Tình Yêu Cuối Cùng
dịch giả: văn hòa, kim thùy
Tác giả - Chương 1
nguyên tác: bungalow 2
Thần tượng của hàng triệu độc giả nữ Danielle Steel rất “được lòng" phái đẹp toàn thế giới bởi những câu chuyện đầy tinh tế của bà khi viết về họ với sự thấu hiểu và đầy lòng trắc ẩn. Danielle Steel là một trong những nữ nhà văn thành công nhất và được xếp thứ tư trong danh sách 10 tác giả kiếm tiền giỏi nhất thế giới trong năm 2009 - 2010 của tạp chí Forbes với hàng trăm triệu USD.
.
Danielle Steel sinh năm 1947 tại New York, sống thời thơ ấu ở Pháp, nơi bà bắt đầu viết thơ và truyện ngắn khi mới lên 9 tuổi. Đến nay, bà đã là tác giả của hơn 113 đầu sách với hơn 800 triệu cuốn được xuất bản, được dịch ra 28 thứ tiếng khác nhau ở tại 47 quốc gia và đã có 22 tác phẩm được chuyển thể thành phim.
Là tác giả của đầu sách góp mặt trong danh sách bán chạy nhất của tờ New York Times trong 390 tuần liên tiếp, tài năng của Danielle Steel đã được công nhận Kỷ lục Guinness vào năm 2008. Ngoài viết tiểu thuyết, Steel còn là tác giả của 10 tập truyện tranh Max and Martha dành cho thiếu nhi và cũng là tác giả của Freddie - 4 cuốn sách về những tình huống khác nhau xảy ra trong cuộc sống thường ngày. Danielle còn cho ra đời cuốn His Bright Light kể về cuộc sống cùng cái chết của chính con trai bà (Nicholas Trainna) và một tập thơ mang tên Love: Poems.
Những tác phẩm của nữ nhà văn này luôn nhận được sự đón nhận nồng nhiệt của hàng triệu độc giả, đặc biệt là những độc giả nữ xem bà như thần tượng và háo hức chờ đợi từng cuốn tiểu thuyết của bà.
Chương 1
Hôm ấy là một ngày đẹp trời tháng bảy. Tại quận Marin, phía bên kia cầu Golden Gate, đối diện với thành phố San Francisco, Tanya Harris đang loay hoay thu dọn nhà bếp. Cô muốn mọi thứ trong nhà phải sạch sẽ, gọn gàng. Cô thích nếp sống có qui cũ, vì thế hiếm khi cô bỏ sót việc gì hay quên không làm cho mọi thứ được ngăn nắp. Người cô nhỏ nhắn, mềm mại. Cô đã bốn mươi hai tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không có vẻ đã đến tuổi ấy. Chồng cô, Peter, bốn mươi sáu tuổi. Anh là luật sư làm việc tại một công ty luật rất có uy tín ở San Francisco. Anh không ngại việc đi từ nhà ở Ross, qua cầu để đến trung tâm thành phố làm việc, rồi về nhà hàng ngày. Ross là khu ngoại ô trù phú, an lành, được nhiều người ưa thích. Họ đã chuyển từ thành phố đến đây mười sáu năm rồi, vì hệ thống trường học ở đây rất tốt, có thể nói là tốt nhất ở Marin.
Tanya và Peter có ba đứa con. Jason mười tám tuổi, sắp tốt nghiệp trung học vào cuối tháng tám. Cậu ta sẽ vào trường đại học UCSB. Mặc dù cậu rất nôn nóng đến ngày ấy, nhưng Tanya sẽ nhớ cậu kinh khủng. Hai em gái của Jason là một cặp song sinh, Megan và Molly, đã bước sang tuổi mười bảy.
Tanya rất thích thời gian mười tám năm qua, cô đã hoàn thành tốt vai trò của một người mẹ đối với các con. Vai trò này rất hợp với cô. Cô không thấy công việc này nặng nhọc hay buồn chán. Việc lái xe đưa con đi học hàng ngày không làm cho cô bực bội, chán nản. Không giống những bà mẹ khác hay than phiền về việc này, cô thích được ở gần bên các con, đưa chúng đến trường, đón chúng về, chở chúng đến Câu lạc bộ Scouts và Brown- ies và là hội trưởng hội phụ huynh học sinh trong nhiều năm liền. Cô tự hào được chăm sóc các con, thích đến dự họp ở Liên đoàn Thể thao của Jason và tham dự các trận đấu bóng rổ của cậu, đồng thời tham dự tất cả các buổi thi đấu của các cô con gái. Jason chơi trong đội thể thao của trường trung học, hy vọng khi vào đại học UCSB cậu sẽ chơi bóng rổ hay quần vợt cho trường.
Hai cô em gái của cậu tuy là một cặp song sinh, nhưng khác nhau như ngày và đêm. Megan nhỏ nhắn, tóc vàng như mẹ. Đang ở tuổi vị thành niên mà cô bé đã làm huấn luyện viên thể dục tầm cỡ Olympic, nhưng cô bé không tham dự tranh tài quốc gia, vì việc này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô. Molly thì cao, mảnh khảnh, trông giống bố, tóc nâu đen và hai chân rất dài. Cô bé là người duy nhất trong gia đình không chơi những môn thể thao có tính đua tranh. Cô bé thích âm nhạc, hội họa, nhiếp ảnh và là người có tính độc lập cao. Năm mười bảy tuổi, hai chị em sẽ lên lớp mười hai. Megan thích vào đại học UCSB. Molly nghĩ đến chuyện sẽ đi miền Đông, hay vào trường đại học ở California để học về nghệ thuật. Còn nếu ở lại miền Tây, cô bé sẽ theo học ở Trường USC tại L.A. Mặc dù hai chị em sinh đôi rất gần gũi, thân thiết, nhưng cả hai đều cương quyết sẽ không học cùng chung trường đại học. Cả hai cô đều học cùng trường tiểu học và trung học, bây giờ họ đang chuẩn bị để mỗi người đi theo con đường mình chọn. Bố mẹ các cô cho rằng đây là việc tốt và Peter khuyên Molly nên theo học các trường trong nhóm Ivy League. Thành tích học tập của cô rất tốt, nên anh nghĩ cô có khả năng theo học tại các trường danh tiếng này. Cô bé định sẽ theo học tại Brown, ở đấy cô có thể học nhiếp ảnh, hay học điện ảnh ở đại học USC. Cả ba người con của gia đình Harris đều học rất giỏi.
