- Phần 3 -Sương ẩn theo trăng để lại sương
Chương 11 - - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- Chương 12- 1 -
- - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- Chương 13 - 1 -
- - 2 -
- - 3 -
- Chương 14- 1 -
- - 2 -
- Chương 15- 1 -
- - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- Phần 4- KHÚC CHUNG NHÂN LY TÂM NHƯỢC ĐỔ
Chương 16 - - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- Chương 17- 1 -
- - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- - 5 -
- Chương 18- 1 -
- - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- CHƯƠNG 19 - 1 -
- - 2 -
- - 3 -
- - 4 -
- Chương 20 - 1 -
- - 2 -
- NGOẠI TRUYỆN 1
- NGOẠI TRUYỆN 1
- NGOẠI TRUYỆN 2
Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai
TẬP II
dịch giả: lan hương
Phần 3 -Sương ẩn theo trăng để lại sương
Chương 11
rời khỏi vô nhiên sơn trang
Những ngày xuân ấm áp sống trong Vô Nhiên sơn trang là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong ký ức của Lạc Trần, bởi vì những ngày tháng đó, nàng không còn coi Vũ Văn Sở Thiên là ca ca nữa, mà coi y như một người mà nàng gửi gắm cả đời. Mặc dù y chưa từng nói sẽ cưới nàng, nhưng nàng luôn mặc định như vậy, chờ đợi và hy vọng, điều đó khiến nàng thấy rất vui.
Hết tháng Hai, trời bắt đầu ấm trở lại, mưa phùn rả rích mấy ngày liền. Sau khi mưa tạnh trời quang, hoa ngọc lan trong Tình Uyển nở rộ, màu trắng xen lẫn màu hồng ngập tràn khắp lối, hương thơm thoang thoảng lan tỏa nơi nơi. Mỗi sáng sớm, Vũ Văn Sở Thiên đều luyện công. Lạc Trần ngồi trên chiếc xích đu do y làm dưới gốc ngọc lan đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thất thần của y, nàng liền đỏ mặt mỉm cười, khóe miệng y cũng cong lên theo. Khoảnh khắc đó, dù gió xuân se lạnh thổi qua hai bên má, nàng vẫn cảm thấy nóng bừng mặt.
Mỗi đêm, nàng đều nấu cho y một bát cháo trắng. Mặc dù đầu bếp của Lục gia có tay nghề cao hơn nàng rất nhiều, có thể nấu các loại cháo vừa ngon vừa bổ dưỡng, nhưng Vũ Văn Sở Thiên lại chỉ ăn cháo nàng nấu. Nàng hỏi y tại sao lại như vậy, y chỉ trả lời qua loa: “Quen vị cháo của muội rồi, ngày nào không ăn là ngủ không ngon.”
Nàng nở nụ cười. “Vậy muội sẽ nấu cháo cho ca ca cả đời nhé”.
Y khẽ “ừ” một tiếng, ý cười hiện lên trong khóe mắt mãi không tan.
Khoảnh khắc đó, ánh sao đêm dường như lọt cả vào trong mắt nàng, long lanh rực rỡ...
Đương nhiên, Vũ Văn Sở Thiên còn rất nhiều việc phải làm, nên cứ cách mấy ngày y lại rời khỏi Vô Nhiên Sơn trang mấy hôm, ít thì đôi ba ngày, nhiều thì mười mấy hôm liền không thấy bóng dáng, khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng chỉ cần về đến Lục gia thì bất cứ lúc nào, mấy giờ, y đều mang theo cả bụi đường trên người đến tìm nàng trước nhất, tặng nàng một món đồ gỗ chạm khắc tinh xảo, lúc thì là hoa ngọc lan, lúc thì là chim bay, lúc thì là hoa đào, lúc thì là cá lội... Y nói, những thứ này đều được y tiện tay khắc trong lúc nhớ nàng, có chút thô kệch xấu xí, nhưng là cả tấm lòng của y. Nàng đem những món quà đó cất vào trong hộp gấm rồi giấu dưới gầm giường, tối nào không ngủ được thì lấy ra xem, đầu ngón tay lướt qua mỗi vết chạm khắc, nghĩ rằng đó là mỗi tấc tương tư mà y để lại thì dù nửa đêm tỉnh giấc vì ác mộng, nàng cũng không thấy sợ...
