

- Mẹ nuôi nó dùm con. Nó không có cha mẹ ạ.

Mẹ tôi vuốt lên đôi má non nớt của đứa bé mà nước mắt ứa ra. Không một lời trách móc. Mẹ nhẫn nhục cam chịu. Có lẽ mẹ cũng có một chút xót thương sự sa đoạ của tôi, mẹ hiểu một phần nào đó tôi đã sống vì gia đình. Tôi cắn răng không than thở khi thấy trong ánh mắt các em nhìn tôi- có nửa xót xa, có nửa khinh bỉ.

Cơn mưa đã không đổ xuống ào ào như tôi và Thục tiên đoán. Gió thổi mạnh một lúc rồi cũng dần lắng xuống nhưng bầu trời thì vẫn âm u- làm như không mưa được trời cũng buồn sao ấy. Tôi bỏ bữa cơm chiều nằm dài ra giường. Tối nay không đi hát, không có Bích để kéo nhau đi lang thang, cũng không có một tên đàn ông nào đến thăm. Tôi có nguyên một buổi tối riêng tư nằm vắt tay lên trán như lời Thục khuyên, để buông thả lòng mình trở về với Trường cùng những năm tháng nghèo khổ của tôi với đầy ắp những đam mê ngọt ngào trong sáng của ngày ấy…

***

Tiếng đàn của anh sinh viên nhà bên cạnh nhà như một điệp khúc quen thuộc đến độ thân mật đến với tôi mỗi tối, nhưng lại là một sự khó chịu đối với Nhã. Nó than:

- Tiếng đàn của các ông tướng bên ấy ồn ào quá làm em không học đươc chữ nào.

Tôi cười bảo em khó tính quá. Với tôi, tiếng đàn ấy không ảnh hưởng gì đến việc học của tôi vì thường tôi đi học vào lúc xế chiều, tám giờ tối mới về. Aên cơm, tắm rửa xong là tôi có quyền nghỉ ngơi một mình ở mái hiên nhà để thưởng thức tiếng đàn vô hại ấy. Nhã đếm được số con trai nhà bên bằng cách nhận diện tiếng nói:

- Giọng ồm ồm là của anh Hải, giọng lao xao nhanh nhẩu là anh Tú, giọng nhỏ nhẹ là anh Ngữ- nhân vật làm phân tâm bài học của em bằng tiếng đàn rên rỉ đó. Còn một tiếng nói khác tên gì em không biết, hình như anh ta mới nhập bọn với mấy anh sinh viên bên ấy.

Tôi cười nghĩ đến bốn tên con trai ở cạnh nhà, những người hàng xóm gần gũi nhất mà cho đến lúc này tôi cũng chỉ biết được loáng thoáng họ qua vài lần ra cửa đứng hay nhìn họ phóng xe ra khỏi con ngõ mà thôi.

Tính tôi lơ đãng ít để ý đến những người chung quanh. Trái lại tính Nhã lại hay để ý và hay cằn nhằn mọi người. Ít khi tôi cãi Nhã, một phần vì tôi thương nó, một phần vì tôi quen bị Nhã “ăn hiếp”từ những ngày còn nhỏ đến giờ. Mẹ bảo tôi là chị lớn nên phải thương yêu nhường nhịn và săn sóc các em. Mười tám tuổi thi rớt Đại Học, tôi nghỉ ở nhà nhận thêm quần áo về thêu để phụ mẹ nuôi các em ăn học. Buổi tối tôi học thêm sinh ngữ để hy vong xin được một việc làm khá hơn số tiền tôi thêu thùa kiếm được. Tôi sống thật lặng lẽ, không đua đòi se sua. An phận con nhà nghèo, ngoài giờ đi học thêm, tôi ở nhà giúp mẹ săn sóc những đứa em còn nhỏ. Mẹ tôi hiền hậu ngày ngày đến sở làm với đồng lương thư ký ít ỏi. Nguòi mẹ gầy với hai bàn tay nhỏ bé, thô cứng vì vất vả nhưng vẫn chứa đầy nghị lực và sức dẻo dai trong công việc kiếm tiền nuôi chị em tôi. Chúng tôi mồ côi cha, ngày mẹ sinh em Phước thì bố mất. Thế là bơ vơ. Chúng tôi bị bỏ rơi trong mắt họ hàng, những người thân quen. Mẹ bán căn nhà tương đối khang trang, mua một căn nhà nhỏ trong khu dân cư lao đông nghèo nàn để còn dư lại một số tiền nuôi dưỡng chúng tôi. Năm nay Nhã học lớp 10, Nhã nhỏ hơn tôi bốn tuổi, Nhìn Nhã tôi có niềm hãnh diện vì nét đẹp cao sang của em. Là con nhà nghèo Nhã vẫn giữ được nét thanh cao của mình, trông em giống như một tiểu thư con nhà giàu. Lẽ ra Nhã phải được sinh vào con nhà giầu có mới đúng hơn. Nhã rất khó tính và hay cằn nhằn tôi vì biết tôi chiều nó. Tôi ngồi thêu trên giường nhìn Nhã sửa soạn đi học, nó vừa soạn sách vở vào cặp vừa càu nhàu:

- Áo em lại rách mất rồi.

Tôi đến gần Nhã nhìn vết rạn ở đường may ngang eo chiếc áo dài trắng Nhã mặc, thương em quá tôi an ủi:

- Rách chút xíu thôi, chiều về chị mạng lại cho.

Nhã nhăn mặt:

- Tụi nó cười chê em, suốt năm chỉ có hai cái áo dài thay đổi.

Tôi chớp mắt:

- Làm sao chúng nó biết được em chỉ có hai chiếc áo dài?

Nhã bĩu môi:

- Ai mà không biết, với một chiếc áo rách tay đã được mạng lại và một chiếc bung đường chỉ đã dược may đi may lại nhiều lần, làm sao mà không nhìn thấy được.

Tôi lặng thinh nhìn Nhã bước ra cửa. Buổi trưa nắng nghiêng soi lên bóng Nhã buồn rầu trong chiếc áo dài cũ. Lòng tôi xót xa thương em. Nước mắt cứ muốn ứa ra. Nỗi khổ này làm sao bạn bè hiểu được. Chị em tôi tránh tất cả những giao thiệp với mọi người. Nhã dấu kín con đường vào ngõ. Tôi dấu kín lối đi về. Những tên con trai có theo tôi cũng không biết được nơi tôi ở, tôi được mệnh danh là người đẹp bí mật. Có lần Nhã nói với tôi:

- Đi xe bus cực quá Diễm ạ, lần nào em cũng phải đi bộ ra mãi tận đầu đường bên kia mới đón được xe. Phải chi có được chiếc xe đạp để đi cũng đỡ.

Tôi mủi lòng nghe ao ước của em đơn giản quá mà vẫn không thực hiện được, thật buồn. Tôi nói đùa với Nhã:

- Thôi chịu khó đi xe bus một thời gian, mai mốt chị lấy được chồng giầu sẽ mua xe gắn máy cho em chạy mới đã.

Nhã nhìn tôi thoáng nét cay đắng:

- Con gái nghèo như chị em mình nhà giầu nào thèm lấy mà ham.

Tôi nhún vai;

- Con gái nhà nghèo như chị em mình vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thì thiếu gì người mê. Tại chưa gặp đó thôi. Hãy đợi đấy Nhã ạ.

Nhã bật cười:

- Chị cứ tha hồ mà đợi. Hay là chị sang tán tỉnh mấy anh chàng sinh viên dở hơi bên kia xem có chàng nào thích chị không? Biết đâu trong số đó cũng có anh con nhà tỉ phú nhỉ?

Tôi cũng bật cười:

- Đã chui vào cái xóm này thuê nhà để học thì cũng khó là con nhà giầu lắm Nhã ạ.Mà thôi, quên cái nghèo của mình đi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Mình còn trẻ lắm. Tương lai mình đang trải dài trước mắt mình. Một ngày nào đó… biết đâu!

Nhã chớp mắt, nó có vẻ chịu đưng nỗi thiếu thốn làm tôi mủi lòng. Thương cái tuổi đang lớn của Nhã với những đòi hỏi cần thiết hàng ngày của một thiếu nữ- một đôi giầy mới, một bộ đồ tươm tất, một ít tiền dằn túi để có thể mời bạn bè uống một ly nước mía mà không thấy ngại ngùng. Tôi muốn Nhã được vui chơi thoải mái với lứa tuổi của em mà không mang mặc cảm nghèo túng. Tôi thương các em tôi quá mà không biết làm gì hơn được vì tuổi tôi cũng chẳng lớn hơn Nhã là bao nhiêu nên tôi chỉ biết kiếm tiền bằng cách cố nhận thêm hàng về nhà thêu thật nhiều và thật nhanh mà thôi.