Tanya tự hào về con cái, thương yêu chồng, lạc quan yêu đời, vun đắp hôn nhân trong hai mươi năm qua để nó lớn mạnh như ngày nay. Cô lấy Peter lúc mới rời trường đại học và từ ấy đến nay lúc nào con thuyền hôn nhân cũng êm ấm xuôi dòng. Peter tốt nghiệp Trường Luật Stanford, làm việc cho công ty luật và bây giờ vẫn còn làm. Mọi việc trong đời hai người vẫn diễn tiến tốt đẹp theo kế hoạch của họ. Hôn nhân của họ không có gì chao đảo, không có gì làm cho họ thất vọng buồn chán, các con của họ trải qua tuổi vị thành niên êm ấm, tốt đẹp. Tanya và Peter sung sướng dành nhiều thì giờ để sống cùng các con. Họ không có chuyện gì phải hối tiếc và nghĩ rằng mình là những người rất may mắn. Tanya làm việc tại trung tâm cư trú của những người vô gia cư trong thành phố, mỗi tuần một ngày. Cô đem các cô con gái theo bất cứ khi nào có thể và khi chương trình cho phép. Cả hai đều theo dự những lớp ngoại khóa, tham gia sinh hoạt cộng đồng do nhà trường tổ chức. Peter thường trêu Tanya về các công việc nhàm chán của họ và về cách đoán trước việc của mấy mẹ con. Tanya tự hào về con đường của họ đang theo. Cuộc sống của họ thật an lành hạnh phúc.
Thời thơ ấu của Tanya không hoàn toàn bằng phẳng, vì thế cô muốn tạo cho cuộc sống của các con mình được ổn định hơn. Có người nói cuộc sống của cô và Peter quá máy móc, khô khan, nhưng Tanya thích sống như thế và anh cũng vậy. Tuổi thơ ấu và thanh niên của Peter giống như cuộc sống mà hai vợ chồng anh đã tạo cho con họ bây giờ, thế giới của anh rất hoàn hảo. Trái lại, thời thơ ấu của Tanya khó khăn, cô độc, có nhiều lúc đáng sợ. Bố cô nghiện rượu, năm cô lên ba thì bố mẹ ly dị nhau. Sau ly dị, thỉnh thoảng cô mới gặp bố và khi cô lên mười bốn thì ông mất. Mẹ cô làm việc rất vất vả để cho cô theo học ở các trường tốt. Mẹ cô mất khi cô sinh cặp song sinh và cô không có anh chị em ruột. Cô trơ trọi một mình trên đời, chỉ có Peter, Jason và cặp song sinh. Họ là cuộc sống của cô. Cô sung sướng được hưởng những giây phút hạnh phúc bên cạnh chồng con. Dù lấy nhau đã hai mươi năm, cô vẫn trông chờ Peter về mỗi đêm. Cô thích kể cho chồng nghe chuyện xảy ra trong ngày, chia sẻ với anh những chuyện về các con và thích nghe chuyện của anh thường ngày. Sau hai mươi năm lấy nhau, cô vẫn thấy những vụ kiện chồng cô phụ trách diễn ra ở tòa án rất thú vị, hấp dẫn và cô cũng thích chia sẻ với chồng công việc của mình. Peter rất thích các việc cô làm và luôn luôn động viên khuyến khích cô.
Tanya là nhà văn tự do từ khi cô mới tốt nghiệp đại học và suốt những năm đã lấy chồng. Cô thích làm công việc này vì có thêm thu nhập cho gia đình và làm việc tại nhà, không quấy rầy công việc của các con. Cô làm một công hai việc. Ban ngày Tanya làm tròn nhiệm vụ làm mẹ, làm vợ, chăm sóc gia đình và ban đêm thì viết văn. Tanya thường nói rằng, đối với cô việc viết quan trọng như hít thở không khí vậy. Viết văn là nghề của cô và cô viết rất hay. Những bài, những truyện cô viết được nhiều người ngưỡng mộ, được điểm báo nhiều năm. Peter thường nói anh rất hãnh diện về cô, luôn luôn ủng hộ cô làm việc này, mặc dù thỉnh thoảng anh phàn nàn rằng cô đã thức làm việc quá khuya. Nhưng anh đánh giá cao việc cô không bao giờ viết văn mà xao lãng nhiệm vụ của mình. Tanya là một phụ nữ hiếm có, có tài năng và nghị lực, luôn luôn đặt gia đình lên trên hết.
Cuốn sách đầu tiên của Tanya gồm một loạt bài nghị luận, hầu hết viết về các vấn đề của phụ nữ. Cuốn sách do một nhà xuất bản nhỏ ở Marin in vào cuối thập niên 1980 và được những nhà điểm sách phái nữ ít tiếng tăm phê bình, họ đồng ý với những giả thuyết, đề tài, ý kiến của cô. Cuốn sách này không phải hô hào quyền bình đẳng giữa nam và nữ một cách thô bạo, mà chỉ nêu ra lý lẽ phải trái, độc lập, không có các vấn đề mà người ta chờ đợi ở một tác giả nữ trẻ. Cuốn thứ hai được xuất bản vào sinh nhật thứ bốn mươi của cô, trước đây hai năm, sau cuốn đầu mười tám năm. Cuốn thứ hai này là tuyển tập gồm nhiều truyện ngắn, được một nhà xuất bản lớn in và đặc biệt được tờ New York Times phê bình trong mục điểm sách. Tanya sung sướng được tờ báo khen cuốn sách này.
Trong thời gian giữa lúc hai cuốn sách này ra đời, cô thường gửi bài đăng trong các tạp chí văn học, nhất là trong tờ The New Yorker. Cô đã đăng các bài nghị luận, truyện ngắn trong nhiều tạp chí suốt nhiều năm qua. Cô viết đều và nhiều. Khi cần, cô ngủ ít và có đêm cô không ngủ. Xét theo số sách bán trong nhiều năm qua, người ta thấy có nhiều độc giả thuộc các thành phần trung bình lẫn ưu tú thích đọc sách của cô. Nhiều nhà văn có tiếng tăm viết thư khen ngợi cô và viết bài đánh giá cao các tác phẩm của cô đăng trên báo. Như trong mọi công việc khác, Tanya viết rất cẩn thận kỹ càng. Tuy bận việc nhà, nhưng cô vẫn xem việc sáng tác là quan trọng. Suốt hai mươi năm, hàng ngày cô đều dành thì giờ để viết. Cô làm việc cần mẫn, có kỷ luật, chỉ không viết vào những buổi sáng khi các con được nhà trường cho nghỉ học, hay khi chúng đau ốm, không đi học phải ở nhà. Trong trường hợp này, con cái là chuyện hàng đầu. Còn ngoài ra, không có gì làm cho cô nghỉ viết. Những lúc Peter và các con đi khỏi nhà, cô liền lao vào việc sáng tác. Cô tắt điện thoại di động, ngồi viết vào mỗi buổi sáng sau khi uống tách trà thứ hai và khi các con đã đi đến trường.
Tanya còn viết để kiếm thêm thu nhập nữa, điều này khiến cho Peter nể vì. Thỉnh thoảng cô viết bài cho các báo địa phương ở Marin, hay viết cho tờ Chronicle, thường là những bài về xã luận. Cô thích viết những truyện hài hước bằng giọng văn dí dỏm, châm biếm. Peter cho rằng cô có tài viết về lĩnh vực này, còn cô thì cho là mình viết vì thích thế.
