Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy

carl hiaasen

CHƯƠNG 1

Sự vụ xảy ra đúng 11 giờ khuya vào một đêm tháng Tư thanh mát. Một phụ nữ tên Joey Perrone ngã khỏi boong tàu sang trọng của du thuyền M.V. Sun Duchess. Rơi thẳng xuống Đại Tây Dương đen ngòm, Joey choáng váng đến độ không kịp hoảng sợ.

Mình cưới phải thằng chó đẻ rồi, Joey nhủ thầm khi đang lao đầu xuống biển.

Cú tiếp nước quá mạnh khiến Joey gần như trụi lủi. Chiếc váy lụa rách toạc, áo sơ mi, quần lót, đồng hồ, đôi giày sandal đều trôi về đâu không biết. May mắn thay, cô vẫn giữ được sự tỉnh táo cần thiết. Cũng phải thôi, hồi đại học cô từng là đồng thủ quân đội bơi mà. Lúc hất Joey xuống biển, thằng chồng tệ bạc hẳn là đã quên tiệt điều đó.

Bập bềnh giữa những đợt sóng từ đuôi tàu, Joey nhìn con tàu hơi nước M.V. Sun Duchess hoan hỉ tiếp tục cuộc hành trình với tốc độ 20 hải lý/giờ. Duy nhất một người trong số 2.049 hành khách trên tàu biết chuyện gì vừa xảy ra. Mà kẻ ấy ngu sao mà nói.

Chó đẻ thiệt, Joey thầm rủa.

Joey ngọ nguậy để thoát khỏi chiếc áo lót tội nghiệp bị sóng đánh rơi xuống tận eo. Xem nào, hướng Tây kia rồi. Cái màu vàng lấp lánh êm dịu kia chẳng phải là bờ biển Florida đó sao. Joey bắt đầu bơi.

Hải lưu Gulf Stream ấm áp hơn một chút so với bầu trời phía trên cô. Nhưng cơn gió Đông Bắc tạt qua làm sóng chồm lên tê tái mặt mũi. Joey cố giữ nhịp bơi. Và để quên đi lũ cá mập, cô tua lại một lượt những gì đã diễn ra trong suốt một tuần du ngoạn vừa qua. Chuyến đi hấp hôn của cô đã kết thúc một cách tào lao, y như lúc khởi đầu.

Du thuyền Sun Duchess rời cảng Everglades trễ mất ba tiếng đồng hồ so với dự kiến. Tất cả là do một con gấu mèo chẳng biết từ đâu chui vào quậy banh bếp bánh. Một đầu bếp đã vật lộn để nhét con vật đang nhe răng sùi bọt mép vào trong cái thùng đựng gần 230 lít kem sữa trứng vị ổi. Nhưng nó đã kịp lẩn xuống đáy tàu sau khi cào nát hàm dưới của vị đầu bếp tội nghiệp. Một nhóm từ Tổ chức Kiểm soát động vật Broward được mời đến, tháp tùng là một ông thanh tra và nguyên dàn nhân viên y tế hùng hậu, đề phòng con gấu mèo táp thêm mấy cái cằm nữa. Để trấn an du khách, nhà bếp đã hết lòng thết đãi rượu rum dùng kèm canapé khai vị.

Lát sau thì du thuyền cũng khởi hành. Joey lướt qua mấy vị bên kiểm soát động vật đang bước xuống cầu phao. Nhìn hai tay buông thõng thế kia là biết xôi hỏng bỏng không rồi.

“Em cá là họ chưa tóm được nó,” cô thì thầm với chồng, phát hiện mình đang đứng về phía con quái thú tí hon trong vai phản diện.

“Nó bị dại xiềng,” thằng chồng tỏ ra hiểu biết. “Nó mà dám cào anh một phát là anh xì tiền mua lại nguyên hãng tàu này luôn.”

“Ôi gớm chưa, Chaz.”

“Và từ đó, em có thể gọi anh là Onassis. Nhìn mặt anh giống giỡn không?”

Tàu Sun Duchess dài 260 mét, tải trọng non bảy vạn tấn. Joey biết nhờ đọc tờ bướm đặt trong phòng. Lộ trình chuyến đi gồm Puerto Rico, Nassau và một đảo tư nhân ở Bahamas. Người ta đồn mấy hãng tàu đã mua lại đảo này từ quả phụ của một tên buôn ma túy đã bị chặt hết tứ chi. Key West là nơi dừng chân cuối trong hành trình trước khi quay trở về Fort Lauderdale.