Nhã đi học về thay quần áo xong rồi phụ tôi sửa soạn bữa cơm chiều. Hai đứa em trai còn nhỏ chưa biết thấm thía nỗi nghèo khó, chơi đùa như giặc suốt ngày, đến bữa thì đòi ăn một cách hồn nhiên. Nhã nhìn hai em, nói nhỏ:

- Cứ như bé Hoàng, bé Phúc thế mà sướng! Chẳng hiểu sự nghèo đói là gì?

Tôi cười nhìn cậu em út bằng đôi mắt trìu mến- chị thương em nhất vì em vừa sinh ra vài tháng thì bố mất, chị đã nuôi nấng chăm sóc em, nâng niu bế bồng em. Ước gì có chàng Hoàng Tử giầu có đến hỏi tôi làm vợ nhỉ? Lấy chồng giầu tôi sẽ có tiền thật nhiều cho mẹ đỡ vất vả, cho Nhã có quần áo đẹp và cho các em ấm no. Trong giây phút này tôi khong muốn nghĩ đến tôi nữa, tôi quên mất tôi cũng mới chỉ là một cô bé mới lớn mà tưởng như mình đã già lắm rồi. Con gái nhà nghèo hình như không có tuổi thần tiên.

Nhã rửa chén bát, dọn dẹp nhà cửa cho tôi đi học Anh văn buổi tối. Tôi mặc chiếc áo chemise mầu xanh nhạt đã cũ và chiếc quần tây mầu kem. Bộ đồ này đối với tôi cũng còn tươm tất lắm vì tôi ít mặc đến, tôi lấy đôi dép da dưới gầm tủ, lau bụi và xỏ vào chân.Tôi bước đi nhẹ nhàng và rón rén như sợ quai dép sẽ đứt và bung ra bất ngờ. Nhã đang lau tay ướt vào chiếc khăn tay treo trên tường, nhìn tôi hóm hỉnh:

- Hôm nay chị đi học hay đi chơi mà diện thế?

Tôi cười:

- Em biết thừa là chị chẳng biết đi đâu ngoài con đường đến trường và con đường về nhà rồi còn hỏi gì nữa.

- Nhưng hôm nay hình như chị đi học sớm hơn mọi ngày.

- Chị đi bộ đến trường phải đi sớm một chút cho kịp giờ vào lớp.

Nhã kêu lên:

- Đi bộ mà dám mang đôi dép vía không sợ nó mau đứt sao? Thôi đi xe bus đi, không có tiền đi xe hả?

Tôi lắc đầu:

- Có tiền đi xe nhưng chị muốn đi bộ để dành tiền mua cái gì về ăn. Nhã ăn gì tối về chị mua cho.

Nhã dài giọng:

- Gớm! Chị làm như có nhiều tiền lắm vậy. Em muốn ăn nho,ăn táo có được không?

Tôi xụ mặt:

- Ăn ô mai me hay hạt bí thì chị mua được.

Nhã cười:

- Mua cho em một gói hột bí nhỏ thôi. Mà tối về nhớ đi xe đó nghe. Đừng có tiếc tiền đi bộ nữa đứt mất đôi dép uổng lắm.

Tôi bước vội ra cửa để dấu nỗi buồn trong lời dặn dò của Nhã. Con gái nhà nghèo thật là tội nghiệp. Hai chị em có mỗi một đôi dép đẹp, đứa này nhường nhịn cho đứa kia. Thỉnh thoảng Nhã mới dám đi dép của tôi, thường thì Nhã mang guốc thấp đi học, Nó bảo tôi lớn rồi cần điệu hơn nó nên để dành đôi dép đẹp cho tôi mang.Tôi thì không muốn mình hơn em, tôi chỉ muốn dành cho Nhã tất cả những gì nếu tôi có.