So với thu nhập từ các bài báo và nghị luận, thì số tiền quan trọng do cô làm ra là từ các kịch bản do cô viết cho đài truyền hình quốc gia. Trong nhiều năm qua cô đã viết một số phim truyện nhiều kỳ cho họ. Những chuyện này không phải là nỗ lực về mặt văn học, cô không có kỳ vọng như thế khi viết loại văn này. Nhưng họ đã trả công cho cô rất hậu hĩ, họ thường gọi cho cô để yêu cầu cô tiếp tục sáng tác. Cô không tự hào về công việc này, nhưng cô thích số tiền họ trả và Peter cũng vậy. Mỗi năm cô thường viết nhiều kịch bản như thế này. Số tiền nhuận bút đó cô đã dùng để mua chiếc xe chở hàng có thùng phía sau, hiệu Mercedes và thuê ngôi nhà ở Lake Tahoe một tháng hàng năm. Peter rất mừng vì cô đã phụ thêm vào số tiền đóng học phí cho các con. Nhờ việc viết với mục đích tăng thêm thu nhập này mà cô đã để dành được một số tiền nho nhỏ. Bây giờ không ai muốn xem các tiểu phẩm hay phim truyền hình, nên công việc thường xuyên của cô là viết kịch bản cho chương trình truyền hình nhiều kỳ trên tivi. Người đại diện cho cô thường gọi cô để nhờ viết kịch bản loại này ít ra là mỗi tháng một lần, có khi nhiều hơn. Do đó cô phải tạm gác các công việc khác trong vài ngày, cắm cúi viết đến khuya trong khi cả nhà đi ngủ. Tanya có may mắn là ít ngủ, điều này cũng may cho người đại diện của cô, ông ta rất mừng về việc này. Cô không kiếm được nhiều tiền trong việc này, nhưng cô đã sáng tác đều đặn trong nhiều năm. Cô vừa là người nội trợ đảm đang vừa là nhà văn năng nổ, có tài. Hai công việc này phối hợp nhau rất hài hòa trong cuộc sống của cô.
Nhiều năm qua, Tanya đã viết đều đặn, thoải mái, có thu nhập và khi con cái càng lớn, cô càng có kế hoạch viết nhiều hơn nữa. Nhưng giấc mộng viết kịch bản cho một bộ phim nhựa cô vẫn chưa thực hiện được. Cô thường nhắc nhở người đại diện làm việc này, nhưng nhìn ở vài khía cạnh, người ta thấy công việc cô làm cho truyền hình chưa đủ khả năng để làm việc này. Cô rất buồn về việc này, vì cô tin là mình có khả năng viết kịch bản cho phim nhựa. Nhưng tình hình này không cho phép cô tin là họ sẽ nhờ cô viết thể loại này. Tanya đã chờ đợi cơ hội này từ hai mươi năm nay. Bây giờ cô sung sướng với công việc trước mắt. Việc sáng tác của cô hiện giờ rất phù hợp cho mọi người trong gia đình. Sự nghiệp sáng tác của cô phải song hành với công việc nội trợ trong nhà. Viết là nghề tay trái, còn việc chính cô dành cho gia đình, vì mọi người trong nhà đều trông cậy vào cô. Peter thường nói rằng cô là người phụ nữ kỳ diệu, là bà mẹ tốt và là người vợ hiền. Được thế, cô cảm thấy còn sung sướng hơn cả những bài điểm sách hết lời khen ngợi mình nữa. Gia đình là ưu tiên hàng đầu của cô trong những năm tháng làm vợ và làm mẹ. Theo Tanya nghĩ thì cô đã làm một công việc đúng đắn, dù nhiệm vụ đối với gia đình có thể làm cho công việc sáng tác ngưng lại, nhưng hiếm khi cô để cho việc như thế xảy ra. Hầu hết thời gian cô đều tìm cách để hoàn thành tốt cả hai nhiệm vụ. Cô làm thế đã suốt hai mươi năm qua. Cô không làm cho chồng con thất vọng, mà cũng không để cho công việc sáng tác chậm trễ hay để người trả tiền cho mình phải thất vọng.
Tanya vừa ngồi vào trước máy tính với tách trà và nhìn vào bản phác thảo truyện ngắn vừa vạch ra vào hôm qua, thì chuông điện thoại reo. Cô nghe máy nhắn tin tự động mở ra. Jason ở lại chơi tại San Francisco đêm qua, các cô gái đã đi chơi với bạn, Peter đi làm còn lâu mới về. Anh đang chuẩn bị công việc ra tòa vào tuần sau. Vì thế cô có một buổi sáng yên tĩnh để sáng tác. Vào những dịp các con nghỉ học về nhà, hiếm khi cô được rảnh rỗi như thế này. Vào mùa hè cô viết ít hơn những tháng mùa đông. Vì khi có các con ở nhà, cô thường bận bịu với chúng, khó mà làm việc cho được. Nhưng trong những ngày qua, cô vẫn nghĩ ra được nội dung một truyện ngắn. Tanya đang phân vân không biết ai gọi đến, thì bỗng cô nghe tiếng người đại diện nhắn tin vào điện thoại. Cô liền vội đi qua nhà bếp để nhấc máy lên nghe. Cô biết chương trình truyền hình nhiều kỳ do mình viết đang vào giai đoạn ngưng chiếu, cho nên cô nghĩ không thể nào họ yêu cầu cô viết thêm kịch bản cho loại này. Có lẽ người ta yêu cầu cô viết bài cho tạp chí nào đấy, hay cho tờ The New Yorker.
Tanya trả lời điện thoại ngay trước khi người đại diện gác máy. Ông ta đã gửi tin nhắn là cô hãy gọi cho ông ta để nói chuyện. Ông ta là người đại diện cho cô đã mười lăm năm nay và đã làm việc lâu năm ở New York. Công ty của anh có văn phòng đại diện ở Hollywood, văn phòng này đã giới thiệu cô cho các đài truyền hình, nhờ thế cô đã viết cho họ nhiều tác phẩm có giá trị, nhiều như ở New York, có khi còn hơn. Cô thích sự đa dạng này trong công việc và trong suốt thời gian con cái khôn lớn, cô cũng không từ bỏ sự nghiệp của mình, mà vẫn kiên trì tiếp tục. Các con cô rất tự hào về cô. Thỉnh thoảng chúng xem chương trình nhiều kỳ trên truyền hình, mặc dù chúng trêu cô rằng chuyện cô viết hết sức “ủy mị”, nhưng chúng vẫn khoe với bạn bè. Việc Peter và các con nể phục các tác phẩm của cô, đủ làm cho cô sung sướng quá rồi.
