NHÂN VẬT:
Nhã Tiên
Giám Tiên
Thi Tiên
Việt Tử
Người đi săn
Tiếng vang
Họa mi
Vàng Anh
Đàn chim sẻ
HỒI THỨ NHẤT
Cảnh núi, có suối trong và rừng rậm
GẶP GỠ
LỚP I
NHÃ TIÊN, DIỄM TIÊN, THI TIÊN
Khi kéo màn lên, ba nàng tiên vừa tắm xong và đã mặc xiêm áo. Ba bộ cánh lông trắng để bên bờ suối.
NHÃ TIÊN: Tắm xong rồi, bây giờ chúng ta về thôi chứ.
DIỄM TIÊN: Về làm gì vội.
THI TIÊN: Phải đấy, hai chị ạ: về làm gì vội. Nay gặp tiết xuân đầm ấm, ở hạ giới trăm hoa đua nở khoe tươi ta hãy dốn lại một lát, để cùng nhau ngoạn cảnh đã.
NHÃ TIÊN: Nhỡ gặp người phàm tục.
DIỄM TIÊN: Đỉnh núi này cao vòi vọi nó leo sao lên được tới đây?
NHÃ TIÊN: nhút nhát - Nhưng ở trên cung Ngọc Hoàng mong đợi. Nhỡ về trễ, Ngài quở phạt thì sao?
DIỄM TIÊN: cười khanh khách – Ngài quở phạt thì chị em ta kêu van.
NHÃ TIÊN: Nay đến phiên em hầu nước, thôi em xin về trước.
THI TIÊN: trêu ghẹo hát
Chị đến phiên hầu nước
Thời xin chị về trước.
Cứ để mặc chúng tôi
Thủng thẳng dạo gót chơi.
DIỄM TIÊN: cười hát theo
Ta hãy cùng trèo lên tận đỉnh
Mà nhìn khắp mọi nơi,
Mà ngắm xem phong cảnh,
Xanh non trong buổi đầu xuân tươi.
THI TIÊN:
Kìa con sông dịu dàng uốn khúc;
Giòng nước bạc phản chiếu ánh trời,
Rồi ra xa lần trong làn trắng
Của sương mù buổi sáng.
DIỄM TIÊN: hát
Ta hãy lắng tai nghe
Có tiếng chim vàng anh hót.
Kìa! Nó vừa ca, vừa nhẩy nhót
Ở trên cành cây me
Lá lăn tăn rung động
THI TIÊN: hát sẽ
Nó lại xuống khe tìm nước uống.
Suỵt! Im! Chẳng nó sợ nó bay
Chẳng nó sợ nó bay
NHÃ TIÊN: nói – Thôi, chào hai chị, em xin phát về trước.
THI TIÊN: gắt – Thế là nó bay mất rồi.
DIỄM TIÊN: Làm gì mà chị vội vàng thế? Thì đợi chúng em một lát nữa, cùng về cả có được không. Ngọc Hoàng có quở, chúng em xin cho, không can chi đâu.
NHÃ TIÊN: Trên trời thiếu gì cảnh đẹp mà hai chị phải tìm ngắm cảnh hạ giới như thế?
THI TIÊN: Cảnh gì lạ mắt cũng đẹp. Những cảnh trăm mây khoe sắc, tinh khí trong vắt tựa pha lê ở thiên cung vẫn đẹp, nhưng ngày nào bọn ta cũng được thấy thì còn thú gì.
Hát:
So với cảnh thiên đình, cảnh rừng rú
Tuy mọi rợ chẳng kém phần rực rỡ.
Này những cây cao vút ngất từng mây.
Ngang tàng thay! Mà hùng vĩ thay!
Trên đầu ta, cành giao nhau chi chít,
Ánh mặt trời không xuyên qua đám lá dày.
Thật là một nơi thâm u, tịch mịch,
Ngang tàng thay! Mà nhùng vĩ thay!
NHÃ TIÊN: Chị dám cả gan ca tụng nơi trần tục của loài người.
THI TIÊN: Thưa chị, em là một nàng thơ của vũ trụ. Em ca hát, em ngợi khen hết thảy những cái đẹp của Hóa công, dù cái đẹp ấy ở tiên giới hay ở trần gian cũng vậy. Vì đã là cái đẹp thì phải là công trình của Tạo hóa. Này, hai chị hãy lắng tai nghe em (vừa đàn vừa ca):
Tôi là một nàng thơ nơi tiên giới
Này cây đàn mầu nhiệm ta vui ca.
Những cái đẹp êm đềm hay chói lọi
Trong vũ trụ bao la.
Ta nhẩy múa với luồng ánh sáng.
Lẹ làng như làn sương trắng bay qua.
Với suối núi ta có giọng cười trong trẻo,
Với gió ngàn ta có giọng thiết tha.
DIỄM TIÊN và NHÃ TIÊN cầm tay Thi Tiên vừa nhảy vừa hát
Gặp tiết xuân dịu dàng,
Dưới ánh trời rực rỡ,
Theo điệu hát nhịp nhàng,
Cùng nhau ta nhẩy múa.
(hát xong hai tiên lại buông tay Thi Tiên ra)
THI TIÊN:
Ta là nàng thơ nơi tiên giới,
Này cây đàn mầu nhiệm ta vui ca
Những cái đẹp êm đềm hay chói lọi,
Trong vũ trụ bao la.
Cùng Đồng Tân, ta véo von tiếng dịch.
Ta lại hòa cung bậc với Bá Nha.
Cây dương cầm cho ta tiếng kim sang sảng.
Và tiếng tơ trầm trọng, cây tỳ bà.