Nàng cho rằng, bất kỳ thứ gì trên đời này đều có thể biến đổi, bất kỳ ai cũng có thể rời xa nàng, chỉ có Vũ Văn Sở Thiên là người duy nhất mãi mãi không thay đổi, mãi mãi không rời xa nàng. Nàng ôm ấp sự chờ đợi trong hạnh phúc, không ngờ đột nhiên y rời xa nàng, bặt vô âm tín. Sau đó, chỉ có thân xác y trở về, còn trái tim nồng ấm mà nàng mong đợi thì biến đi đâu mất...
Nàng vẫn nhớ lần cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên rời khỏi Lục gia, hôm đó đúng vào tiết Thanh Minh. Trước khi đi, Vũ Văn Sở Thiên có đến Tình Uyển từ biệt nàng. Khi đó, nàng đang tu tập linh lực tại đình Hồ Tâm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, liền nằm xuống ghế ngủ thiếp đi. Thị nữ cầm một chiếc quạt lông vũ nạm ngọc phe phẩy quạt cho nàng, trong làn gió thoang thoảng hương hoa say đắm lòng người.
Vũ Văn Sở Thiên bước vào Tình Uyển. Thị nữ thấy y khẽ hất tay, liền biết ý tránh đi. Y cầm lấy chiếc quạt lông vũ, ngồi xuống bên cạnh nàng, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của nàng.
Lạc Trần ngủ chưa sâu giấc, tà váy mỏng màu vàng mơ rơi xuống mặt đất, khuôn mặt trắng mịn như một miếng bạch ngọc được mài giũa kĩ càng, nhẵn mịn và sáng bóng khiến y không kìm được ý muốn vuốt ve, nhưng lại sợ đánh thức giấc mộng lành của nàng. Một con bướm màu tím nhạt bay qua, đậu trên vai nàng. Vũ Văn Sở Thiên khẽ huơ tay đuổi con bướm, luồng không khí do con bướm đập cánh tạo ra đã khiến nàng tỉnh giấc.
“Ca ca, ca ca đến từ lúc nào vậy?” Lạc Trần dụi dụi mắt, điệu bộ ngái ngủ giống như một chú mèo đáng yêu.
“Đến được một lúc rồi, thấy muội ngủ đang say quá nên không đánh thức. Có phải đêm qua muội lại gặp ác mộng, ngủ không ngon không?”
“Vâng.” Lạc Trần sửa lại mái tóc hơi rối của mình, trả lời một tiếng.
“Ta... ta phải đi xa một thời gian.” Thấy lọn tóc trong tay Lạc Trần rơi xuống, y giúp nàng vén lên, rồi dùng trâm dài cài lại, động tác rất thuần thục. “Đợi ta về rồi, nhất định sẽ chữa khỏi chứng ác mộng của muội.” Bị ác mộng quấy nhiễu đã lâu nên Lạc Trần cũng không coi đó là việc nghiêm trọng nữa, nàng chỉ quan tâm đến việc Vũ Văn Sở Thiên lại đi xa. “Ca ca định đi đâu? Khi nào trở về?"
“Lần này có lẽ ta sẽ đi lâu hơn một chút. Ta phải đến Tuyên Quốc gặp một người, còn phải giải quyết một chuyện khác nữa.” Y lại nhẹ nhàng gạt những sợi tóc trên trán nàng ra, dặn dò: “Thời gian này, muội cứ yên tâm ở lại đây, đừng đi đâu cả, càng không được phép đi tìm ta, biết chưa?”
“Vậy ca ca nhất định phải về sớm đấy.”
“Ta sẽ về sớm!” Y nắm lấy tay nàng, ngả người hôn nhẹ một cái lên trán nàng. “Tiểu Trần, muội có từng nghĩ sau này muốn sống ở một nơi như thế nào không?”
