- Chương MỞ ĐẦU
- TẬP HAI: ĐẠI TIỂU THƯ
- PHẦN MỘT
- Chương I
- Chương II
- Chương III
- Chương IV
- Chương V
- Chương VI
- Chương VII
- Chương VIII
- Chương IX
- Chương X
- Chương XI
- Chương XII
- PHẦN HAI
- Chương I
- Chương II
- Chương III
- Chương IV
- Chương V
- Chương VI
- Chương VII
- Chương VIII
- Chương IX
- Chương X
- Chương XI
- Chương XII
- Chương XIII
- Chương XIV
- Chương XV
- Chương XII
- Chương XVII
- Chương XVIII
- PHẦN BA
- Chương I
- Chương II
- Chương III
- Chương IV
- Chương V
- Chương VI
- Chương VII
- Chương VIII
- Chương IX
- Chương X
- Chương XI
- Chương XII
- Chương XIII
- Chương XIV
- Chương XV
- Chương XVI
- Chương XVII
- HẾT TẬP 2
- LƯU Ý VỀ TÁC GIẢ
- CHÚ THÍCH
GIỚI SIÊU GIÀU CHÂU Á Tập 2
dịch thuật: ngọc chăm
Chương MỞ ĐẦU
sân bay quốc tế thủ đô bắc kinh - 9/9/2012, 7: 45 tối.
“Đợi một chút, – tôi ngồi khoang hạng nhất mà, đưa tôi tới khoang hạng nhất.” - Edison Cheng nói một cách đầy cao ngạo với tiếp viên hàng không đang dẫn anh ta tới chỗ ngồi của mình.
“Ông Cheng, đây chính là khoang hạng nhất.’’ - Người đàn ông chỉn chu trong bộ đồng phục màu xanh hải quântrả lời.
“Nhưng cabin ở đâu?’’ - Eddie hỏi lại, vẫn hoang mang cực độ.
‘’Ông Cheng, tôi sợ là Hãng Hàng không Quốc gia Vương quốc Anh không hề có buồng riêng dành cho khoang hạng nhất. 1* Nhưng nếu ông cho phép, tôi sẽ giới thiệu với ông những đặc quyền riêng dành cho chỗ ngồi của ông...”
‘’Không, không, vậy được rồi”. – Eddie ngúng nguẩy quăng chiếc cặp làm từ da đà điểu lên chỗ ngồi như một cậu học nhóc hờn dỗi. Chết tiệt. – Hôm nay mình đã cống hiến quá nhiều cho Ngân hàng! Edison Cheng, một trong những “thiếu gia của các ngân hàng tư nhân” rất nổi tiếng trên mạng xã hội Hong Kong bởi phong cách sống sang chảnh xa hoa, tủ quần áo chất đầy đồ hiệu, một người vợ xinh đẹp (tên gọi Fiona), những đứa con ăn ảnh và dòng dõi trâm anh thế phiệt của mình (mẹ Edison là bà Alexandra Young của gia tộc Young ở Singapore) – Edison quả thực không quen với những bất tiện như này. Năm giờ trước, anh ta đã phải bỏ dở bữa trưa tại Câu lạc bộ Hong Kong để vội vàng đáp chuyến bay phản lực của công ty đến Bắc Kinh, và sau đó lại hối hả lên chuyến bay này tới London. Đã lâu Edison mới phải chịu đựng sự thiếu thốn của các chuyến bay thương mại, nhưng hôm nay là vì bà Bao đã ở trên chiếc máy bay tồi tàn này và bà ta cần được hỗ trợ.
Nhưng chính xác thì bà ấy ở đâu? Eddie hi vọng sẽ tìm được bà Bao ngồi gần đó, nhưng tiếp viên trưởng nói rằng không có người tên như vậy trên chuyến bay.
“Không, không, bà ấy đáng lẽ phải ở đây. Anh có thể kiểm tra tờ khai chuyến bay hay thứ gì tương tự không?” - Eddie yêu cầu.
