LỜI GIAO CẢM
Trong một phần tư thế kỷ chiến chinh chúng tôi - lớp người ba mươi, bốn mươi - đã không có được thiên đàng của tuổi thơ. Bước chân đi hoang. Bước chân tật nguyền. Bước chân in trên mọi đổ vỡ băng hoại…
Chúng tôi thương tiếc cho tuổi trẻ của chúng tôi, luôn luôn nghĩ về tuổi thơ. Và trong cái trạng thái tư tưởng ấy, chúng tôi thành lập TỦ SÁCH MÂY HỒNG cho tuổi thơ ngày hôm nay.
TỦ SÁCH MÂY HỒNG sẽ chọn lọc kỹ càng để trình bày với bọn trẻ những tác phẩm giá trị của các nhà văn tên tuổi như DUYÊN ANH, VŨ HẠNH, MINH QUÂN, VÕ HÀ ANH, DU TỬ LÊ, NGUYỄN KHẮC LỘC, HÀ HUYỀN CHI, NHẬT TIẾN, HOÀNG ĐĂNG CẤP...
Sách sẽ ra đều đặn mỗi tháng 1 cuốn và có thể nhiều hơn nữa tùy theo nhu cầu của bạn đọc.
Trong mỗi cuốn sách, ngoài phần truyện chính còn có phần phụ lục, phần VUI HỌC để giúp các bạn học sinh mở rộng tầm kiến thức.
Bước đầu là khó. Một con én không tạo dựng nổi mùa Xuân. Nhưng chúng tôi sẽ hết sức cố gắng hy vọng rằng việc làm thành tâm thiện chí của chúng tôi sẽ được các vị phụ huynh, các vị giáo chức, quý vị nhà văn, nhà báo và tất cả những ai hằng quan tâm tới tuổi trẻ chấp nhận, khuyến khích và phê bình xây dựng.
TỦ SÁCH MÂY HỒNG
CHƯƠNG MỘT
Tết Trung Thu rước đèn đi chơi
Em rước đèn đi khắp phố phường
Lòng vui sướng với đèn trong tay
Em hát vang dưới ánh trăng rằm…
Tiếng hát từ trong sân nhà con Thảo ù ù vang ra ngoài hàng rào sắt với những chiếc đèn đủ màu, đủ kiểu làm cho chị em con Ái và thằng Hưng Còi trố mắt nhìn không chớp.
Hai chị em thập thò ngoài hàng rào, nín thở và hồi hộp theo dõi cuộc chơi của đám trẻ con trong sân với nhiều thèm thuồng ra mặt.
Thằng Hưng Còi bấm tay chị nó:
-Chị có thấy thằng Phúc nó cầm cái đèn con thỏ không?
Con Ái nhìn theo ngón tay chỉ chỏ của em nó:
-Ừ, cái đèn đó cũng đẹp đấy chứ! Nhưng chị thích cái đèn con cá của con Vi hơn.
Thằng Hưng Còi trề môi:
-Đèn con cá mà đẹp cái khỉ gì! Cá lúc nào mà mình chả thấy. Con thỏ kìa mới lạ. Cái mắt nó to và tròn quay, đỏ kè. Cái tai nó vênh vểnh, thân nó co co, tròn tròn, trông thấy không thôi mình đã muốn ôm nó vào lòng rồi.
Con Ái mải theo dõi đám trẻ con trong sân đang nắm đuôi nhau chơi trò rồng rắn. Ở giữa sân là một chiếc bàn lớn, thấp, trên đó có bày những hộp bánh Trung Thu. Con Ái không thấy rõ những chiếc bánh ra làm sao nhưng nó tin chắc là bánh phải ngon lắm. Nguyên cái hộp không trông cũng đủ sướng mắt rồi. Cái hộp làm bằng giấy cứng, chung quanh có dán những miếng giấy đỏ in hình con rồng, hình cô tiên, hình chú cuội, hình vầng trăng…
Nó không muốn cãi nhau với em nó làm gì. Nó gật đầu cho qua câu chuyện:
-Ừ. Cái đèn con thỏ của Hưng đẹp hơn…
Mặc dù nghe chị nó nói vậy nhưng thằng Hưng Còi vẫn chưa bằng lòng với lời nói ngắn ngủi đó. Nó im lặng một lát lại nói tiếp:
-Làm sao người ta lại có thể uốn cong những nan tre để thành hình con thỏ được như vậy hả? Chị Ái.