DIỄM TIÊN và NHÃ TIÊN: cầm tay Thi Tiên vừa nhẩy vừa hát:
Gặp tiết xuân dịu dàng,
Dưới ánh trời rựa rỡ,
Theo điệu hát nhịp nhàng,
Cùng nhau ta nhẩy múa.
Có tiếng cười khanh khách. Chư tiên ngừng hát, đứng lắng tai nghe.
TIẾNG VIỆT TỬ: ẩn sau bụi rậm bên suối – Hát nữa đi cho tôi nghe với.
Thi Tiên và Diễm Tiên lanh lẹ chạy lại bên bờ suối, vội vàng lấy cánh chắp vào mình mà bay trở về tiên giới. Tính tình bẽn lẽn và cử chỉ khoan thai, Nhã Tiên chưa kịp làm theo hai bạn thì đã bị Việt Tử cướp mất đôi cánh, vì chàng thấy hai nàng tiên kia dùng cánh để bay lên trời.
LỚP II
NHÃ TIÊN, VIỆT TỬ
NHÃ TIÊN: ngửa mặt, nói lên trời – Hai chị chờ em với.
VIỆT TỬ: ghé mắt nhìn phía sau các bụi rậm – Thôi không còn bộ cánh nữa.
NHÃ TIÊN: Đưa cánh cho ta để ta bay theo các chị ta trở về tiên giới.
VIỆT TỬ: cười – Dễ nghe nhỉ! Nhưng cô là tiên à?
NHÃ TIÊN: Trả cánh đây. Mau! Mà tay ngươi đen thế kia làm bẩn cả cánh trắng của ta.
VIỆT TỬ: Ta là kẻ tiều phu, quanh năm chỉ chuyên nghề đốn củi, đốt than, thì tay ta trắng sao được. Nhưng cô là tiên thì phải làm những công việc gì?
NHÃ TIÊN; Ta múa, ta hát, ta ngâm vịnh những cái đẹp của Hóa Công.
VIỆT TỬ: Múa, hát không phải là công việc, còn những cái đẹp của Hóa Công thì chẳng cần đến thứ cô và các nàng tiên bạn cô ngâm vịnh, cũng vẫn đẹp như thường rồi.
NHÃ TIÊN: Lôi thôi mãi. Trả cánh đây. Mau!
VIỆT TỬ: Là tiên mà lời nói chẳng dịu dàng.
NHÃ TIÊN: Nhưng cánh của ta.
VIỆT TỬ: Tôi bắt được thì nó là của tôi.
NHÃ TIÊN: Ngươi là người phàm, nặng chĩu những vật dục, bay sao được mà dùng cánh của ta.
VIỆT TỬ: Ta không bay được, nhưng ta muốn giữ đôi cánh thơm tho, trắng trẻo này làm vật kỷ niệm của một nàng tiên.
NHÃ TIÊN: Nhưng không có cánh thì ta bay sao được về tiên giới.
VIỆT TỬ: Cô chẳng bay được về tiên giới thì cô ở lại hạ giới với tôi.
Hát
Ta ở đây, chiếc thân trơ trọi,
Suốt bốn mùa bạn với cỏ, hoa,
Với trăng ngàn gió núi,
Với chiều chiều lạnh lẽo sương sa.
Tình yêu thương lòng ta khao khát,
Sự ái ân bấy lâu mơ màng.
Tiếng chim ca, vượn hát,
Như khuyên ta tìm bạn uyên ương.
NHÃ TIÊN: hát
Ta là một gái đồng trinh,
Múa hát vui chơi chốn Ngọc Đình,
Loài người, ta không biết,
Ta không thiết ái tình.
VIỆT TỬ: hát
Dù cô ở Ngọc Đình,
Cô cũng không sung sướng.
Vì trái tim cô không si tình
Chẳng khác vường xuân không ánh sáng.
NHÃ TIÊN: hát
Ta là một gái đồng trinh,
Thân thể ta như khối ngọc quỳnh.
Người là phường tục tử,
Đừng giở giọng yến oanh!
VIỆT TỬ: hát
Dù như khối ngọc quỳnh,
Cô vẫn không sung sướng.
Vì trái tim cô không ái tình
Chẳng khác nào vườn xuân không ánh sáng.
NHÃ TIÊN: hát
Ta là một gái đồng trinh,
Có trái tim trong tự thủy tinh.
Tim ấy vào tay phường cục súc,
Sợ bị vỡ tan tành.
VIỆT TỬ: hát
Có trái tim thủy tinh,
Cô vẫn không sung sướng.
Vì trái tim không ái tình,
Chẳng khác vườn xuân chưa ánh sáng.
NHÃ TIÊN: hát
Thôi đi ngươi! Thôi đi ngươi!
Trả cánh ta đây để ta về trời.
Cánh của ta sao ngươi chiếm được?
VIỆT TỬ: hát
Vì ta muốn chiếm trái tim ai.
NHÃ TIÊN: hát
Ta van ngươi! Ta van ngươi!
Trả cánh ta để ta về trời,
Ta sẽ đền ơn bài múa hát.
VIỆT TỬ: vừa hát vừa đi
Ta đây chỉ muốn trái tim ai.
Mau mau theo ta về trong động,
Động ta tuy chẳng rộng.
Nhưng không thiếu ánh sáng và cỏ hoa.
NHÃ TIÊN: chạy theo hát
Trả cánh ta! Trả cánh của ta!
(hết cảnh thứ nhất)
HỒI THỨ NHẤT
Tiến >>
Đánh máy: Bablu
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 4 năm 2017