Khi cô nhấc máy lên nghe, người đại diện liền nói:
- Tôi tưởng cô đang bận việc. - Ông ta tên là Walter Drucker và người ta thường gọi ông là Walt.
- Đúng là tôi đang viết, - cô đáp, vừa ngồi thót lên chiếc ghế cao để bên máy điện thoại. Nhà bếp là trung tâm của ngôi nhà, nên cô dùng làm nơi làm việc luôn. Máy tính để ở góc phòng, gần hai tủ đựng hồ sơ đầy ắp các tác phẩm của cô. - Có chuyện gì không? Tôi đang viết truyện ngắn mới. Tôi nghĩ có lẽ đây là một trong ba phần của toàn bộ tác phẩm. - Ông ta khâm phục cô vì cô là nhà văn chuyên nghiệp thành công, rất cần mẫn trong công việc. Ông ta biết cô rất coi trọng gia đình, nhưng vẫn không sao nhãng công việc sáng tác. Cô rất nghiêm túc trong công việc, việc gì cô cũng làm tới nơi tới chốn. Làm việc với cô rất thú vị. Ông ta không bao giờ phải xin lỗi người đặt hàng vì cô chậm trễ, vì quên viết, vì phải sửa chữa, hay kịch bản không đạt yêu cầu. Cô là nhà văn có uy tín, có tài năng. Tanya là nhà văn chuyên nghiệp thực sự, có tài, có năng lực và ý chí. Ông ta thích tác phẩm của cô, mặc dù ông ta không thích truyện ngắn cho lắm, nhưng truyện ngắn của cô rất hay. Truyện ngắn của cô luôn luôn có tình huống bất ngờ, gây ngạc nhiên cho người đọc. Trong tác phẩm thường có điều gì đấy kỳ quặc khác thường xảy ra khiến người ta thấy thú vị. Nhờ đó mà truyện của cô được đánh giá cao. Ông ta thích những truyện khôi hài của cô nhất, vì nó làm cho ông cười đến chảy nước mắt.
- Cô có việc làm rồi, - ông ta nói, giọng thản nhiên và có vẻ bí mật. Tanya vẫn nghĩ đến truyện ngắn của mình, không chú ý lắm đến điều ông ta nói.
- Hừ... không thể là chương trình nhiều kỳ được. Ơn Chúa, chương trình đang nghỉ cho tới tháng sau. Tôi không có ý gì hay ho để làm trong cả tháng, cho đến hôm qua. Tôi quá bận với bầy con và tuần sau chúng tôi đi Tahoe rồi. Đến đấy, tôi vừa làm đầu bếp, vừa là tài xế, thư ký, kiêm luôn chức người hầu. - Dù sao thì khi đến Tahoe, cô cũng phải làm hết việc nội trợ trong khi mọi người đi bơi, lướt ván và nô đùa. Cô chấp nhận công việc sẽ diễn ra như thế. Các con cô sẽ mời bạn theo và dù cô ra sức van xin hay là hăm dọa mấy, thì cũng không ai giúp cô. Bây giờ cô đã quen như thế rồi. Con cô càng khôn lớn bao nhiêu, chúng càng làm việc lặt vặt ít hơn. Peter cũng không hơn gì. Khi anh đi Tahoe, anh thích được nghỉ ngơi thư giãn, không rửa bát đĩa, không giặt áo quần hay làm vườn. Cô chấp nhận việc này xem như đây là một phần hy sinh cho cuộc sống gia đình. Và cô nghĩ rằng hy sinh như thế này không có gì thiệt thòi hết, mà còn là sự may mắn. Rất, rất may mắn nữa là khác. Cô hãnh diện trong việc chăm sóc chồng con như thế này, mà không cần thuê người giúp việc. Việc gì thế? - Cuối cùng cô cũng hỏi, chú ý đến công việc Walt nói.
- Kịch bản. Dựa trên một cuốn sách. Cuốn sách thuộc loại best seller xuất bản năm ngoái của Jane Barney. Cô biết cuốn sách này rồi. Cuốn Mantra. Douglas Wayne mua cuốn sách. Họ cần kịch bản.
- Thật ư? Tại sao họ lại muốn tôi làm? Bà ta không viết kịch bản được à?
- Bà ta không viết được vì chưa bao giờ làm việc ấy và cũng không muốn xáo trộn tình tiết trong sách. Bà ta có tác quyền, nhưng lại nói không muốn viết truyện phim. Bà ta đã ký hợp đồng với nhà xuất bản sẽ xuất bản cuốn sách mới vào mùa thu và đi du lịch một vòng để quảng cáo sách vào tháng chín. Bà ta không viết kịch bản được, hay không quan tâm đến chuyện viết loại này. Douglas thích tác phẩm của cô. Ông ta muốn nói chuyện với cô về vấn đề này và nói rằng cô đã làm ông ta mất thì giờ vào buổi chiều, vì cứ dán mắt vào truyền hình để xem chương trình của cô. Ông ta nghĩ nhờ cô mà chương trình sinh động, bất kỳ đề tài cô viết là gì. Tôi không nói cho ông ta biết cô viết chương trình này vào những giờ giữa các lần lái xe đưa đón con hay trong lúc các con đang ngủ.
- Kịch bản này dùng cho tivi phải không? - Tanya hỏi, bụng nghĩ như thế, nhưng cô vẫn thấy kỳ lạ, vì Douglas Wayne bây giờ chuyển sang sản xuất cho truyền hình. Ông ta là nhà sản xuất phim, cô không thấy ông ta làm phim cho tivi, hay thậm chí cho phát sóng trên truyền hình. Mặc dù ông ta là người nổi tiếng, nhưng ông không có phim dành cho truyền hình. - Douglas Wayne làm phim cho truyền hình từ khi nào? - Ông ta là nhà sản xuất phim nổi tiếng nhất ở Hollywood, còn người phụ nữ viết cuốn sách là nhà văn nổi tiếng khắp thế giới. Mantra là cuốn tiểu thuyết cực kỳ hấp dẫn, đã đoạt giải National Book Award dành cho tiểu thuyết.
- Ông ta không làm phim cho truyền hình, - Walt nói tiếp, có vẻ yếu ớt. Kế hoạch càng lớn bao nhiêu, ông ta càng tỏ ra dè dặt bấy nhiêu, mà không hăng hái như bản chất của mình. Nhưng khi ấy ông ta có vẻ buồn ngủ. Giờ ở New York đang là mười hai giờ và ông sắp đi ăn trưa. Ông ta định làm việc một lát ở văn phòng, rồi bao nhiêu công việc khác anh sẽ vừa ăn vừa làm. Mọi khi ông thường gọi cô lúc đang ở tiệm ăn và luôn luôn nói chuyện với cô về những nhân vật có tên tuổi như các nhà xuất bản, các tác giả, những nhà sản xuất hay diễn viên. - Đây không phải phim truyền hình, mà là bộ phim nhựa. Bộ phim rất lớn. Họ tìm một nhà văn lớn. - Cô không phải là nhà văn lớn. Được kính trọng thì có, chứ lớn thì không. Cô chỉ là một nhà văn chuyên nghiệp, đáng tin cậy, làm việc tích cực. Theo ý cô thì như thế. - Nhưng ông ta thích cô. Ông ta thích những đoạn cô viết cho chương trình truyền hình nhiều kỳ, ông ta nói những đoạn phim này quá tuyệt, khác hẳn với những nhà văn khác rất nhiều. Ông ta còn thích những truyện khôi hài của cô nữa. Rõ ràng ông ta đọc hết những bài cô viết cho tờ The New Yorker. Ông ta có vẻ rất hâm mộ cô.