Vài phút sau, Eddie thấy mình được dẫn tới ghế 37E - khu vực ghế phổ thông của máy bay, nơi một người phụ nữ nhỏ nhắn mặc chiếc áo len trắng cao cổ và quần xám vải bông đang bị ngồi kẹt cứng giữa hai hành khách như một chiếc bánh mì kẹp.
“Chị là Bao, Bao Shaoyen đúng không?”
Người phụ nữ nhìn lên và mỉm cười nhăn nhó. “Anh có phải là anh Cheng không?” “Vâng, rất vui được gặp chị, mong chị thông cảm vì chúng ta gặp nhau trong tình cảnh như thế này. ”
Eddie mỉm cười nhẹ nhõm. Anh đã phụ trách các tài khoản ngoại biên 2* của gia đình họ trong suốt 8 năm, nhưng họ giấu mình khá kỹ, anh chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong gia đình đó cho đến ngày hôm nay. Mặc dù lúc ấy trông có vẻ khá mệt mỏi, bà Bao Shaoyen vẫn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Với làn da trắng ngần như sứ, đôi mắt to hơi xếch, gò má cao nổi rõ trên nền tóc đen tuyền buộc đuôi ngựa – bà ta nhìn quá trẻ để có một câu con trai đã tốt nghiệp đại học.
“Sao chị lại ngồi đây? Liệu có nhầm lẫn gì không?” - Eddie vội vã hỏi.
“À không, tôi luôn ngồi ghế hạng phổ thông.” - Bà Bao trả lời.
Eddie không thể giấu vẻ ngạc nhiên của mình bởi chồng bà ta - ông Bao Gaoliang, là một trong những chính trị gia hàng đầu của Bắc Kinh, và hơn thế nữa, ông ta còn thừa kế một trong những công ty dược phẩm lớn nhất Trung Quốc. Gia tộc Bao không đơn giản chỉ như những khách hàng thông thường của Eddie, mà họ là nhóm khách hàng siêu đại gia.
“Chỉ con trai tôi mới bay hạng nhất.” - Bà Bao Shaoyen giải thích sau khi bắt gặp cái nhìn của Eddie. “Carlton có thể ăn được các món Âu và thằng bé phải chịu rất nhiều áp lực học hành thi cử, chính vì thế luôn cần được thư giãn bất cứ khi nào có thể. Nhưng đối với tôi, việc bay hạng nhất không cần thiết cho lắm. Tôi không ăn được đồ ăn trên máy bay, và cũng không bao giờ chợp mắt nổi trên những chuyến bay đường dài.”
Eddie phải cố gắng ngăn bản thân bộc lộ thái độ. Đúng là hình mẫu điển hình của Trung Quốc đại lục ! Họ dành tất cả những gì họ có cho các tiểu Hoàng đế 3* của mình và cam chịu trong câm lặng. Chà, để xem. Carlton Bao, hai mươi ba tuổi, thay vì dành thời gian để hoàn thành luận án thạc sĩ tại trường đại học Cambridge thì lại hoá thân thành Hoàng tử Harry 4* - tiêu tốn 38.000 bảng cho nửa tá các hộp đêm tại London, phá hỏng chiếc Ferrari mới tinh của mình, làm hư hại tài sản công cộng, suýt thì làm bản thân thiệt mạng. Và đó thậm chí còn chưa phải điều tồi tệ nhất. Tuy nhiên Eddie đã được cảnh báo không được tiết lộ điều này cho Bao Shaoyen.