“Muội muốn trở lại Phù Sơn, chúng ta sẽ giống như trước đây, ngày ngày sống bên nhau.” Nghĩ đến việc Phù Sơn giờ không còn Cầu thúc nữa, tâm trạng chợt chùng xuống, nàng nói tiếp: "... Chỉ có ca ca và muội!”
“Được, đợi ta trở về, ta sẽ đưa muội về Phù Sơn."
“Thật sao?” Niềm vui bất ngờ khiến nàng phải nhảy lên.
“Ừ, thực ra ta cũng muốn đưa muội về Phù Sơn... Chỉ có ta và muội.”
Trái tim nàng như bị mật ngọt xâm chiếm. Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng liền thò tay vào ngực áo y lục tìm, cuối cùng cũng lấy ra chiếc khăn lụa thêu uyên ương, gấp lại gọn gàng rồi để lên trước ngực, chỗ trái tim. Nàng cười ngọt ngào, rồi đút chiếc khăn vào lại áo y. “Lúc không có muội ở bên cạnh, ca ca phải mang nó theo mỗi ngày, coi như muội đang ở cạnh ca ca vậy.”
“Ta vẫn thích có muội đi cùng hơn...” Y bỏ lại một câu khiến nàng suy nghĩ rất lâu rồi rời đi.
Sau khi Vũ Văn Sở Thiên đi rồi, ngày ngày nếu không nhốt mình trong phòng nghiên cứu Bách độc tập, thì Lạc Trần lại đến dược phòng điều chế độc dược, bởi chỉ khi bận rộn như vậy, nàng mới không bị nỗi nhớ nhung giày vò, Lục Khung Y đương nhiên không đoán ra được duyên cớ bên trong, liền thắc mắc: “Tại sao muội lại thích điều chế thuốc độc như vậy?”
Lạc Trần đặt mớ thảo dược trong tay xuống và trả lời: “Vì ca ca. Muội biết huynh ấy chí tại thiên hạ, nếu muốn đi theo huynh ấy thì muội không thể trở thành gánh nặng cho huynh ấy, vì thế muội phải học cách tự bảo vệ bản thân.”
“Muội muốn theo đệ ấy bôn ba giang hồ?”
“Đúng vậy.” Nàng gật đầu kiên định. “Sau này, huynh ấy đi đâu thì muội sẽ theo đến đó.”
Lục Khung Y sững người, nhìn vào mắt nàng, thấy rõ sự cố chấp và kiên định thì trong lòng không khỏi thất vọng. Trước đây, hắn cứ nghĩ rằng, hơn nửa năm ở gần nhau, ít nhiều nàng cũng có chút tình cảm với hắn, bây giờ xem ra trong lòng nàng chỉ có Vũ Văn Sở Thiên mà không có bất cứ hình bóng của người hay chuyện nào khác.
Hắn hiểu tình cảm của nàng và Vũ Văn Sở Thiên, hai người lớn lên cùng nhau, trải qua gian truân, đều coi nhau như mạng sống. Sự thân thiết ấy, bất kỳ ai cũng không thể chen vào được. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn nắm giữ nàng thật chặt, và chờ đợi đến một ngày kia, trong mắt nàng chỉ có hắn.
Hắn thích nàng, rất thích. Lần đầu gặp nàng, hắn đã không khỏi ngạc nhiên trước vu thuật huyền bí của nàng, lần gặp thứ hai, hắn lại cảm động bởi sự kiên trì của nàng khi vượt ngàn dặm xa xôi để đi tìm ca ca; sau này, hắn lại rung động vì vẻ đẹp mê hồn của nàng. Mấy tháng nay, ở gần nhau, hắn còn bị mê hoặc bởi sự quan tâm chu đáo của nàng đối với ca ca mình. Mỗi lần thấy nàng nhẹ nhàng nhắc nhở Vũ Văn Sở Thiên ăn uống đúng giờ, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe, mỗi lần thấy nàng khoác lên người Vũ Văn Sở Thiên chiếc áo mới may khi thời tiết trở lạnh, Lục Khung Y đều cảm thấy rung động tận tâm can. Hắn tin nàng là một người con gái trọng tình trọng nghĩa, nếu có được nàng làm thê tử, kiếp này hắn không mong gì hơn.