Con Ái làm bộ thành thạo, nó đáp ngay:
-Chuyện! Nghề của người ta mà. Khó vậy chứ khó nữa người ta cũng còn làm được như đèn xe tăng, đèn máy bay, đèn a-pô-lô đó Hưng.
Thằng Hưng nghe có vẻ hiểu ý, nó le lưỡi cười:
-Ừ há, sao họ tài vậy hả?
Con Ái không trả lời. Nó còn mắc theo dõi cái đèn con cá nơi tay con Thảo vừa bị tắt. Con Thảo tách ra khỏi đám trẻ con chơi chung, đứng riêng một nơi ngó vào khoảng hở trên lưng con cá.
-Chắc nó đang sửa cây nến và châm lại lửa. Con Ái nghĩ thầm.
Thằng Hưng Còi không thấy chị trả lời, nó lại hích tay con Ái, nói nữa:
-Này!
Con Ái bực mình:
-Cái gì?
Thằng Hưng Còi nhìn chị nó bằng con mắt đã bắt đầu muốn hờn giận:
-Sao chị không thèm nói chuyện với em?
Con Ái quay lại. Nó nhìn thấy rõ những nét phụng phịu trên gương mặt gầy ốm của thằng Hưng Còi. Với cái áo ngắn cũn cỡn có thêu hoa của nó và chiếc quần xà lõn đã rách với đôi dép Nhật chiếc trắng chiếc xanh bỗng dưng khiến nó không khỏi bật cười. Con Ái lấy tay bụm miệng cười.
Cử chỉ và tiếng cười của con Ái càng khiến cho thằng Hưng Còi cáu tợn, nó nói:
-Chị cười gì tui nữa? Chị không thèm chơi với tui, chị lại cười tui nữa nghe! Đêm nay tui mách má cho chị coi.
Thằng Hưng Còi nói và đưa tay dụi mắt.
Sự thực là con Ái rất sợ thằng Hưng Còi phá bĩnh đòi về không thèm đứng ngoài cửa nhà con Thảo coi chúng nó rước đèn nữa nên nó vội nói ngay.
-Không có đâu Hưng! Chị bồ với Hưng mà! Đừng về mách má nghe Hưng!
Thấy mình có vẻ thắng thế, Hưng Còi dấn thêm một câu nữa:
-Thế sao chị không thèm nói chuyện với Hưng?
-Có, mà Hưng nói gì chị cũng nghe hết. Chị có trả lời Hưng kia mà.
Không muốn kéo dài câu chuyện có vẻ bất lợi rất dễ đưa tới việc thằng Hưng đòi về hoặc i ỉ khóc, con Ái vội chỉ tay vào trong sân.
-Hưng có thấy cái đèn con cá của con Thảo vừa bị tắt không?
Hưng Còi gật đầu. Nó cũng muốn hòa hoãn một phần nào với chị nó. Bởi nếu nó nghỉ chị nó ra thì cũng chẳng còn ai chịu chơi với nó hết.
-Có. Đèn con cá hết đèn cầy rồi phải không chị Ái?
-Không, đèn con cá đèn cầy cháy lâu lắm mới hết.
-Thế đèn nào thì đèn cầy cháy hết mau hả chị Ái?
Con Ái bực mình về câu hỏi ngớ ngẩn của thằng em nó, nó nói ngay:
-Đèn con thỏ.
