CHUYÊN ÁN HOA HỒNG ĐEN

nguyễn hiền

CHƯƠNG 1

Bầu trời mây đen vần vũ, bé Thanh Vy 9 tuổi đang ngủ trên giường thì bỗng mẹ hớt hải chạy sang phòng, ẵm con gái nhốt vào ngăn tủ lớn đựng quần áo. Đang ngủ ngon giấc bị mẹ đánh thức dậy giữa chừng thì cô bé định lên tiếng, nhưng bàn tay của mẹ đã ấn cô vào trong đồng thời thì thào:

- Con ngoan, nằm im tuyệt đối không được ra ngoài hoặc lên tiếng nhớ chưa? Mẹ yêu con…

Nói xong, mẹ đóng cửa tủ lại chỉ cố ý để hở một khe nhỏ nhằm mục đích có không khí lọt vào cho con gái thở. Đúng lúc đó Thanh Vy cũng vừa tỉnh giấc, nhìn qua khe cửa cô thấy một bóng đen lao tới rồi kéo mẹ ra ngoài. Mẹ Thanh Vy vẫn cố ngoái lại nhìn về hướng có con gái đang ẩn nấp rồi mất hút khỏi tầm nhìn. Cô bé vô cùng lo sợ định bò ra ngoài với mẹ, nhưng nhớ lời mẹ dặn nên cô đành nằm im. Khoảng mấy phút sau thì có tiếng chân người đi tới, và một bóng đen xuất hiện. Hắn lật tung mùng mền trên giường, thậm chí nhìn cả xuống gầm giường để tìm, nhưng không thấy cô con gái chủ nhà thì vội vã bỏ đi.

Chờ một lúc không thấy mẹ quay vào, thì cô bé khẽ mở cánh cửa tủ và bò ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cả cha và mẹ đều đã chế.t. Thanh Vy lao đến gần cha mẹ, thì một cánh tay đưa ra bịt miệng cô bé và biến mất trong màn đêm…

- Cha ơi, mẹ ơi…

Tiếng hét trong đêm của Thanh Vy làm mọi người đều tỉnh giấc. Biết cô gái gặp ác mộng, bà Yasu vội lay gọi cô dậy:

- Misaki, hãy tỉnh lại nào…

Cái tên Misaki là tên mà bà Yasu đã đặt cho cô, cái tên đó có ý nghĩa biểu tượng cho sự xinh đẹp. Thanh Vy bừng tỉnh và nhận ra bà Yasu đang chăm sóc mình. Lúc đó cô mới biết mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt, cô ôm lấy bà Yasu năn nỉ:

- Hãy cho con về Việt nam...con nhớ mẹ...

Ôm cô gái trong vòng tay, bà Yasu xúc động:

- Hơn 10 năm trôi qua, cũng đã đến lúc ta phải nói cho con biết...

Dường như cố gồng mình lên để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Bà Yasu nghẹn ngào:

- Con hãy về trả thù cho cha mẹ và nhớ rằng chúng ta luôn bên cạnh khi con cần.

Rồi bà kể cho cô nghe cách đây hơn 10 năm, khi hai ông bà sang du lịch ở Việt nam. Theo thường lệ cứ khoảng bốn giờ sáng hàng ngày. Hai ông bà cùng nhau dậy sớm tập thể dục và luyện võ. Hôm đó trời mưa nên cả hai đều thống nhất không ra ngoài mà luyện tập ngay trước sảnh bên hông khách sạn. Bỗng bà Yasu nhìn thấy một người đàn ông, cõng trên vai một đứa trẻ tầm 9 đến 10 tuổi cũng chạy vào để trú mưa. Trong lúc đang phân vân và nghi ngờ người này bắt cóc trẻ con và phải làm gì để báo cơ quan chức năng cứu đứa bé. Thì hình như nguời đàn ông cũng đã phát hiện ra hai nguời. Trong tình huống không còn cách nào khác là cầu cứu hai nguời giúp đỡ. Anh ta để nguyên đứa trẻ trên lưng rồi chắp tay xin hai nguời cứu cháu. Ông bà Yasu qua phút ngỡ ngàng thì tiến lại gần, và hoảng hốt khi phát hiện ra cháu bé gái đang sốt, và nguời đàn ông cũng có vẻ đã kiệt sức. Bà Yasu nói với chồng:

- Hãy cứu đứa bé

Nghe thấy người phụ nữ nói chuyện với chồng bằng tiếng Nhật bản, thì một nét hy vọng thoáng hiện lên đôi mắt của người đàn ông. Anh cùng hai vợ chồng ông bà Yasu vội đưa bé về phòng. Lúc này bà Yasu mới nhìn kỹ anh ta, thì đó là một thanh niên tầm 30 tuổi, gương mặt sáng với vầng trán cao và đặc biệt là đôi mắt trông thật hiền từ. Bà thoáng vui khi bước đầu thấy chàng trai có những nét thể hiện là con người tốt hiện lên trên khuôn mặt. Hình như chồng bà cũng nhận thấy điều đó và nhìn bà gật đầu.

Sau khi uống xong ly sữa nóng thì bé gái có vẻ đã tỉnh. Lúc này hai ông bà mới quay sang chàng trai và ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện. Vừa ngồi xuống ghế Sofa, thì thật không ngờ chính chàng trai lại là người lên tiếng trước. Và điều làm ông bà xúc động là anh nói tiếng Nhật rất thành thạo. Qua lời kể thì một vụ án mạng vừa xảy ra với gia đình ông chủ, và bé gái chính là đứa con duy nhất của hai ông bà.

Sau giây phút xúc động, bà Yasu hỏi chàng trai:

- Vậy cậu là như thế nào với vợ chồng ông Vũ Hoàng, và tại sao lại mang đứa trẻ đi trốn?

Nét mặt vẫn còn sự kinh hoàng, anh tự giới thiệu mình tên Trần Kiên là người làm vườn, rồi anh kể cho hai ông bà nghe đêm hôm đó. Khi đi vệ sinh thì anh thấy một bóng đen xuất hiện trong phòng sách, nơi ông chủ Vũ Hoàng thường làm việc thì vội tiến lại gần. Ngay lúc đó anh nghe thấy tiếng động từ phòng ông chủ rồi tiếng hét thất thanh, sau đó thì tất cả lại im lặng. Không kịp suy nghĩ, anh vội tiến về phía phòng bà Hà Vân vợ ông chủ. Thì một cảnh tượng ngay trước mắt khi nhìn thấy bà Hà Vân nằm chế.t ngay cửa phòng. Chợt nhớ đến bé Thanh Vy con gái ông bà chủ thì anh vội chạy vào phòng. May sao lúc đó bé Thanh Vy không thấy mẹ quay trở vào nên đang cố bò ra ngoài. Không cần suy nghĩ và sợ tên kia sẽ còn quay lại tìm cô bé, nên anh chỉ biết sốc cô bé lên vai rồi chạy thoát ra ngoài.

Rồi cứ thế anh cõng cô bé và chạy trong đêm, bỏ lại tất cả mọi sự kinh hoàng đang xảy ra phía sau. Trong đầu anh lúc này là làm sao có thể bảo vệ được tính mạng của cô bé con gái ông chủ. Chứ thật ra anh cũng chưa biết mình sẽ đi đâu. Và may mắn anh đã gặp hai vợ chồng võ sư người Nhật.