- Tôi cũng rất hâm mộ ông ta. - Tanya thành thật đáp. Cô đã xem tất cả các phim do ông ta sản xuất. Cô phân vân không biết tại sao ông ta cần cô. Douglas Wayne thích tác phẩm của cô, muốn cô viết kịch bản truyện phim cho ông ta ư? Trời đất thánh thần ơi! Thật không tin có chuyện tuyệt vời như thế này.
- Tốt, vậy là chúng ta nhất trí rằng hai người đã thích tác phẩm của nhau. Bây giờ tôi nói cho cô nghe về bộ phim này. Dự trù kinh phí từ tám mươi cho đến một trăm triệu đô la, có ba diễn viên nổi tiếng đóng với mục đích là đoạt giải Academy Award. Phim không quay tại địa phương mà toàn bộ đều quay ở L.A. Như thế sẽ rất thuận lợi cho cô khi viết kịch bản. Họ sẽ đi vào công việc chuẩn bị sản xuất trong tháng chín. Phim bắt đầu quay vào ngày năm tháng mười, và họ dự kiến sẽ quay trong năm tháng, tránh những việc trục trặc bất ngờ. Sáu hay tám tuần sau là công việc hậu kỳ. Nếu cô làm cho Wayne mà gặp may, cô có thể đoạt giải Academy Award và tôi tin cô có khả năng làm việc này. - Ông ta nói như cô ước gì được nấy và như cô đã từng làm cho Hollywood rồi. Cả hai đều biết đây là chuyện khó khăn. Cô đã mơ cả đời nhưng chưa bao giờ thành công.
- Và tôi chỉ ngồi đây, viết kịch bản rồi gửi đến cho họ phải không? Chỉ nhẹ nhàng như thế thôi phải không?
- Cô cười vui vẻ. Cô đã làm như thế khi viết kịch bản cho chương trình truyền hình nhiều kỳ, sau đó họ điều chỉnh một ít cho vừa ý, nhưng phần lớn tác phẩm của cô đều được họ sử dụng. Cô đã viết cho họ những kịch bản đạt yêu cầu, các nhà sản xuất rất thích tác phẩm của cô. Họ đánh giá cao những gì cô viết. Cô có năng lực trong lĩnh vực này.
- Không nhẹ nhàng như thế đâu. - Walt cười đáp. - Tôi quên chuyện trước đây cô chưa hề làm bộ phim nhựa nào hết. - Ông ta biết thời gian làm việc của cô từ mười lăm năm nay. Ông ta rất ngạc nhiên khi thấy cô sống cuộc đời rất bình thường và cô thường tự hào về vai trò nội trợ của mình ở Marin, mà đáng ra phải có cuộc sống sôi nổi, vì cô là người rất có tài. Nhờ cô mà ông ta có nguồn lợi tức đều đặn, còn cô thì làm việc kiên trì từ nhiều năm nay. Sự nghiệp của cô đang vững tiến, được các báo ca ngợi hết lời, vì thế mà Douglas Wayne mời cô làm việc. Mặc dù Wayne biết cô chưa bao giờ viết kịch bản cho phim nhựa, nhưng ông ta muốn mời cô bằng mọi giá. Đây là điểm thật đáng ngạc nhiên. Tuy chưa bao giờ viết kịch bản cho phim nhựa, nhưng những tác phẩm khác của cô quá xuất sắc, khiến cho Douglas Wayne tin tưởng. Tanya hết sức sung sướng trước tin này.
- Douglas Wayne nói rằng ông ta muốn mời người nào còn mới, người thanh hiểu về sách và không làm cho Hollywood trong hai mươi năm qua. - Walt gần như nhào đầu ra khỏi ghế khi ông ta nghe lời yêu cầu của Wayne. Bây giờ cô cũng gần như thế. - Cô phải đến L.A để làm việc này. Có lẽ cô được về nhà vào dịp cuối tuần, trong giai đoạn tiền và hậu sản xuất. Họ đề nghị sẽ lo hết mọi chi phí sinh hoạt trong thời gian cô làm phim. Họ sẽ thuê cho cô một ngôi nhà hay một căn hộ nếu cô muốn, hay là căn nhà trệt ở tại Beverly Hills Hotel, mọi chi phí thuê nhà họ đều trả cho cô. - Ông ta nói cho cô biết số tiền họ đề nghị trả công cho việc viết kịch bản. Nói xong, ông ta im lặng một hồi.
- Có phải ông đùa không? - Tanya hỏi, lòng nghi ngại. Chắc ông ta nói đùa cho vui. Trong đời viết văn, chưa bao giờ cô làm ra được nhiều tiền như thế. Số tiền nhiều hơn Peter làm ra trong hai năm với vai trò luật sư và là thành viên của một công ty luật lớn.
- Không đùa đâu, - Walt đáp, cười trong điện thoại. Ông mừng cho cô. Cô là nhà văn rất giỏi, ông tin cô sẽ làm được việc này, dù công việc còn mới lạ với cô. Vấn đề quan trọng là cô có chịu đi L.A trong chín tháng không. Nhưng theo ông ta thì không ai vì chồng con mà từ bỏ một đề nghị quá tốt như thế này. Tanya cũng biết đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Không bao giờ cô mơ đến một việc ngoài sức tưởng tượng như thế này. Cô đã từ bỏ giấc mộng viết kịch bản cho một bộ phim nhựa và bằng lòng với chương trình truyền hình nhiều kỳ, viết bài đăng báo, truyện ngắn và xã luận. Thế mà bây giờ giấc mộng đến với cô trên cái khay bạc. Cô gần như sắp khóc. - Đây là điều mà cô đã mơ ước từ mười lăm năm nay. Đây cũng là cơ hội để cô thể hiện tài năng của mình. - Tôi biết cô sẽ thành công. Hãy nhận đi, cô bạn thân yêu. Cô sẽ không bao giờ có được đề nghị như thế này nữa đâu. Wayne đang xét ba tác giả viết kịch bản cho truyện phim, một trong ba người có hai giải Acad- emy Awards. Nhưng ông ta muốn mời người nào mới. Ông ta muốn được trả lời trong tuần này, Tanya à. Nếu cô không nhận, ông ta mới chọn một trong ba người kia. Tôi nghĩ chắc cô không khước từ việc này. Nếu lâu nay cô thực lòng với công việc đang làm, thì đây là cơ hội đưa cô lên hàng những nhà văn lớn. Hợp đồng này sẽ biến một chuyện mua vui thành sự nghiệp quan trọng.