-Xí, đèn con thỏ mà mau hết cái gì.
Thằng Hưng Còi hậm hực. Tuy nói thể nhưng nó cũng bán tín bán nghi, không biết chị nó thiệt hay nói chơi. Nó đã nghĩ tới chuyện xin tiền mẹ nó để mua một cái đèn con thỏ.
Mẹ nó nghèo lắm, kể từ ngày ba nó tử trận. Thằng Hưng Còi biết thế nên nó định rằng nếu mẹ nó có cho tiền nó sẽ mua một cây đèn nào mà ít hao nến nhất. Nó sẽ nói lại với mẹ nó như vậy.
Đám trẻ con đang chơi trong sân nhà con Thảo bỗng ngừng khựng cả lại. Một đứa con gái tay cầm cái đèn xếp tách khỏi đám đông đi ra phía cửa. Dáng điệu con nhỏ này có vẻ hung hăng, dữ tợn.
Thằng Hưng còi nắm chặt tay chị nó.
Con Ái bình tĩnh hơn. Nó thản nhiên nhìn con bé đang lừ lừ tiến ra phía cửa. Khi con nhỏ bước lại gần thì con Ái nhận ra đó là con Lượng. Con Lượng là con ông Ba chạy tắc xi, ở cách nhà con Ái mấy căn. Hai đứa học chung cùng một lớp với nhau. Trước khi ba con Ái chết, con Ái là đứa học trò giỏi và ngon nhất lớp, trong khi con Lượng thì ngược lại. Chính vì thế mà con Lượng luôn tìm cách gây gỗ với con Ái.
Cứ mỗi lần như vậy con Ái lại mách cô, cô lại phạt con Lượng, khi bắt quỳ, khi đuổi ra khỏi lớp, do đó càng ngày con Lượng càng thêm thù con Ái hơn. Khi con Lượng đi ra, con Ái ra, con Ái biết rằng nó sẽ đuổi mình đi, không cho đứng ngoài cửa. Nhưng con Ái đã nghĩ sẵn câu để trả lời.
Quả nhiên, đúng như con Ái nghĩ, con Lượng bước tới sát mặt hai chị em Hưng Còi thì dừng lại, chống tay vào mạng sườn, miệng cong lên:
-Đi mày! Ai cho mày đứng đây?
Con Ái trả lời thản nhiên với cái giọng cũng thách thức, không chịu kém:
-Đường này là đường chung, tao muốn đứng đâu tao đứng, mày có quyền gì mà đuổi?
Con Lượng đời nào chịu thua, nó nói lớn hơn:
-Đường chung thì mày đứng ra chỗ khác. Ai cho mày đứng gần hàng rào này?
-Hàng rào này chẳng phải là hàng rào nhà mày. Hàng rào nhà con Thảo, mày không có quyền gì hết á.
Giữa lúc đó, mấy đứa trẻ con ở trong sân cũng ra tới, trong số đó có cả con Thảo. Hưng Còi thấy đông người ra nhìn ngó chị em nó, nó bấm tay chị, bảo khẽ:
-Thôi đi về chị Ái, không xem nữa! Đi chị Ái.
Con Ái gạt tay em ra:
-Cứ đứng dậy xem đứa nào nó làm gì được mình.
Thấy con Thảo ra, con Lượng vội quay sang con Thảo:
-Thảo, mày đuổi con nhỏ này đi mày. Cái mặt nó thấy ghét. Mấy lần tao đòi nó cho coi toán nó không chịu cho tao coi mày. Nó xấu lắm. Đừng chơi với nó mày.
Con Thảo nhìn chị em Hưng Còi bằng con mắt không có vẻ gì ác cảm hết. Thấy con Thảo còn ngập ngừng không chịu nói, con Lượng lại hối:
-Đuổi nó đi mày. Không chơi với nó mày. Nó xấu lắm.
Con Thảo nghĩ ngợi một hồi, trong lúc con Ái và thằng Hưng Còi chăm chú chờ đợi phản ứng của con Thảo.
