Yên Sơn
Một Lần Gặp Lại
Đón em ở phi trường
Theo lời hẹn bất ngờ từ phương bắc
Gió lộng tàn thu
Sân ga lạnh ngắt
Tôi hoang mang ngó từng khuôn mặt Á châu
Thấy một người đàn bà từ tốn bước ra sau
Tôi ngờ ngợ gương mặt người năm cũ
Nắng lụa vàng
Bỗng như có màn sương che phủ
Khi em nhận ra tôi
Xúc động, ngỡ ngàng
Tôi bồi hồi, lúng túng giữa hành lang
Đưa tay nắm bàn tay run
Em òa khóc
***
Ngày xưa đó
Mỗi lần em đi học
Qua ngõ nhà anh
Tay ôm cặp sách che ngang
Tóc phủ bờ vai
Tà áo dài tha thướt, đoan trang
Quyện theo gió
Cuốn hồn anh dõi mắt
Nhìn theo bước chân
Lòng thầm mơ ước
Một ngày nào anh nắm được bàn tay
Anh và em học cùng trường
Nhưng kẻ trước người sau
Anh “người lớn” học trước em vài lớp
Giờ ra chơi
Lũ học trò hò reo, nao nức
Anh luôn tìm em ở gốc phượng cuối sân trường
Em luôn giả vờ đọc sách
Luống cuống
Trông thật dễ thương
Anh cười mỉm quay người đi
Không nói
Rồi năm tháng cứ miệt mài đi tới
Em lớn khôn hơn
Mặc cho anh cứ là gã ngu ngơ
Em vẫn vô tình trước những tình thơ
Bao vương vấn rồi cũng theo anh về thành phố
Sách vở
Giảng đường
Xuân thu mấy độ
Tưởng em mờ xa như gốc phượng cuối sân trường
Người xa người sao giọt nắng cứ vấn vương
Cho cây cỏ xôn xao mỗi lần hè đến
Anh cũng xôn xao giữa lòng cuộc chiến
Giã biệt giảng đường
Khoát áo chinh nhân
Dựa lưng mây đây đó bốn vùng
Nương cánh gió vào ra sinh tử
Rồi bỗng chốc trở thành người lữ thứ
38 năm qua xiết mấy đoạn trường
Nhớ về em
Thời thơ ấu mến thương
Nhớ bóng dáng mảnh mai mỗi ngày qua ngõ
***
Giờ em ngồi đó
Tóc hoa râm
Mặt đầy vết tháng năm
Qua bao nhiêu gian khổ, thăng trầm
Anh tìm mãi vẫn không thấy mùa xuân năm cũ
Gặp lại nhau nói ngàn lời không đủ
Ôn chuyện ngày xưa cho nước mắt đoanh tròng./-
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 9 năm 2024