Bước đi trong con ngõ nhỏ, nước mắt cứ muốn ứa ra vì thương cái nghèo của chị em. Lòng tôi trĩu nặng mà bước chân cứ phải nhấc cao lên, e dè nhìn bùn bám trên quai dép. Tôi không dám nhìn lên, cứ mãi chăm chú tránh những vũng nước bẩn trong ngõ nên tôi không nhìn thấy chiếc vespa đang đâm sầm vào ngõ. Có tiếng thắng thật vội vàng, nhưng chiếc xe vẫn dội nhẹ vào người tôi. Tôi la lên khi bánh xe áp sát vào chân tôi, tôi ngã ngồi xuống đất. Người con trai dựng xe, vội vàng cúi xuống nhìn tôi lo lắng:

- Cô có sao không?

Tôi không trả lời người con trai, cúi nhìn bàn chân mình bị vết trầy rướm máu. Và mắt tôi chợt mờ đi, tim tôi thắt lại- chiếc dép của tôi đã đứt quai. Bàn chân xây xát không làm tôi đau mà chiếc quai dép đứt đã làm tôi nghẹn ngào. Nước mắt tôi ứa ra không buồn che dấu. Tên con trai xốc nhẹ cánh tay tôi, dìu tôi đứng dậy.

- Cô đau lắm hả? Để tôi đưa cô đi bác sĩ nhé?

Tôi ngước đôi mắt giận dữ lên nhìn người con trai:

- Đi xe vào ngõ thì phải cẩn thận chứ. Anh phóng như bay như thế có bữa cán chết người ta thì sao?

Tên con trai phân trần, giọng anh có vẻ ân hận:

- Tôi xin lỗi, tôi đã tránh cô rồi đấy nhưng mà vẫn không kịp vì cô đi giữa đường mà mắt thì cứ nhìn xuống chân không để ý đến xung quanh nên tôi đã làm cô ngã. Tôi thành thật xin lỗi rồi mà. Tôi chở cô đi bác sĩ băng lại vết thương để tránh nhiễm trùng.

Tôi tức tê người đi được vì hắn đã chẳng hiểu gì cả. Tôi cần gì đi bác sĩ chứ, một vết trầy xước đối với tôi có là gì đâu. Tôi khóc vì thấy đôi dép của mình đã đứt. Chắc Nhã buồn lắm. Tội nghiệp Nhã mà cũng tội nghiệp cho cả tôi nữa. Tên con trai ân cần:

- Chân cô chảy máu rồi, lên xe đi tôi chở cô đến bác sĩ gần đây thôi.

Tôi lắc đầu:

- Tôi không cần đi bác sĩ.

Tên con trai vẫn từ tốn:

- Hay tôi đưa cô về nhà vậy nhé. Nhà cô ở đâu?

Tôi chùi nước mắt trong chiếc khăn tay nhỏ, nhìn hắn một cách hậm hực:

- Tôi chẳng cần anh đưa về.

- Nhưng chân cô đau lắm, đi bộ không được đâu.

Tôi hất mặt nhìn hắn không trả lời, hắn nhìn tôi e ngại:

- Hay tôi đón xích lô cho cô về vậy nhé, dép cô đứt mất rồi

Tôi sẵng giọng:

- Tôi cũng chẳng cần xích lô. Tôi tự lo được rồi.

Hắn đứng tần ngần bên cạnh tôi, hết nhìn tôi rồi đến nhìn đôi dép đứt của tôi;

- Cô nhất định đứng đây à?

- Phải, tôi đứng đây thì sao?

- Thì tôi sẽ đứng đây với cô.

Tôi trợn mắt la lên;

- Anh thật là phiền phức, nhìn thấy anh là tôi bực bội lắm. Anh đi đi.

Tên con trai lắc đầu một cách bướng bỉnh:

- Không được, tôi phải đưa cô về tận nhà mới yên tâm.

Tôi nhìn hắn gay gắt:

- Anh có lương tâm quá nhỉ? Giá lúc nãy anh đừng đụng tôi thì có lẽ anh có lương tâm hơn.

Tên con trai mỉm cười:

- Cô thật khó tính quá. Thế nhà cô ở đâu chỉ cho tôi xong là tôi đi ngay, không làm cô bực mình nữa.

Tôi nói như hét;

- Ở đằng kia, cuối con ngõ này.

Hắn nhìn tôi hơi lâu một chút, mắt hắn sáng lên:

- Cuối ngõ này à? Thôi đựơc, cám ơn cô nhé. Hy vọng lần sau gặp cô sẽ vui vẻ hơn.