Hồi lâu không thấy Lục Khung Y nói gì, Lạc Trần quay đầu lại nhìn hắn, thấy trong tay hắn đang cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn chạm khắc tinh xảo, nàng liền hiếu kỳ hỏi: “Biểu ca đang cầm thứ gì trong tay thế?”
Lúc này hắn mới định thần lại, trả lời: “Chẳng phải mấy hôm trước muội bảo ta làm cho muội một bộ ám khí tùy thân sao? Ta tìm người làm ngày làm đêm, đã xong cho muội rồi đây.”
“Thật ư?” Nàng vừa bất ngờ vừa vui sướng, mở chiếc hộp ra xem, không ngờ trong hộp là một bộ trang sức tuyệt đẹp. Chiếc thoa cài tóc bằng ngọc khắc hình đôi chim phượng đang bay, một cây trâm điểm thúy hình đuôi phượng, một bộ diêu mạ vàng đế liền, đến chiếc kẹp giữ tóc cũng được làm bằng loại bạch ngọc màu mỡ dê thượng hạng. Lạc Trần cẩn thận cầm bộ diêu mạ vàng lên xem xét mi, chỗ tiếp nối tưởng như kín kẽ lại có một phần nhô lên rất khó nhận thấy, chỉ cần chạm nhẹ một cái vào đó liền bắn ra một chiếc kim cực nhỏ, tốc độ cực nhanh. May mà nàng đề phòng từ trước, nếu không chắc chắn sẽ bị kim đâm trúng.
Lục Khung Y cầm một cây trâm điểm thúy lên, lật phần đuôi ra, chỉ vào đường vân trên bề mặt và nói: “Ở đây có nút ẩn, chỉ cần ấn một cái, châu ngọc trên chiếc trâm sẽ tự động rơi ra. Ta đã sai người dùng sáp ong gắn chặt chỗ đó, nếu gặp máu lập tức hóa thành kịch độc, ngoài ra, thân trâm rỗng, có thể nhét thư tín. Thế nào?”
Lạc Trần nhìn ngắm thật kĩ, quả nhiên nó được thiết kế rất tinh xảo, bên ngoài thì hoa mỹ, bên trong ẩn chứa chất kịch độc, đây chính là thứ nàng cần. “Chính là thứ muội cần, đa tạ biểu ca đã vì muội mà hao tâm tổn trí!”
“Chuyện vặt này thì có gì mà hao tâm tổn trí chứ. Có điều, loại tơ tằm bạc ở cực Bắc mà muội cần thì hơi khó tìm.” Mặt Lục Khung Y lộ rõ vẻ bối rối. “Tơ tằm bạc không hiếm, chỉ có điều, tằm bạc không dễ sống ở cực Bắc, nhả tơ cũng ít... Ta đã sai người đi thu mua với giá cao, phải mấy hôm nữa mới có tin tức.”
“Lúc đó muội chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, không tìm thấy cũng không sao, có mấy bảo bối này là đủ rồi.”
“Mặc dù những ám khí này có uy lực rất lớn, nhưng cũng không dễ điều khiển, muốn phát huy hết tác dụng thực sự của những thứ này, muội vẫn cần luyện tập nhiều nữa mới được. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy muội nhập môn kỹ thuật sử dụng ám khí.”
Lạc Trần gật gật đầu. “Được, đa tạ biểu ca.”
Từ sau hôm đó, sáng nào Lạc Trần cũng cùng Lục Khung học cách sử dụng những loại ám khí tinh vi đó, vô cùng chăm chỉ. Lục Khung Y cứ nghĩ rằng với cơ thể yếu đuổi của mình, Lạc Trần sẽ không dễ dàng luyện thành, ai ngờ mới chỉ có mấy ngày, những ám khí nhỏ xíu trong tay nàng đã có thể bắn trúng mục tiêu, hơn nữa lực đạo cũng khống chế rất tốt.