- Tôi không viết để mua vui, - cô đáp, có vẻ bị xúc phạm.
- Tôi biết cô không làm thế. Nhưng tôi không tưởng tượng có ai ký hợp đồng ngon lành với cô như thế đâu. Tanya, đây là dịp hiếm có, hãy nhận gấp đi. - Cô rất muốn nhận, nhưng cô không thể nhận được. Một năm nữa thì có thể, sau khi các cô con gái đã vào đại học. Nhưng dù thế, cô cũng không rời khỏi Peter mà đi L.A chín tháng để viết kịch bản. Cô yêu chồng, muốn có trách nhiệm và muốn chia sẻ cuộc sống với chồng. Cô còn cặp song sinh đang ở nhà một năm nữa. Cô không thể bỏ đi L.A trong lúc hai con gái đang học lớp 12. Một tháng thì có thể được, kéo dài hai tháng cũng có thể, nhưng chín tháng thì không thể.
- Tôi không nhận được đâu, - cô đáp, giọng khàn khàn, nghẹn ngào vì xúc cảm và ân hận. - Tôi không đi được, Walt à. Tôi còn có các con ở nhà. - Cô có vẻ như đang khóc. Từ bỏ việc này thật là uổng, nhưng cô nghĩ phải thế thôi. Không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể rời xa những người thân yêu.
- Các con cô không phải con nít, - ông ta gay gắt nói.
- Chúng lớn cả rồi. Jason chuẩn bị vào đại học, còn Megan và Molly sắp thành người lớn rồi. Chúng có thể tự lo cho mình được. Cuối tuần cô sẽ về. - Ông có vẻ quả quyết, không muốn cô từ chối việc này.
- Ông có cam đoan tôi về nhà hàng tuần được không?
- Cô nghĩ ông ta không thể làm được. Ông thừa biết làm phim nhựa thì không thể về được. Nếu ông nói được là nói dối. Các con cô cần cô. Ai sẽ nấu ăn cho chúng, ai giúp chúng thực hiện các chương trình của nhà trường, ai đảm bảo chúng sẽ làm bài tập ở nhà, và ai chăm sóc chúng khi chúng đau ốm? Và bao nhiêu chuyện khác nữa trước khi các con cô vào đại học. Còn Peter nữa. Ai sẽ chăm sóc cho anh ấy? Họ quen sống cảnh luôn luôn có cô ở trong nhà, không quen cảnh cô đến làm việc ở L.A. Cô không phải là loại đàn bà bỏ bê chồng con. Ngay cả sau khi các cô gái đã đi học đại học rồi, cô cũng không thể bỏ Peter mà đi. Nhiệm vụ của cô là chăm sóc chồng con.
Walt im lặng một hồi lâu mới đáp: - Không, tôi không thể cam đoan như thế. - Giọng ông có vẻ đau khổ. - Nhưng cô có thể về nhà cuối tuần.
- Nếu tôi không về được thì sao? Ông đến chăm sóc con tôi được không?
- Tanya, với số tiền nhuận bút quá lớn như vậy, cô có thể thuê người giữ con. Có thể thuê đến mười người cũng được, nếu cô muốn. Họ không trả nhiều như thế để cho cô ngồi một chỗ ở Marin rồi gửi bài đến cho họ đâu. Họ muốn trong lúc họ làm phim, phải có mặt cô ở sàn quay. Họ muốn như vậy đấy.
- Tôi biết chuyện như thế rồi. Nhưng tôi không thể xa gia đình và giải quyết cuộc sống hàng ngày khi nhận việc này được.
- Đây cũng là cuộc sống đích thực của cô. Nó là một trong những bộ phim lớn nhất ở Hollwood trong vòng mười năm nay, và có lẽ trong vòng mười năm sắp tới, cô sẽ làm việc với những tên tuổi lớn trong ngành. Nếu cô muốn làm phim nhựa, thì đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời. Cô sẽ không gặp lại cơ hội tốt như thế này đâu.
- Tôi biết, tôi biết. - Cô đáp, có vẻ rất khổ sở. Đấy là sự lựa chọn mà cô không bao giờ nghĩ rằng mình phải chọn. Tự nhiên cô cho rằng sự lựa chọn này sẽ làm cho đời sống có giá trị. Cô luôn xác định rằng gia đình là quan trọng nhất rồi mới đến việc viết văn. Ưu tiên hàng đầu của cô là Peter và các con. Việc sáng tác chỉ thực hiện ngoài giờ chăm sóc họ.
- Tại sao cô không suy nghĩ vấn đề cho thấu đáo và bàn với Peter? Chúng ta sẽ nói lại chuyện này vào ngày mai. - Walt bình tĩnh nói. Ông tin rằng sẽ không có người đàn ông biết điều nào lại bảo vợ từ bỏ một chuyện như thế, nên ông hy vọng chồng Tanya sẽ khuyên cô chớp lấy cơ hội này. Trong thế giới của Walt, không ai từ bỏ cơ hội hái ra tiền như thế. Dù sao thì ông cũng là người môi giới, chứ không phải bác sĩ tâm thần. Nhưng Tanya không nghĩ đến chuyện sẽ nói với chồng việc này. Cô có toàn quyền quyết định, cô sẽ từ chối, có lẽ như thế sẽ tăng thêm giá trị của cô. Lời đề nghị cực kỳ hấp dẫn đấy.
- Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho ông, - cô buồn bã nói.
- Đừng có vẻ u sầu như thế. Đây là một chuyện tuyệt vời đối với cô, Tanya à.
- Tôi biết... tôi xin lỗi... Tôi không ngờ có chuyện tốt đẹp như thế dành cho mình, và tôi đã có một quyết định rất khó nghe. Nhưng không bao giờ tôi để cho công việc làm xáo trộn cuộc sống gia đình. Megan và Molly còn ở nhà thêm một năm nữa, cô không muốn vắng mặt trong năm cuối của chúng. Cô sẽ không tha thứ cho mình nếu cô làm thế. Và có lẽ chúng cũng không tha thứ, đó là không nói đến Peter. Ngoài công việc nặng nhọc ở công ty, bây giờ yêu cầu anh chăm sóc các con thì quả không công bằng chút nào.
- Nếu cô biết cách thu xếp, có lẽ cô sẽ không làm cho gia đình xáo trộn. Cô hãy nghĩ đến niềm vui khi làm công việc này, - Walt cố khích lệ cô.
- Phải, - cô buồn bã đáp, - chắc sẽ rất vui. - Và tiền nhuận bút quá tuyệt. Trong cô nửa rất muốn làm việc này nửa lại muốn từ chối.