Chaz là người đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyến đi này. Quà kỷ niệm ngày cưới mà, phải chơi lớn chớ. Đêm đầu tiên, Chaz chơi golf sau đuôi tàu, vụt xoáy mấy quả bóng xuống biển. Ban đầu Joey rất bực vì trên tàu Sun Duchess có cả sân tập golf, chỗ chơi bóng quần lẫn khu leo núi giả lập. Ủa chơi mấy thứ ấy thì ở lại Boca cho rồi chứ lên du thuyền làm chi?

Chỗ tắm nắng trên tàu cũng tào lao chẳng kém. Trời vừa trở râm mát là cả đám lao ra chen chúc như cá mòi. Nhà tàu khoái vụ này lắm. Vì ai cũng sẽ trở về với làn da rám nắng hoặc bỏng đỏ, bảy ngày ở miền nhiệt đới phải vậy chớ.

Nhưng rồi Joey cũng đành phải trèo lên mấy bức tường đá và trải nghiệm bằng hết mấy cái tiện ích trên tàu, cái sân bowling vỏn vẹn hai làn cô cũng làm láng. Bởi nếu không chơi thì biết làm gì khác, ngoài ăn dọng đến phát ớn thì thôi. Ẩm thực là thú vui chính trên mấy cái du thuyền kiểu này. Mà Sun Duchess lại lừng danh bởi trò buffet cao đạm thâu đêm suốt sáng. Chồng cô cắm mặt ở khu đó suốt.

Đồ con heo, Joey vừa rủa vừa lặn xuống để gỡ búi tảo biển như một vòng hoa Giáng Sinh nhớp nháp đang thắt qua cổ.

Mỗi buổi sáng nắng lên lại mang đến những hải cảng mới rực rỡ. Vậy mà những thị trấn, những chợ thủ công địa phương mà tàu neo lại thì nhàm chán đến phát nhợn. Tất cả giống nhau lạ kỳ, cứ như có một doanh nghiệp phía sau thiết kế kiêm luôn quản lý vậy. Joey ráng tỏ ra thích thú với những món đồ lưu niệm truyền thống, dù có vẻ kha khá thứ được chế tác ở Singapore hay Hàn Quốc. Vả lại, người ta có thể làm gì với cái vỏ sò bị tô vẽ vụng về bằng sơn móng tay? Hay vỏ dừa được sơn phết cho giống mặt Hoàng tử Harry xứ Anh quốc?

Tình hình thê thảm đến nỗi Joey thấy mình mong chờ đến thăm “hòn đảo cấm hoang sơ” được quảng cáo trong tờ bướm. Vậy mà nơi đó cũng thật đáng chán. Hãng du thuyền đã láo lếu đổi tên nơi này thành Đảo Mê Ly trong khi chỉ phục dựng hời hợt dăm ba địa điểm giải trí. Gà tây, dê và lợn rừng là quần thể động vật chính của nơi này, tay trùm buôn lậu hẳn đã vỗ béo chúng cho những buổi chiêu đãi anh em trước khi ngủm củ tỏi. Bãi trồng mía của hòn đảo lác đác những xác máy bay từng chở thuốc phiện. Trên những bờ biển trơ trọi, du khách đi tìm vỏ sò nhưng nào thấy, chỉ có vỏ đạn 45 mà thôi.

“Anh sẽ đi thuê một chiếc mô tô nước,” Chaz hồ hởi tuyên bố.

“Còn em sẽ đi kiếm một bóng râm để đọc nốt quyển sách này,” Joey đáp.

Khoảng cách giữa vợ chồng họ cứ thế mà xa dần. Trước khi tàu cập bến Key West, mỗi ngày Joey và Chaz chỉ thực sự ở cạnh nhau đúng một tiếng đồng hồ lúc vừa thức dậy. Một tiếng ấy nếu không chịch chán chê thì sẽ cãi nhau ỏm tỏi. Đi chơi mà lịch trình y hệt ở nhà.

Hấp hôn cái khỉ mốc, Joey thầm ước giá mà mình có thể đau buồn hơn.

Lần đó tại quảng trường Mallory, khi thằng chồng vừa quay lưng đi “thăm thú một chút”, một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Joey: Hay là mình hốt luôn anh tiếp viên ngon cơm người Peru tên Tico này nhỉ? Nhưng rồi tự dưng đâm ngại, cô bèn bo cho anh ta 50 đô kèm cái hôn phớt ở cằm rồi quay gót. Cô vẫn chưa đủ dũng khí để cắm sừng Chaz, dù nghi Chaz đã cắm đầy sừng lên đầu mình. Ngay chuyến đi này thôi, có khi nó đã kịp cho cô mấy cái vào bộ sưu tập sừng.