Hắn chợt nhớ Văn Luật từng nói, Lạc Trần bẩm sinh đã có thể chất dị thường, rất có thể là Vu nữ của Miêu Cương. Nhưng chẳng phải nàng là con gái của cô mẫu hắn sao, sao lại mang trong mình dòng máu Miêu Cương được?
Bước vào tháng Bảy, mặt trời thiêu đốt mặt đất, nóng nực đến khó tả. Dưới ánh nắng như thiêu như đốt ấy, Lạc Trần vẫn miệt mài khổ luyện các loại ám khí. Lục Khung Y thấy nàng có nhiều tiến bộ, bèn đem ám khí thông thường đổi thành một vài viên bi, tăng độ khó lên rất nhiều.
Trán và mũi của Lạc Trần lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên vì nắng nóng. Nàng đưa tay quệt mồ hôi, đang chuẩn bị ném bi thì bị Lục Khung Y nắm lấy tay. Hắn mở lòng bàn tay nàng ra xem, thấy các đầu ngón tay đều ủng đỏ, lòng bàn tay cũng bắt đầu nổi chai cứng thì rất đau lòng, xoa xoa vết đỏ trên tay nàng và nói: “Tiểu Trần, muội luyện tập lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, nghỉ một lát đi.”
Nàng lắc đầu, nói: “Muội không mệt, những viên bi này khó điều khiển hơn ám khí thông thường rất nhiều, muội vẫn chưa lĩnh hội được kỹ năng chính yếu, nếu bây giờ dừng lại chắc chắn sẽ quên mất.”
“Muốn phóng loại bi này thì phải dùng lực của đầu ngón tay chứ không phải lực cổ tay, trọng tâm của muội không đúng, phải hơi nghiêng người một chút.” Nói đoạn, Lục Khung Y tiến lại gần, một tay vòng qua eo nàng, một tay nắm lấy cổ tay nàng, sau đó dùng lực của bản thân truyền vào cổ tay nàng, ném viên bi về phía trước, trúng ngay hồng tâm. Sau đó, hắn lại lấy một viên bị khác, đặt vào lòng bàn tay nàng.
Sự chú ý của Lạc Trần dồn hết vào viên bi mà không nhận thấy tư thế của hai người đầy vẻ tình tứ. Mái tóc dài của nàng mềm mại như làn nước chảy xuống, từ đó tỏa ra một mùi hương ấm áp chỉ thuộc về riêng nàng. Hôm nay, trời oi bức, nàng chỉ khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài trung y. Qua làn vải lụa mỏng manh có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc yếm màu vàng nhạt bên trong. Lục Khung Y cố gắng kiềm chế không nhìn nàng, nhưng lại không chịu được cảm giác bức bí trong lòng.
Thấy hắn mãi mà không có động tĩnh gì, Lạc Trần đột nhiên quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, môi hắn khẽ chạm vào vầng trán trắng ngần của nàng. Đến lúc đó nàng mới nhận ra hai người ở gần nhau đến mức nào, nàng vội đẩy hắn ra rồi lùi lại một bước, bất an nhìn đi chỗ khác.
Đột nhiên, ánh nhìn đang dao động của nàng dừng lại trên cây long não rung động, nàng cảm nhận được một mùi hương quen thuộc thoảng qua. Nàng vui sướng định thần lại
nhìn kĩ hơn nhưng chẳng thấy gì, rõ ràng nàng vừa ngửi thấy mùi hương trên người y...
Lại là ảo giác của nàng sao? Tại sao mấy hôm nay nàng luôn có ảo giác đó? Lẽ nào do ban đêm nàng ngủ không ngon?
Dưới ánh trăng, ngọn đèn cô đơn lay động trước gió.