Cuối cùng con Thảo lắc đầu, nói:
-Nó đứng kệ nó. Mắc mớ chi mà đuổi.
Nói xong con Thảo lại gần hàng rào hơn, nó nhìn chị em thằng Hưng Còi một chập nữa, xong nó nói nhỏ:
-Tụi bây vô trong sân nhà tao chơi không?
Phản ứng bất ngờ này của con Thảo làm cho cả bọn cùng ngạc nhiên. Chính con Ái cũng không ngờ con Thảo có thể nói với nó như vậy.
Từ ngày ba chết, con Ái cảm thấy như không còn ai muốn chơi với chị em nó nữa. Ngay cả những người bà con ruột thịt như bác Sáu, như chú Ba, như dì Mận, tất cả đều có vẻ lẩn tránh và xa lánh mẹ con Ái.
Tuy còn nhỏ nhưng con Ái cũng hiểu rằng khi ba nó chết đi, mẹ nó nghèo quá, không có tiền nuôi chị em chúng nó nên người ta xa lánh, sợ sự kết thân sẽ đưa tới những nhờ vả mượn vay này nọ.
Con Ái nhìn con Thảo bằng con mắt cám ơn và đầy cảm tình, nó lắc đầu:
-Không. Tao không vào đâu.
-Tại sao mày không vào đây chơi? Nhà này của tao mà. Đâu có ai đuổi mày mà mày sợ?
-Không cho vào mày. Mày mà cho nó vào tao đi về, tao không chơi với mày nữa. Con Lượng nói khi con Ái chưa kịp trả lời câu hỏi của con Thảo.
Con nhỏ thật ác độc. Con Ái nghĩ thầm trong bụng. Nó nhìn con Lượng bằng cái nhìn khinh bỉ với một cánh môi dưới trề ra.
Con Thảo quay sang con Lượng:
-Mày xấu lắm. Tại sao mày ghét nó? Ai bảo màu cọp dê nó chi. Tao không thích đứa nào như vậy.
Câu nói thẳng thừng của con Thảo làm con Lượng ngượng quá. Nó xụ mặt lại, trong khi mấy đứa nhỏ khác phá lên cười, có vẻ như tán đồng ý kiến của con Thảo.
Thằng Tiệp, em con Thảo đứng gần đó cũng nói thêm:
-Vô chơi với tao mày, Hưng Còi, đừng sợ.
Nghe nói đến tên mình, thằng Hưng Còi vội nép mình vào chị nó, nhưng nó vẫn trả lời lòng tốt của thằng Tiệp bằng cái cười bẽn lẽn, ngượng nghịu.
Giữa lúc đó, con Lượng mở cửa xăm xăm đi ra. Khi đi ngang qua chỗ hai chị em con Ái, nó nhổ bãi nước miếng cái toẹt, xong nó nói:
-Đồ không có cha mà cũng bày đặt lộn xộn.
Nghe con Lượng rủa mình, con Ái giận run cả người. Nó buông tay thằng Hưng Còi ra và nếu con Lượng không mau chân rảo cẳng bước nhanh nó sẽ cho con nhỏ Lượng một trận cho nó biết tay, nhưng con Lượng quày quả bước đi thẳng một nước. Con Ái cúi nhìn Hưng Còi đang nghếch nghếch cái mũi nó vào lòng sân nhà thằng Tiệp mà nước mắt nó chảy vòng quanh. Nó nắm tay em nó:
-Thôi về Hưng.
Thằng Hưng Còi không hiểu chuyện gì, nhưng nó không ở lại được, một khi chị nó đã bảo về. Nó lẽo đẽo theo chị nó về với nỗi tiếc rẻ. Dọc đường nó hỏi chị nó.
-Người ta bảo mình vào chơi trong sân sao mình không vào hở chị Ái?