Tôi mím môi không trả lời, hắn mở máy xe và ngồi lên, dặn dò tôi:

- Nhớ về lấy alcol rửa sạch vết thương rồi nói mẹ đưa đi chích nhé?

Tôi nhìn theo hắn, ánh mắt tôi tối lại vì bực tức. Tiếc đôi dép bị hắn làm đứt đến quên cả đau chân. Chờ hắn đi khuất tôi mới khập khiễng quay về nhà. Điệu này hết đi học nổi vì trễ giờ rồi. Một tay cầm dép, bước chân khập khiễng tôi đi như chạy trốn mọi người. Bước nhanh vào cửa, tôi dấu vội đôi dép xuống gầm tủ vừa lúc Nhã đi ra, nó nhìn tôi ngạc nhiên:

- Sao về sớm thế?

Tôi nói dối:

- Hôm nay thầy cho nghỉ.

- Chị có mua hột bí cho em không?

Tôi lắc đầu:

- Không, chị quên rồi, lát nữa chị với em đi mua nhé.

Nhã gật đầu:

- Cũng đựơc, mình đi dạo một chút cho mát.

Nhìn xuống chân tôi, Nhã kêu lên:

- Sao quần chị bẩn thế kia, mà dép đâu rồi?

Tôi ngẩn ngơ nhìn Nhã không biết trả lời em ra sao. Nhã cúi xuống kéo ống quần đầy bùn đất của tôi lên. Nó tròn mắt;

- Chị ngã phải không?

Rồi Nhã ngồi thụp xuống chân tôi:

- Chân chảy máu rồi này. Em gọi mẹ nhé.

Tôi bịt miệng Nhã lại:

- Đừng làm mẹ lo. Chị không sao đâu.

Nhã hỏi:

- Chị ngã sao không nói? Ở đâu vậy?

Tôi ngập ngừng:

- Ở đầu ngõ.

Nhã la tôi như một người lớn:

- Đi từ nhà ra đầu ngõ mà cũng ngã. Chắc chị bị xe đụng chứ gì?

Tôi gật đầu:

- Ừ, xe đụng chị ngã xuống đường.

- Xe gì đụng chị?

- Vespa.

Nhã trợn mắt:

- Nó đâu rồi?

- Nó nào?

- Cái đứa đụng xe chị ấy.

Tôi bật cười;

- Nó đi rồi.

Nhã mím môi giận dữ:

- Sao chị để cho nó đi dễ dàng vậy. Phải mắng cho nó một trận chứ.

Tôi gật đầu:

- Chị có mắng rồi. Hắn nói xin lỗi chị.

Nhã vẫn còn hậm hực:

- Xin lỗi suông vậy thôi à?

- Hắn có đòi đưa chị đi bác sĩ nhưng chị không chịu đi. Bị trầy sơ thôi cần gì phải phiền phức.

Nhã bĩu dài đôi môi:

- Cái thằng cha dấm dớ quá, làm như đòi đưa người ta đi bác sĩ là êm chuyện vậy.

Rồi Nhã nhìn tôi lo lắng:

- Chị có đau lắm không?

Tôi lắc đầu kéo tay Nhã ngồi lên giường;

- Không đau nữa đâu Nhã ạ. Mà Nhã này…

Nhã ngước nhìn tôi chờ đợi. Tôi nghĩ đến đôi dép đứt cùng nỗi thất vọng của Nhã mà nghe cay cay trong mắt;

- Đôi dép bị đứt quai rồi Nhã ạ.

Nhã chớp mắt, nét mặt nó thoáng buồn. Tôi nói nhỏ an ủi:

- Nhưng còn may lại được. Mai chị đem ra chợ nhờ khâu lại chắc chả sao đâu.

Nhã bảo tôi;

- Đừng nghĩ đến đôi dép nữa chị ạ. Chị không sao là tốt rồi.

Tôi cảm động đến nghẹn lời. Nhã cố an ủi tôi như tôi an ủi Nhã. Nhã nói:

- Chị đi thay quần áo rồi ra ngoài em bôi thuốc đỏ cho.

Tôi cười, ánh mắt sáng lên niềm sung sướng vì cảm động.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: http://vohaanh-dungsaigon.blogspot.com
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2009