Lạc Trần ngồi tính ngày, đã hơn năm tháng kể từ ngày Vũ Văn Sở Thiên ra đi, ngày nào nàng cũng ngồi trước cửa sổ, bày những bức tượng gỗ Vũ Văn Sở Thiên tặng ra xem, dùng đầu ngón tay cảm nhận tình cảm nhớ nhung của y trong mỗi đường kiếm khắc, chỉ như vậy, nỗi nhớ trong lòng nàng mới thôi không cồn cào, nàng mới có thể thuyết phục bản thân tiếp tục chờ đợi y trở về, mang theo một bức tượng gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, để bù lại nỗi khổ sở vì nhớ nhung của nàng.
Thị nữ bưng một tách trà nhỏ đến, đặt trước mặt nàng, nói: “Tiểu thư, đã mấy đêm liền người không ngủ rồi, cứ như vậy thì làm sao cơ thể chịu được? Tối nay tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút đi, cho dù không ngủ được thì cũng cứ nằm xuống."
Lạc Trần mỉm cười, rồi cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Trà hôm nay thơm mát khác thường, trước đây ta chưa từng uống loại này, lại là đồ quý hiếm biểu ca ta tìm được à?”
“Vâng, thiếu gia thấy ban đêm tiểu thư hay mất ngủ nên đã cất công đi hứng những giọt sương đọng trên lá trúc về làm nước pha trà cho tiểu thư. Nghe nói trà này có thể an thần tĩnh khí, tiểu thư hãy uống nhiều một chút.”
Lạc Trần lại mở nắp tách trà, mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra bên ngoài, nàng ghé sát đầu mũi ngửi, lập tức thấy thích hương vị của loại trà này, đơn giản bởi vì trong trà có mùi trúc, khiến nàng liên tưởng đến Vũ Văn Sở Thiên.
Thị nữ nhìn nàng uống trà, trên mặt tự nhiên biểu lộ sự ngưỡng mộ vô cùng. “Nô tỳ ở trang này rất lâu rồi mà chưa từng thấy thiếu gia có lòng với người con gái nào như vậy, tiểu thư thật là có phúc!”
Lạc Trần chỉ cười mà không nói gì.
Thay đồ xong, nàng nằm xuống giường. Trong phòng, cột xà đều được chạm khắc, tô vẽ hoa lệ, nhưng trong mắt nàng lại chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ. Ánh trăng hiền hòa ấy chiếu vào tận sâu trong tim nàng, đồng thời mang theo nỗi nhớ nhung.
Nàng không thể ngờ rằng người mà nàng ngày nhớ đêm mong hôm nay đã trở về.
Một canh giờ trước.
Vào lúc mặt trời rơi xuống phía tây, những áng mây bị ráng chiều nhuộm đỏ. Sau khi xử lý xong một số chuyện lặt vặt trong trang, Lục Khung Y sai người mắc thêm đèn lồng, bởi vì Lạc Trần sợ tối nên hắn cố gắng làm cho Vô Nhiên sơn trang sáng nhất có thể.
Trên hành lang gấp khúc, một bóng người lặng lẽ xuất hiện. Lục Khung Y thu lại bức thư trong tay, nói: “Ta tưởng đệ sẽ lại lặng lẽ ra đi chứ.”
Trong đêm tối tịch mịch, Vũ Văn Sở Thiên trong bộ y phục màu đen từ từ lộ diện. Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm khắp người y, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng của y. Y đưa cho Lục Khung Y một mớ sợi tơ óng ánh. “Nghe nói gần đây biểu ca tìm kiếm vật này khắp nơi, đúng lúc đệ gặp được nên tiện thể đem về cho biểu ca.”
Lục Khung Y cúi đầu nhìn mớ tơ tằm bạc của cực Bắc trong tay, rồi nói: “Thật ra người cần thứ này không phải ta, mà là Tiểu Trần. Hay là đệ tự tay đưa cho muội ấy đi.”.