- Cô hãy bình tĩnh suy nghĩ đi, đừng quyết định hấp tấp. Hãy bàn với Peter.
- Tôi sẽ bàn, - cô đáp, nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao. Hôm nay cô phải làm rất nhiều việc lặt vặt. - Sáng mai tôi sẽ gọi cho ông.
- Tôi sẽ trả lời họ rằng tôi chưa gặp cô, cô bận đi khỏi thành phố đến mai mới về. Và Tanya này, - ông nói với một giọng rất tử tế - hãy bình tĩnh mà suy nghĩ. Cô là nhà văn giỏi và tôi biết cô là người vợ, người mẹ tốt. Hai việc này không việc nào hơn việc nào. Nhiều người khác đều làm thế. Các con của cô không còn bé bỏng gì.
- Tôi biết. - Cô cười. - Thỉnh thoảng tôi thích nghĩ rằng chúng còn bé. Có lẽ chúng sẽ tự lo được khi không có tôi. - Ba đứa con của cô sống rất độc lập vào năm cuối cùng ở trường trung học. Nhưng cô nghĩ đây là năm quan trọng đối với cặp song sinh và cả với cô nữa. Đây là năm cuối cô dành hết thời gian chăm sóc chúng trước khi chúng vào đại học. Cô vẫn cần ở bên chúng, hay ít ra là cô nghĩ thế và cô tin là Peter sẽ hài lòng. Cô tin Peter sẽ không vui khi thấy cô đi Hollywood để cặp song sinh ở nhà trong năm học cuối cùng ở trường trung học. Đi Hollywood để viết kịch bản phim truyện là ý nghĩ gây nhiều kinh ngạc cho mọi người trong nhà, chắc không ai bằng lòng để cho cô đi, mà ngay cả cô cũng không muốn.
- Hãy bình tĩnh và xem đây là một chuyện đáng vui, điều làm cho cô đáng tự hào, vì một người như Douglas Wayne đã muốn cô hợp tác. Hầu hết các nhà văn đều phải bán con ngay để đi làm việc này. - Nhưng Walt biết cô không thích thế. Đây là chuyện khiến ông rất quý trọng cô. Cô là một người tuyệt vời, có phẩm hạnh, biết lo cho gia đình. Tuy vậy, bây giờ ông ta muốn cô để con ở nhà trong vài tháng. - Tôi đợi quyết định của cô vào ngày mai. Chúc cô may mắn với Peter.
- Cám ơn, - cô đáp, giọng buồn rầu. Nhưng đối với Tanya, điều quan trọng không phải là ý kiến của Peter trong việc này, mà là trách nhiệm của người làm vợ, làm mẹ mới quan trọng. Một phút sau cô gác máy, đứng yên lặng, vẻ đau khổ, chuyện này thật khó chấp nhận và gia đình cô cũng khó chịu đựng nổi.
Cô đứng yên lặng giữa phòng, nhìn vào khoảng không và suy nghĩ. Khi đó Jason đi vào nhà bếp, đem theo hai người bạn đi chơi về.
- Mẹ khỏe không, mẹ? - Cậu ta cao, đẹp trai, đã lớn như một người đàn ông từ khi nào không biết, vai rộng, giọng trầm, mắt màu xanh lục giống mắt cô và tóc đen giống bố. Cậu ta rất dễ thương, không những đẹp mà còn rất trang nghiêm. Không bao giờ cậu ta gây chuyện rắc rối cho gia đình. Cậu ta vừa là học sinh tốt, vừa là vận động viên ưu tú. Cậu ta định sẽ vào trường luật như bố. - Con thấy mẹ đứng nhìn ra cửa sổ trông rất kỳ lạ. Có chuyện gì không ổn à?
- Không. Mẹ đang nghĩ đến công việc phải làm hôm nay. Con định làm gì đấy? - Cô hỏi, cố xua đuổi lời đề nghị làm phim ra khỏi đầu.
- Chúng con sẽ đến nhà Sally, ra ngồi chơi ở hồ tắm. Công việc sáng mùa hè thật khó khăn, nhưng mọi người phải làm thôi. - Cậu ta cười với mẹ, cô nhón chân lên để hôn con trai. Sau tháng chín, cô sẽ rất nhớ Jason. Cô không thích nghĩ đến việc cậu đi xa. Cô thích những năm tháng con cô còn nhỏ. Không có cậu ở nhà, ngôi nhà sẽ rất trống trải và sang năm còn buồn hơn nữa, vì cả ba đứa con đều đi hết. Cô bấu víu vào những giây phút cuối cùng khi các con còn ở nhà, cho nên việc Douglas Wayne đề nghị cô không thể chấp nhận. Làm sao cô bỏ những ngày quý báu cuối cùng ở với các con cho được? Cô không thể làm thế. Cô nghĩ nếu mình bỏ chúng mà đi, thì sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.
- Nửa giờ sau, khi Tanya bận làm việc trong bếp thì Jason và các bạn cậu đi chơi. Cô quá bối rối và hoang mang nên không biết mình đang làm gì nữa. Sau khi Jason và các bạn đi rồi, cô ngồi vào máy tính, trả lời vài cái email. Một giờ sau, khi các cô con gái về nhà, cô nhìn mông lung vào bàn phím. Các cô bé nói chuyện vui vẻ khi vào nhà và nhìn mẹ.
- Chào mẹ. Mẹ làm gì đấy? Sao mẹ như ngủ gục trên máy tính thế. Mẹ đang viết à?
Tanya cười, khi nghe các con hỏi cô như tỉnh khỏi giấc mơ, và nhìn hai cô con gái. Hai cô có vẻ rất khác nhau, thậm chí không có vẻ gì là chị em hết. Nếu không biết họ là hai chị em song sinh, người ta rất dễ nhầm lẫn.
- Không. Khi viết mẹ phải cố tỉnh táo. - Kế hoạch viết truyện ngắn sáng nay đã tan thành mây khói. - Việc này không dễ, nhưng mẹ phải tìm cách. - Cô cười. Các cô bé ngồi xuống bàn nơi bếp. Megan muốn biết nó có thể đem theo bạn trai đi Tahoe vào tháng tám được không, đây là câu hỏi nhạy cảm. Tanya không khuyến khích các con đem theo người yêu vào những đợt nghỉ lễ. Có vài trường hợp ngoại lệ, nhưng rất hiếm. Cô và Peter cho việc đem theo bạn khác giới là điều không hay.
- Mẹ nghĩ, nếu lần này chỉ gồm những người trong gia đình thôi thì có lẽ rất tuyệt. Jason không đem theo ai và Molly cũng không, - Tanya đáp.