Eddie phải đối mặt với một tình huống vô cùng khó xử. Anh cần gấp rút bàn bạc các kế hoạch cùng bà Bao đây, nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh sẽ phải chịu đựng sự xoi mói và hơn hết là phải ngồi ở khoang máy bay tồi tàn này… Chúa phù hộ trên cao! Rồi nhỡ có ai nhận ra anh ta thì sao? Bức ảnh chụp lại cảnh Edison Cheng đang bị nhồi nhét trong ghế máy bay hạng phổ thông chắc chắn sẽ lan truyền chóng mặt trên mạng chỉ sau một vài giây. Tuy nhiên, nếu anh ta để mặc một trong những khách hàng quan trọng nhất của ngân hàng lại đây còn mình quay lại chỗ ngồi ở khoang phía trên, nhấm nháp ly rượu hai mươi năm tuổi thì cũng thật là khó coi. Anh khẽ liếc mắt nhìn người thanh niên tóc xù đang cựa người trông có vẻ nguy hiểm cạnh bà Bao, và một người phụ nữ lớn tuổi đang cắt móng tay vào túi nôn ở phía bên kia, trong đầu bỗng loé lên một
ý tưởng.
Hạ giọng, Eddie nói, “Chị Bao, tôi dĩ nhiên vẫn rất vui khi được trò chuyện cùng chị tại đây, tuy nhiên cuộc trao đổi của chúng ta sẽ có một số vấn đề cần được bảo mật. Liệu chị có vui lòng cho phép tôi sắp xếp một chỗ ngồi khác ở khoang hạng nhất không? Và dĩ nhiên chi phí đó sẽ được chúng tôi chi trả, – để chúng ta có thể nói chuyện riêng tư hơn.”
“Chà, được thôi, - nếu ngân hàng cảm thấy điều đó cần thiết.” - Bao Shaoyen trả lời sau một chút do dự.
Sau khi máy bay cất cánh, rượu khai vị được phục vụ và cả hai đều đã yên vị trên chỗ ngồi thoải mái xa hoa, Eddie không để lãng phí một giây liền cập nhật thông tin cho vị khách hàng của mình.
“Chị Bao, tôi đã liên lạc với phía London ngay trước khi lên máy bay. Tình trạng của con trai chị đã tương đối ổn định. Ca phẫu thuật ghép lá lách của cậu ấy đã thành công và giờ đây khoa chỉnh hình đang tiếp quản phần còn lại. ”
“Đội ơn trời đất.” - Bao Shaoyen thở phào, cuối cùng cũng được thả lỏng sau một thời gian dài.
“Chúng tôi đã liên hệ với bác sĩ phẫu thuật phục hồi hàng đầu ở London, - bác sĩ Peter Ashley, - hiện giờ ông ấy đã có mặt để theo sát tình hình của con trai chị. ”
“Con trai tội nghiệp của tôi!” - Bao Shaoyen nói, đôi mắt ngấn lệ.
“Con trai của chị đã rất may mắn.”
“Vậy còn cô gái người Anh?”
“Cô gái đó vẫn đang trong ca phẫu thuật. Nhưng tôi chắc chắn cô ấy sẽ qua khỏi thôi.” - Eddie nói, nở nụ cười gượng gạo.
***
Ba mươi phút trước, Eddie đã ngồi trên một chiếc máy bay khác đậu trong khu vực máy bay 5* riêng, tại sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, cập nhật các thông tin không được tốt lành lắm từ cuộc họp được sắp xếp vội vã để xử lý khủng hoảng với ông Tin - đội trưởng an ninh của gia đình bà Bao, một người đàn ông có mái tóc muối tiêu và Nigel Tomlinson - giám đốc khu vực châu Á của ngân hàng. Hai người đàn ông đã leo lên chiếc Learjet ngay khi nó vừa hạ cánh rồi lập tức chụm đầu vào máy tính xách tay của Nigel để trao đổi các thông tin với người cộng sự tại London qua cuộc họp trực tuyến.
“Carlton hiện đã phẫu thuật xong. Tình trạng của cậu ấy vẫn hơi bất ổn, cậu ấy ngồi ghế lái và nhờ túi khí bung ra nên đã hạn chế được nhiều nhất những tổn thương có thể xảy ra. Nhưng cô gái người Anh bị va chạm khá mạnh, hiện vẫn đang trong trạng thái hôn mê, tất cả những gì đội ngũ y bác sĩ có thể làm chỉ là giảm bớt sự phù nề trong não cô ấy.”