“Đệ còn một số việc cần giải quyết, không tiện ở lại lâu. Lần này về không đến gặp muội ấy nữa, phiền biểu ca đưa cho muội ấy giùm đệ, nhưng đừng nói là cuả đệ. Còn nữa, đệ vừa sai người đem mấy chiếc hũ sứ đựng trà an thần và nước sương mà đệ điều chế cho Tiểu Trần đến chỗ biểu ca, mỗi ngày chỉ cần cho muội ấy uống một tách trà được pha bằng nước sương là có thể giảm chứng mất ngủ.”
“Rõ ràng đê biết thứ mà muội ấy cần không phải trà an thần. Đệ đã về rồi, sao không đi gặp muội ấy?”
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi lại: “Biểu ca thật lòng với muội ấy chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì tốt, sau này Tiểu Trần sẽ giao cho biểu ca chăm sóc.”
Vũ Văn Sở Thiên đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Lục Khung Y hỏi với giọng điệu điềm đạm nhưng rõ ràng: “Đệ thực sự có việc quan trọng, hay là đang trốn tránh điều gì?”
Bước chân y dừng lại, y quay đầu, thản nhiên nói: “Đúng là đệ đang tránh muội ấy. Từ sau khi cha mẹ qua đời, muội ấy đã theo đệ phiêu bạt khắp chốn, phải chịu nhiều khổ cực, đệ không muốn muội ấy phải cùng đệ chịu khổ nữa, càng không muốn muội ấy bị cuốn vào vòng xoáy thị phi của giang hồ. Đệ tránh không gặp muội ấy vì muốn muội ấy dần dần không phải dựa dẫm vào đệ nữa mà yên tâm ở lại Lục gia.”
Ngừng lại giây lát, y lại nói tiếp: “Mấy hôm nay, thấy Tiểu Trần và biểu ca ở bên nhau rất vui vẻ, đệ có thể yên lòng rồi.”
Thật ra từ tận đáy lòng, Lục Khung Y chỉ hy vọng Sở Thiên đưng trở về nữa, để Lạc Trần có thể dần dần quên y đi. Nhưng vì Lạc Trần, hắn đành phải nói: “Sở Thiên, cho dù ta có đối xử với muội ấy tốt hơn nữa thì cũng không sánh bằng ca ca của muội ấy. Vì vậy, nếu có thời gian thì đệ vẫn nên về thăm muội ấy.”
Nghe đến hai chữ “ca ca”, đầu lông mày của Vũ Văn Sở Thiên chợt nhíu lại. Y không nói gì nữa, chỉ quay người đi rồi vụt biến mất trong đêm tối.
Lục Khung Y nhìn mãi đoạn hành lang nơi Vũ Văn Sở Thiên vừa đi khỏi, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Rất lâu sau đó, Văn Luật trở về Vô Nhiên sơn trang, cúi đầu cung kính thông báo: “Biểu thiếu gia đã ra khỏi Lục gia trang, đi về hướng Trạc Quang Sơn.”
“Ta biết rồi.” Lục Khung Y nói. “Văn Luật, theo người thì nguyên nhân nào khiến một người không muốn gặp lại người muội muội mà hắn coi như mạng sống của mình nữa?”
“Chẳng phải biểu thiếu gia vừa nói không muốn biểu tiểu thư chịu khổ khi đi theo biểu thiếu gia sao? Có lẽ, biểu thiếu gia không muốn biểu tiểu thư trở thành gánh nặng của người, có ý tác thành cho thiếu gia và biểu tiểu thư chăng?”
Lục Khung Y lắc đầu. “Không, ta luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Vũ Văn Sở Thiên càng không phải là một người đơn giản.”
“Đúng là con người của biểu thiếu gia không đơn giản.” Văn Luật ngay lập tức gật đầu tán đồng. “Thuộc hạ vừa nhận được tin báo, mấy tháng trước, biểu thiếu gia có đến hoàng cung của Tuyên Quốc. Hoàng đế Tuyên Quốc đã cùng biểu thiếu gia bàn chuyện cả đêm, đến nỗi bỏ cả yến tiệc đã chuẩn bị sẵn. Ngày hôm sau, hoàng đế liền phong cho biểu thiếu gia là Ninh vương, ban thưởng cho một phủ đệ và ngàn mẫu ruộng.”