Từ đầu đến giờ, võ sư Asahi vẫn ngồi im lặng, khuôn mặt ông tỏ vẻ căng thẳng. Sau khi nghe Trần Kiên kể xong thì ông đứng dậy đi ra ngoài. Bà Yasu giơ tay lên miệng ra hiệu cho Trần Kiên im lặng rồi cũng bước theo chồng. Không biết hai ông bà gọi cho ai nhưng khoảng 30 phút sau thì quay vào. Vẫn vẻ mặt căng thẳng và khẩn trương, bà Yasu nói với anh:

- Chúng tôi đã làm việc với đại sứ quán của Nhật ở Việt nam, xin bảo lãnh cho hai nguời qua Nhật. Đại sứ quán sẽ làm việc với phía Việt nam…

Trần Kiên cảm động vội quỳ xuống cảm ơn nhưng bà Yasu đã đỡ anh đứng dậy:

- Không được yếu đuối, vợ chồng tôi cũng đang cùng anh bảo vệ cô bé…

Sau khi được sự đồng ý của đại sứ quán Việt Nam, ông bà Yasu đành bỏ chuyến du lịch và khẩn trương đưa hai chú cháu về Nhật bản.

Nghe mẹ nuôi kể đến đó thì Thanh Vy vô cùng cảm động. Hèn gì trong suốt 10 năm, ngoài thời gian học ở trường thì gần như cô tập trung luyện võ công. Các võ sư khi nghe truyện về cuộc đời cô bé đều rất thương cảm, và nhất định phải tìm ra hung thủ để đưa hắn ra ánh sáng.

Có một điều là chính Trần Kiên cũng không thể đoán được hung thủ là ai? Tại sao hắn lại tỏ ra thành thạo đường đi lối về trong nhà ông Hoàng như thế? Thậm chí hắn còn biết ông chủ làm việc ở phòng sách nên phòng ngủ chỉ có mình bà chủ để ra tay sát hại. Một vấn đề nữa là hắn rất tinh vi khi không để lại dấu vết gì…

Không riêng gì anh mà ngay ông Asahi vẫn không khỏi thắc mắc, Kẻ thủ ác là ai? Có quan hệ với ông chủ như thế nào? Cái đêm xảy ra án mạng, khi làm việc trong phòng sách thì ông Hoàng có khoá cửa không? Nếu ông ta khóa cửa mà vẫn bị hại thì chắc chắn hắn phải là người quen và rất tin tưởng, bởi thời gian hắn ra tay là gần sáng. Còn nếu ông Hoàng đêm đó chủ quan không khóa cửa thì lại là chuyện khác. Vấn đề tại sao hắn ta lại sát hại cả hai ông bà mà không hề lấy đi tài sản? Vậy mục đích của hắn là gì? Nhưng có một điều chắc chắn rằng, hắn phải là người thân quen của ông bà Vũ Hoàng. Vậy hắn là ai? Tất cả đều là những ẩn số mà chưa có câu trả lời...

Trước khi Trần Kiên và Thanh Vy quay trở về Việt nam, Ông Asahi cho gọi gặp riêng từng người. Nhìn vào mắt Trần Kiên, ông dằn từng tiếng:

- Trần Kiên, tại sao anh sát hại vợ chồng ông Hoàng? Sau đó lại trong vai người hùng cứu con gái ông ta?

Quá bất ngờ, Trần Kiên không trả lời được, hai mắt mở to hết cỡ nhìn trừng trừng vào ông Asahi. Thấy anh ta không trả lời, ông hỏi tiếp:

- Tại sao anh không trả lời? Anh có biết công an Việt nam đang truy nã anh không? Những lời tôi hỏi tại sao anh lại không trả lời được?

Trần Kiên vẫn im lặng, hơn 10 năm quả là một thời gian rất dài, trong 10 năm đó ông Asahi luôn bắt anh luyện công vô cùng nghiêm khắc. Vậy tại sao bây giờ khi anh và cô bé Thanh Vy ngày nào chuẩn bị về Việt nam để tìm ra kẻ thủ ác, thì ông Asahi lại hỏi anh như vậy. Rõ ràng anh sẽ trả lời là không sát hại ông bà Vũ Hoàng. Nhưng còn câu hỏi hiện nay cảnh sát Việt nam đang truy nã anh thì thật sự là điều mà anh không lường đến. Nếu khi về Việt nam mà anh không bị bắt thì cũng rất nguy hiểm khi kẻ thủ ác vẫn đang ngoài vòng pháp luật. Còn nếu như anh bị bắt thì anh sẽ trả lời thế nào? Tại sao anh lại biến mất ngay trong đêm xảy ra án mạng? Dấu vết cành cây gãy và vết dép trượt trên tường, đã đủ chứng minh người bỏ trốn đêm đó chính là người làm vườn Trần Kiên. Ngoài tội sát hại vợ chồng bà chủ, anh còn mang thêm tội bắt cóc con gái người ta. Và rõ ràng một câu chuyện sẽ được thêu dệt với đầy đủ những tình tiết hợp lý. Rằng người làm vườn gần sáng lẻn vào bắt cóc con gái duy nhất, khi ông bà chủ phát hiện thì hắn ra tay sát hại và tẩu thoát. Lúc đó cho dù anh có thêm 10 cái miệng nữa cũng không thể giải thích nổi.