Tối đó trở về Sun Duchess, Chaz đột nhiên huyên thuyên như bị lột lưỡi.

“Em thấy mây đen không? Chắc sắp mưa,” trời mưa mà giọng nó vui thấy rõ.

“Vậy sao anh đánh golf được?” Joey hỏi.

“Này, anh đếm được hai mươi sáu cửa hàng bán áo phông trên đường Duval. Bảo sao Hemingway nổ banh đầu.”

“Ông tự sát ở Idaho mà,” Joey chỉnh.

“Thôi, đi ăn nhé. Anh đói quá. Giờ nuốt nguyên con cá voi cũng được.”

Giờ nhớ lại, Joey mới hiểu vì sao suốt bữa tối Chaz không ngừng rót thêm rượu vào ly của mình. Cô phản đối cỡ nào thằng Chaz cũng ép uống cho hết.

Lúc này cô đang cảm thấy mệt bã vì mất nước, ai uống rượu nhiều chẳng vậy. Nãy giờ quẫy đạp lên xuống bở hơi tai, cả sức lực lẫn sức chịu đựng cũng tới lúc cạn dần. Đây đâu phải hồ bơi tiêu chuẩn Olympic ở Đại học California. Cô đang chơi vơi giữa Đại Tây Dương khốn kiếp. Xoa nhẹ nơi mí mắt, nước muối làm cô bỏng rát.

“Chắc là nó chẳng còn yêu thương gì mình,” Joey nghĩ. Nhưng đâu cần cạn tàu ráo máng như vậy.

Chaz Perrone dỏng tai chờ một tiếng “uỳnh”, nhưng giữa đêm đen chỉ vọng lại tiếng động cơ đều đều của con tàu Sun Duchess đang rẽ sóng. Đầu buông thõng, thằng chồng bạc tình đứng giữa bao lơn, bất động nom hệt một con cò.

Chaz đâu có muốn xô con vợ xuống biển vào lúc này. Nó định bụng làm từ trước cơ, khi con tàu đang ở đâu đó giữa Nassau và San Juan, với hy vọng dòng chảy sẽ mang xác con vợ đến tận Cuba. Ở đó thì yên trí, luật pháp Mỹ khỏi rớ tới được.

Nếu có bầy cá mập đói nào nữa thì hên quá.

Người tính không qua trời tính. Thời tiết mấy bữa trước tuyệt đẹp mới chết. Đêm đến, nam thanh nữ tú lũ lượt kéo nhau ra boong tàu ngắm trăng. Suýt nữa nó bỏ ý định rồi, may sao lại có cơn mưa kéo tới chỉ ba tiếng sau khi tàu rời Key West. Mưa nhỏ thôi, nhưng vậy cũng đủ để đám du khách ru rú trong phòng. Chén salad tôm hùm với kéo máy casino phải sướng hơn ra ngoài dầm mưa chứ.

Boong tàu trống vắng rồi, bây giờ phải làm sao đánh úp cho thật gọn. Joey dù đã trung niên, nhưng vốn là dân chơi thể thao nên sức khỏe còn ngon. Còn Chaz tuy thân đàn ông nhưng cũng bệu rồi. Thế nên dụ con vợ ra mũi tàu chưa đủ, còn phải chuốc rượu cho nó say để chắc ăn. Bốn ly rưỡi vang đỏ tổng cộng, Chaz đếm. Bình thường chỉ hai ly là con vợ chếnh choáng, hôm nay đặc biệt nên phải trừ hao.

“Chaz, ngoài này ướt quá!” Con vợ nói, không nhận ra sự bất thường trong hành động của Chaz. Bình thường chỉ hơi mưa tí là nó giãy nảy cả lên. Đàn ông đàn ang mà trong nhà không dưới bảy cây dù.

Giả vờ không nghe, Chaz tiếp tục kéo con vợ ra mũi tàu. “Bao tử anh nhộn nhạo quá. Cái món cá sống tẩm chanh chết tiệt.”

“Mình vào trong đi anh!” Joey đề nghị.

Chaz giả vờ thò tay vào túi kiểm tra coi cái chìa khóa phòng còn không. “Úi,” nó kêu lên sau khi vờ đánh rơi xuống chân.

“Chaz, trời lạnh rồi anh!”

“Chắc anh làm rớt chìa khóa rồi,” nó cúi xuống tìm. Hoặc Joey cho là thế.

Rồi nó chộp lấy hai bàn chân vợ. Tội con vợ mình, dám nó nghĩ là mình xỉn rồi bày trò giỡn hớt.