“Chẳng có gì lạ cả. Chưa cần nói đến thân phận của cha hắn tại Tuyên Quốc, chỉ cần dựa vào danh tiếng của hắn trên giang hồ tại trung nguyên hiện nay thì hoàng đế Tuyên Quốc cũng không dám thờ ơ với hắn. Có điều khiến ta khó hiểu là hắn làm nhiều việc như thế, rốt cuộc vì mục đích gì? Thời gian gần đây, hắn tỷ thí võ công với các đại cao thủ trong giang hồ, trị bệnh cho phương trượng Tử Bi của Thiếu Lâm Tự, kết giao với chưởng môn phái Trạc Quang là Ngụy Thương Nhiên, cộng với việc hắn đến Vô Nhiên sơn trang và Tuyên Quốc nhận người thân, có lẽ mục đích của những hành động này của hắn là muốn nhanh chóng củng cố vị trí của mình trong giang hồ, nhưng tại sao hắn lại qua lại thân thiết với Mạnh Mạn của Dạ Kiều như vậy?”
Văn Luật suy nghĩ một hồi rồi đưa ra phỏng đoán: “Thuộc hạ nghe nói ả Mạnh Mạn đó có sắc đẹp tuyệt trần, gã đàn ông nào gặp ả cũng đều xiêu lòng. Có khi nào biểu thiếu gia bị sắc đẹp của ả mê hoặc?”
“Không đời nào, một kẻ thông minh như hắn, lẽ nào không hiểu loại đàn bà nào có thể động đến, loại đàn bà nào tuyệt đối không được?”
“Vậy thì, có thể biểu thiếu gia biết được cha mẹ mình bị Dạ Kiêu hại chết, nên muốn báo thù cho họ?”
Lục Khung Y im lặng suy nghĩ một hồi rồi kết luận: “Cũng có khả năng đó.”
“Nếu đúng là như thế thì biểu thiếu gia và chúng ta cùng chung chí hướng rồi.”
“Hy vọng là như vậy. Văn Luật, trong nửa năm nay hắn còn đến những nơi nào khác, đã gặp những ai?”
“Bốn tháng trước, biểu thiếu gia đã đến Miêu Cương một chuyến, vì muốn tìm thánh nữ Lan Khê của Lan tộc. Sau khi điều tra, biết rằng mười mấy năm trước, Lan Khê đã đánh cắp hỏa liên và bỏ trốn. Có một điều đáng nói là cùng thời gian này, Vũ Văn Cô Vũ cũng đến Miêu Cương tìm hỏa liên, sau mấy năm không rõ tung tích, ông ấy trở về nhà, mang theo một người con gái.”
“Con gái? Nói như vậy, rất có khả năng Tiểu Trần chính là người con gái mà Vũ Văn Cô Vũ mang về nhà năm đó. Vậy là muội ấy xuất thân từ Miêu Cương? Chẳng trách muội ấy lại có nguồn linh lực mạnh như vậy.”
“Đúng vậy.” Văn Luật tiếp tục báo cáo: “Sau khi rời khỏi Miêu Cương, biểu thiếu gia đã đến vực Thương Ngô gặp Uất Trì Ngọc Khuynh, bà quả phụ của Cầu Dực Sơn. Nhưng Uất Trì Ngọc Khuynh bị bệnh nặng không thể chữa khỏi nên đã qua đời, để lại một người con gái, bây giờ đang ở cùng biểu thiếu gia.”
“Ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục phái người theo dõi y, nhất định phải cẩn thận, đừng để y phát hiện.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Phần 3 -Sương ẩn theo trăng để lại sương
Chương 11
Tiến >>
Scan và Đánh máy: Sách & type-er: LAVENDER - BLUE, THÍCH CHÁO TRẮNG, WINDCHIME
Nguồn: NXB Văn Học - https://diendanlequydon.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 3 năm 2023