Trần Kiên vẫn ngồi im, rõ ràng anh đang bế tắc, anh không sợ câu hỏi của ông Asahi về việc nghi ngờ anh là thủ phạm, mà anh sợ nếu khi vừa xuống sân bay thì sẽ bị bắt. Nếu thật sự ông Asahi nghi ngờ anh là thủ phạm thì đã không đưa anh sang Nhật để luyện võ. Sở dĩ ông ấy hỏi anh như thế để đưa ra các tình huống xem phản ứng và cách xử trí của anh như thế nào?

Thấy Trần Kiên lúng túng, ông Asahi hỏi tiếp:

- Những tình huống mà tôi đưa ra nhất định phải có câu trả lời...

Trần Kiên lắc đầu:

- Cháu không lường được những tình huống đó, nếu gặp phải thì thật sự sẽ bị động. Chẳng nhẽ cháu phải ở lại Nhật và không được trở về Việt nam?

- Tại sao lại ở lại chứ?

Nói rồi, ông Asahi lấy ra một bộ hồ sơ giấy tờ cá nhân mang tên Chiko, cái tên này cũng là do bà Yasu đặt cho anh khi vừa từ Việt nam sang. Chỉ vào những đường vân tay trên căn cước, ông yêu cầu anh giơ hai bàn tay đầy những vết bỏng do luyện công với những thanh sắt đã được nung nóng. Giờ thì anh đã hiểu tại sao mà võ sư Asahi lại yêu cầu anh luyện môn võ này. Nhớ những đêm với hai bàn tay phổng rộp, anh đã từng nghĩ Võ sư chắc ghét mình nên mới hành hạ như vậy. Thấy Trần Kiên vừa ngạc nhiên vừa xúc động vì đã hiểu được những gì mà thầy đã dạy cho mình. Thì ông cười rồi cũng giơ hai bàn tay của mình ra trước mặt anh:

- Cuộc đời này không có công việc gì mà dễ dàng cả. Có gian khổ thì mới thành công. Bây giờ con đã hoàn toàn là một công dân Nhật bản, với tên gọi Chiko. Nhiệm vụ ta giao cho con là bảo vệ Misaki và tìm ra thủ phạm.

Im lặng một hồi, bỗng ông lại hỏi:

- Con có nghi ngờ ai không?

Trần kiên lắc đầu, bởi trong biệt thự nhà ông chủ Vũ Hoàng chỉ có người quản gia và hai vợ chồng bà giúp việc, và anh phụ trách làm vườn. Tất cả chỉ vẻn vẹn có 4 người, trong đó ông Hòa quản gia lại là anh em bà con với ông Hoàng, còn vợ chồng bà Kim giúp việc thì già yếu, lại người cùng quê được bà Hà Vân cưu mang giúp đỡ. Tất cả những người này đều sống và làm việc trong biệt thự đã lâu. Chỉ có Trần Kiên là ít tuổi và vào làm việc sau cùng. Vậy hoàn toàn có lý khi mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào anh. Kẻ thủ ác là ai? Nhất định anh phải tìm ra hắn để rửa oan cho mình và báo thù cho ông bà chủ...

CHƯƠNG 1

Tiến >>


Nguồn: FB Truyệnn Ng Hiền
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 8 tháng 2 năm 2025