Nếu Joey nghĩ vậy thật, thì suy nghĩ ấy cũng chẳng tồn tại lâu. Vì rất nhanh chóng, cô thấy mình rơi tõm xuống biển. Nhanh cấp kỳ, còn chưa kịp hé mắt nhìn.

Chaz dỏng tai chờ một tiếng “uỳnh”, thứ thanh âm báo hiệu cuộc hôn nhân chuyển sang tội ác. Phải cái boong tàu cao quá, chẳng nghe gì ngoài tiếng máy tàu.

Nó nhoài người nhìn con vợ lần cuối, nhưng có thấy gì đâu ngoài bọt biển rậm rì dưới ánh đèn tàu. Sun Duchess vẫn tiến về phía trước, nhẹ nhõm làm sao. Không có tiếng còi báo hiệu.

Chaz lượm chìa khóa lên rồi nhanh chóng trở về phòng. Chốt cửa lại, treo cái áo lên, nó mở một chai rượu, rót vào hai ly, mỗi ly một nửa.

Vali của Joey đã mở sẵn để chuẩn bị gom đồ đi về. Chaz đẩy nó từ giường xuống sàn. Gã mở toang túi đồ du lịch của mình rồi lục tìm thuốc đau bao tử. Phải thừa nhận Joey là nhà vô địch của bộ môn “xếp đồ phối hợp”. Bên dưới những chiếc quần lót được để gọn gàng, Chaz tìm thấy một hộp quà với sợi dây nơ màu xanh lá mạ.

Trong hộp quà có bộ bao da chụp gậy đánh golf với những chữ viết tắt tên nó là C.R.P. được khắc phía trên, kèm thiệp chúc mừng “Mừng kỷ niệm hai năm tụi mình cưới nhau. Mãi yêu anh, Joey.”

Chaz cảm thấy một chút tội lỗi trào lên trong khi trầm trồ ngắm nhìn chất liệu món quà. Cảm giác ấy trôi tuột rất nhanh, như trào ngược dạ dày. Vợ nó dĩ nhiên là người tinh ý, hẳn là thế. Phải chi mà cô ta đừng… tinh ý quá.

Đúng sáu tiếng sau, nó sẽ báo cho cảnh sát vụ mất tích.

Cởi quần áo, Chaz mặc độc cái quần lót và ném đồ vào góc cabin. Bên trong túi đồ của nó là một cuốn Madame Bovary bản bìa mềm. Nó mở một trang bất kỳ và đặt trên tủ đầu giường Joey.

Cài lại đồng hồ báo thức, người đàn ông có cái tên đầy đủ là Charles Regis Perrone ngả đầu xuống gối, ngủ luôn.

Dòng chảy cuốn Joey về hướng bắc đã được gần bốn hải lý. Cô biết mình phải thoát ra khỏi dòng hải lưu này càng nhanh càng tốt, nếu không muốn trở thành cái xác trương phình bị đánh dạt vào bờ cát Bắc Carolina.

Nhưng Chúa ơi, sao mà mệt dữ thần.

Chắc tại rượu mà ra. Chaz biết cô không phải là đứa tửu lượng khá. Và rõ ràng nó tính cả rồi. Dám nó còn mong cú tiếp nước sẽ khiến cô gãy chân hoặc bất tỉnh. Mà lỡ không thì sao? Thì cũng vậy, làm gì đây khi thân thể cô giữa đại dương bao la đen ngòm, cách bờ ngàn dặm và sợ mất hồn. Có báo mất tích, có cử người đi tìm cũng khỏi thấy. Khi mặt trời lên thì đã chết vì kiệt sức rồi.

Chaz đã tính hết, mẹ nó!

Chaz không hề quên cô từng vô địch môn bơi thuở còn ở Đại học California. Nó nhớ và nhớ rất rõ là đằng khác. Nó cũng biết nếu cú tiếp nước không giết được cô, thì cô sẽ bơi. Dám cá con vợ kiêu ngạo, cứng đầu ấy sẽ bơi đến khi kiệt sức, thay vì chỉ cố nổi để chờ trời sáng, họa may có cái tàu đi ngang cứu cho. Mà phải công nhận là thằng chồng tính đúng, vì cô vẫn đang bơi như điên đây này.

Thỉnh thoảng mình cũng chán mình ghê, Joey nghĩ.