- Họ không quan tâm đến đâu. Con đã hỏi họ rồi. - Megan nhìn thẳng vào mặt mẹ. Cô có vẻ không sợ. Molly rụt rè hơn nhiều. Tanya chỉ thích các con đem theo bạn cùng giới thôi. Vấn đề này đơn giản hơn nhiều và Tanya thường bảo thủ trong một số mặt.
- Mẹ sẽ nói chuyện này sau nhé. - Cô cần phải hoãn trả lời chuyện này vì còn nhiều việc cần phải suy nghĩ. Sáng nay Walt gọi điện thoại đến đã làm cho cô bận tâm suy nghĩ nhiều.
- Mẹ, có chuyện gì không ổn à? - Mẹ có vẻ như đang lo lắng việc gì! - Megan cũng nghĩ như Jason. Và Tanya cảm thấy kỳ lạ thật. Cuộc điện thoại của Walt đã làm cho Tanya thực sự hoang mang. Ông đã đem giấc mộng đến cho cô và cô nghĩ không có lựa chọn nào khác hơn là phải từ chối. Trong ý nghĩ của cô, người mẹ hiền là người không bỏ con đang học lớp 12 ở nhà một mình hay bất cứ khi nào. Con cái khôn lớn xa cha mẹ thì được, nhưng cha mẹ thì không. Cô nhớ mãi chuyện bố cô đã bỏ đi.
- Không đâu con gái, không có gì bất ổn hết. Mẹ đang viết một cuốn truyện.
- Tuyệt quá! - Cô biết chúng rất tự hào về cô. Sự kính trọng của chồng con đối với cô rất quan trọng. Cô không biết chồng con cô sẽ nghĩ gì về cô khi biết Walt đã báo cho cô biết đề nghị của Douglas Wayne.
- Các con có ăn trưa không?
- Không, chúng con đi chơi. - Các cô gái sẽ gặp bạn và ăn trưa ở Mill Valley.
Nửa giờ sau, chúng đi hết, Tanya lại nhìn ra khoảng không. Lần đầu tiên cô cảm thấy như bị phân làm đôi giữa hai thế giới, hai cuộc sống, một bên là những người cô thương yêu và bên kia là công việc cô yêu thích. Cô ước chi Walt đừng gọi lại nữa. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng khi tắt máy tính, cô lại lặng lẽ lau giọt lệ bên khóe mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài để làm những việc lặt vặt. Khi cô đang đi ra thì Peter gọi, báo rằng anh sẽ về nhà trễ, đừng để bữa ăn tối cho anh. Anh ăn cái bánh xăng uých ở văn phòng được rồi.
- Công việc trong ngày của em ra sao? - Anh hỏi, giọng âu yếm nhưng gấp gáp. - Một ngày đối với anh quá bận rộn.
- Công việc của em cũng hơi bề bộn một chút. - Cô thản nhiên đáp, lòng buồn vì chồng không về ăn tối. Cô muốn nói chuyện với anh, vì nghĩ sau khi chuẩn bị công việc để ra tòa chắc anh rất mệt. - Khi nào thì anh về?
- Anh sẽ cố về lúc mười giờ. Anh phải làm nhiều việc cùng với những người khác. - Cô biết công việc chuẩn bị cho phiên tòa ngập đầu.
- Được rồi.
- Em khỏe chứ. Nghe em nói có vẻ thẫn thờ.
- Chỉ bận việc thôi. Việc như mọi khi, không có gì đặc biệt đâu anh.
- Các con khỏe chứ?
- Chúng đi chơi hết rồi. Megan muốn đem Ian đi Tahoe. Em bảo nó để em nói chuyện này với anh đã. Em nghĩ ý kiến này không hay tí nào. Chúng sẽ cãi lộn nhau vào ngày thứ hai, việc này sẽ làm cho chúng ta nổi điên lên thôi. - Peter cười khi nghe vợ nói, vì anh nhớ đến chuyến đi của cậu ta trước đây. Vào mùa đông vừa qua, họ để cậu ta cùng đi trượt băng với họ và cậu ta bỏ về sớm hơn hai ngày vì cãi nhau với Megan. Khi cô bé về thành phố, hai đứa lại làm lành với nhau. Cô bé nổi tiếng trong nhà là người có đời sống yêu đương cuồng nhiệt. Molly chưa yêu ai. Còn Jason thì chỉ yêu một cô trong suốt thời gian ở trung học, nhưng đã chia tay với cô ta vào đầu mùa hè này. Không ai muốn mối tình xa cách khi cậu ra trường.
- Anh nhất trí với ý kiến của em về Ian, - Peter đáp.
- Nhưng anh không quan tâm đến việc em muốn anh là người quan trọng hơn em. - Anh luôn luôn cư xử rất đàng hoàng trong vấn đề này và họ cũng luôn có chung quan điểm đối với con cái, mặc dù con họ cũng như tất cả các đứa trẻ khác đều cố gắng làm sao chia rẽ được bố mẹ, để chúng được lợi, muốn gì được nấy. Nỗ lực của chúng hoàn toàn thất bại. Peter và Tanya luôn luôn cùng chung quan điểm với nhau.
Có ai đấy gọi điện thoại, nên anh hẹn cô tối về sẽ nói chuyện tiếp. Cô luôn luôn cảm thấy nói chuyện với chồng rất thoải mái. Cô thích trao đổi ý kiến với chồng và đêm nào họ cũng ôm ấp nhau. Đời sống vợ chồng của họ không có gì nhàm chán hay tầm thường. Cuộc hôn nhân của họ không có gì thử thách, thật là một cuộc hôn nhân hiếm có trên đời. Sau hai mươi năm lấy nhau, họ vẫn còn rất yêu nhau. Nghĩ đến chuyện đó, Tanya không tưởng tượng được rằng cô sẽ sống mà không có chồng. Nghĩ đến chuyện sống ở L.A chín tháng, một mình năm đêm một tuần, cô thấy không thể chấp nhận được. Bây giờ chỉ nghĩ đến thôi, cô cũng đã thấy cô đơn rồi. Dù họ có đề nghị như thế nào với cô, dù bộ phim quan trọng ra sao, thì cô vẫn thấy chồng con đối với cô là quan trọng nhất. Khi lái xe trên con đường chạy vào nhà, cô thấy mình đã quyết định dứt khoát. Cô không còn buồn khi nghĩ đến quyết định này nữa. Có thể cô hơi thất vọng, nhưng tâm trí được thanh thản và cô thích sống cuộc đời như thế. Thậm chí cô còn nghĩ rằng sẽ không nói với Peter về chuyện này. Bây giờ cô chỉ có một việc là sáng mai gọi Walt, báo cho ông hay rằng cô từ chối việc này.
Được người yêu cầu là điều rất hãnh diện, nhưng cô không muốn làm như thế. Cô đã có công việc mình muốn rồi. Cô chỉ cần có Peter và các con bên mình là đủ.
Tác giả - Chương 1
Tiến >>
Nguồn: NXB Văn học -
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 4 năm 2020