“Thế cô gái còn lại?” - Ông Tin khẽ nheo mắt hỏi 6* .
“Cô gái đó đã chết trong vụ va chạm”.
Nigel thở hắt. “Cô ta là người Trung Quốc đúng không?””
“Chúng tôi tin là như vậy, thưa ngài.”
Eddie khẽ lắc đầu. “Khốn nạn, một đống lộn xộn chết tiệt. Chúng ta cần phải làm việc với thân nhân cô gái, trước khi họ khiếu nại lên chính quyền.”
“Không biết làm thế nào mà ba người họ có thể chui vào được chiếc Ferrari như thế?” - Negel băn khoăn.
Ông Tin lo lắng xoay điện thoại trên chiếc bàn điều khiển sơn mài làm từ gỗ cây óc chó. “Không được phép kinh động tới cha của Carlton, ông ấy đang cùng thủ tướng Trung Quốc tới Canada trong một chuyến thăm cấp nhà nước. Yêu cầu từ bà Bao là phải che đậy mọi dấu vết của vụ bê bối này, không một tin tức nào được phép tới tai ông ấy, nhất là việc cô gái đã chết. Anh có hiểu không? Điều này có thể ảnh hưởng lớn tới cổ phiếu và vị thế chính trị của ông Bao, đặc biệt trong thời điểm nhạy cảm như hiện nay, đang diễn ra sự thay đổi lớn nhất trong khoảng một thập kỷ qua với đội ngũ lãnh đạo.”
“Tất nhiên, tất nhiên.” - Nigel đảm bảo. “Chúng tôi sẽ nói rằng chỉ có một cô gái da trắng trong xe và đó là bạn gái của cậu ta. Nếu như người cha có hỏi.””
“Lẽ nào ông Bao thậm chí còn cần phải biết về cô gái da trắng? Đừng lo, ông Tin. Tôi đã xử lý nhiều vụ tồi tệ hơn nhiều với những đứa trẻ Hồi giáo.” - Eddie khoe khoang.
Nigel trừng mắt nhìn Eddie cảnh cáo. Ngành ngân hàng cần sự bảo mật tối đa, và tuyệt đối không được phép tiết lộ thông tin của khách hàng, ngay cả với những khách hàng khác.
“Tôi đang trực tiếp chỉ đạo đội phản ứng nhanh của chúng tôi tại London, và tôi có thể đảm bảo với ông rằng chúng tôi sẽ làm mọi cách để ngăn chặn vụ này”, Nigel nói, trước khi quay sang Eddie. “Anh nghĩ cần phải chi bao nhiêu để vụ này chìm xuồng?”
Eddie hít thật sâu, cố gắng nhẩm tính nhanh những con số. “Không chỉ nguyên cánh phóng viên, mà còn có cảnh sát, tài xế xe cứu thương, nhân viên y tế và các gia đình nạn nhân. Sẽ có một đống người cần phải bịt mồm. Tôi nghĩ ít nhất là mười triệu bảng.”
“Chà, ngay khi tới London, ông hãy đưa thẳng bà Bao tới văn phòng. Bà ấy cần phải ký vào lệnh rút tiền trước khi được đưa tới bệnh viện để gặp con trai mình. Cũng cần phải nghĩ ra lý do hợp lý nếu ông Bao hỏi về khoản chi khổng lồ đó.” - Nigel suy nghĩ.
“Chỉ cần nói rằng cô gái kia cần phải thay một số cơ quan nội tạng mới”, ông Tin đề nghị.
“Chúng ta cũng có thể nói rằng cần phải chi trả cho các cửa hàng bị thiệt hại”, Eddie nói thêm. “Những món đồ của Jimmy Choo 7* rất đắt đỏ, mọi người cũng biết mà.”
Chương MỞ ĐẦU
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 14 tháng 10 năm 2024