Cái gì kia? Một chiếc tàu chở dầu khổng lồ lướt qua che khuất cả mặt trăng. Bóng con tàu to bè, đen ngòm và vuông cả hai đầu, như một chung cư cao tầng nằm ngang. Joey nhào lộn, vùng vẫy và la hét. Nhưng giữa đêm đen này, tiếng la của cô lọt thỏm giữa tiếng máy tàu gầm rú. Tàu chở dầu cứ thế đi qua và Joey đành phải bơi tiếp.

Chân cô tê liệt, chuột rút từ ngón chân rồi bắt đầu lan dần lên. Nhưng điều ấy không khiến cô hoảng bằng việc cơ thể đang đuối dần. Cô thấy mình vật lộn ngoi mặt lên khỏi sóng, cuối cùng cô linh cảm mình sắp hết sức để quẫy đạp. Không còn cách nào khác, cô chuyển sang bơi ếch, hai chân lết theo như hai sợi dây cáp đứt.

Khốn nạn thiệt. Mới cưới hai năm chứ mấy, sao nó phải giết cô mới hả? Để khỏi nghĩ đến chuyện chết đuối, Joey thử lập một danh sách những điều mà Chaz không thích ở mình.

Joey thường nấu gia cầm đến rục, nhất là món gà, cũng bởi sợ mấy con vi khuẩn đường ruột sống dai.

Mùi kem dưỡng da ban đêm của cô hơi giống mùi thuốc trừ sâu.

Thỉnh thoảng ngủ gật ngay giữa trận hockey căng thẳng.

Cô từ chối thổi kèn cho chồng khi nó đang lái xe trên Xa lộ 95 liên bang, Sunshine State Parkway hay bất cứ đường nào có gắn biển vận tốc tối đa hơn 50 dặm/giờ.

Khi chơi tennis, nếu thích, cô đánh cho thằng chồng đến nhục thì thôi.

Cô thỉnh thoảng giấu mấy cái CD của George Thorogood mà thằng chồng rất ghiền. Nghe gì nghe lắm.

Có lần chồng cô mời thằng tạo mẫu tóc của nó về nhà và rủ chơi ba, nhưng Joey từ chối.

Cô là thành viên của một hội đọc sách họp hằng tuần.

Cô kiếm tiền nhiều hơn chồng.

Cô đánh răng bằng baking soda chứ không dùng kem đánh răng…

Thôi nào, Joey nghĩ. Ai mà đi giết vợ mình chỉ vì ả nấu con gà hơi rục chứ?

Tổ mẹ, nó có gái khác chắc luôn. Mà ngay cả thế thì vẫn có thể ly dị mà. Nhưng thôi, hơi đâu nghĩ làm quái gì. Cô đã cưới một thằng khốn vô dụng và giờ nó hất cô xuống biển trên chuyến du thuyền kỷ niệm ngày cưới và chẳng chóng thì chầy, cô sẽ chìm lỉm và lũ cá mập đói ăn sẽ mò tới. Vùng biển này thì đủ loại dữ dằn: cá mập đầu đen, cá mập chanh, cá mập đầu búa, cá mập báo, cá mập bò, cá mập mako…

Trời ơi. Tụi bây ăn tao cũng được, nhưng để tao chết rồi hãy ăn cho tao đỡ đau nha, Joey cầu nguyện.

Mấy đầu ngón tay đã bắt đầu tê tê. Joey biết hai cánh tay của cô cũng sẽ sớm mỏi nhừ và vô dụng như hai chân. Môi khô queo vì nước biển, lưỡi phồng lên như miếng xúc xích chiên còn mắt thì sưng tấy. Nhưng ánh đèn từ Florida vẫn đang vẫy gọi mỗi khi ngọn sóng đưa cơ thể cô nhô lên.

Thế là Joey vẫn ráng, vẫn tin rằng mình còn cơ hội thoát chết mỏng manh. Chỉ cần vượt qua được dòng Gulf Stream là có thể nghỉ ngơi, thả nổi và chờ mặt trời lên.

Đã tạm quên mối hiểm họa mang tên cá mập rồi, thì bỗng nhiên cô giật nảy mình khi vú trái chạm phải một thứ gì đó rất nặng và nhám. Gom nốt chút hơi tàn, cô tống cả hai nắm đấm vào thứ đó.

Trước khi hôn mê, đầu óc cô lờ mờ hiện lên hình ảnh của Chaz. Trong phòng ngủ của hai đứa trên tàu Sun Duchess, Chaz kéo một ả chia bài tóc vàng về quất khí thế, rồi tiến về đuôi tàu làm một trận golf cuối cùng.

Cái thằng chó đẻ, Joey rủa.

Rồi hình ảnh ấy cũng tan biến mất. Joey đã chìm vào hôn mê.

CHƯƠNG 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2024