Con Ái không nhìn em, nó vẫn xăm xăm bước, trả lời:
-Tại mình nghèo. Mình vào chơi trong đó, người ta khinh cho.
-Tại sao người ta khinh hở chị Ái?
Câu hỏi ngớ ngẩn của thằng Hưng Còi, gặp lúc đang buồn nên con Ái cáu ngang, nó gắt lên:
-Tại mình nghèo, mình không có đèn, không có bánh như người ta, nên người ta khinh chứ tại sao nữa.
Thằng nhỏ đã hiểu ra. Như mọi khi thì nó sẽ nhe cái hàm răng sún của nó ra cười toe toét thay cho câu trả lời đã hiểu rồi, nhưng lần này, trước sự gắt gỏng của chị nó, thằng Hưng Còi im luôn.
Nó không nghe câu con Lượng nói sau cùng với chị nó nên Hưng Còi cho rằng chị nó đã nóng nảy, giận dữ một cách vô lối. Nó nghĩ thầm trong bụng: “Người ta có lòng tốt người ta bảo vào, không vào thì thôi chứ có gì phải cáu”. Nghĩ vậy, nhưng tất nhiên Hưng Còi chẳng dám hé miệng nói ra nửa lời. Từ ngày ba chết, mẹ phải đi làm tiệm nước cả ngày cả đêm, mẹ nó có dặn nó rằng ở nhà phải nghe theo lời chị Ái không được cãi lại, chị Ái nói sai cũng phải nghe rồi chờ mẹ về mách lại. Hơn nữa, mẹ Hưng còn nói riêng với nó.
-Giờ ở nhà con thay ba, vì con là đàn ông con trai, con phải làm gương cho thằng cu Út nó noi theo.
Nghe nói mình thay ba, làm gương cho thằng cu Út noi theo, Hưng Còi bằng lòng lắm.
Đôi khi, trước những quyết định độc đoán, đột ngột của chị Ái không cần để ý một chút téo nào tới ý thích của Hưng Còi, Hưng Còi cũng muốn tùng hoằng lên, muốn cãi bừa đi, rồi có ra sao thì ra. Nhưng nhớ tới lời mẹ, nhớ tới cái hình ảnh mẹ Hưng Còi vừa nói chuyện với nó vừa đưa ống tay áo quệt ngang đôi mắt đẫm lệ, đỏ hoe, nó lại không đủ can đảm.
Căn nhà của hai chị em Hưng Còi ở trong cùng con ngõ, nó sát với một lạch nước lên xuống ngày hai lần. Đó là một căn nhà vách gỗ hai bên hông và đàng sau, đàng trước thiết lập bằng mấy miếng tôn cao bồi bít lại. Căn nhà không có điện nên tối mò mò. Ngày trước khi ba Hưng Còi còn sống, nhà cũng có điện đàng hoàng đấy chứ, nhưng từ khi ba nó chết, mẹ nó bảo thôi, đừng dùng điện cho tốn. Nhà cũng không có ai làm việc gì ban đêm, thắp đèn dầu cho nó rẻ. Thế là ngọn đèn duy nhất câu từ nhà bà Tư Xếch được tháo gỡ ra và đem bán luôn cho chị Hai bán xôi ở phía ngang lưng nhà.
Hai chị em rón rén bước thật nhẹ vào nhà hệt như hai đứa ăn trộm. Chẳng là trước khi ra tiệm làm, mẹ Hưng Còi có dặn đi dặn lại hai đứa rằng không được ra ngoài ngõ chơi trong lúc mẹ đi làm vắng, sợ xe cộ và càng không được lừa em ở nhà để dắt nhau đi chơi, lỡ có cháy nhà, em chạy không kịp.
Nhưng sau khi cho thằng Cu Út ngủ rồi, hai đứa ra ngoài cửa nhìn thấy những chiếc đèn Trung Thu chập chờn qua lại ở phía xa với những tiếng hát, tiếng cười nói vọng lại tới tận chỗ hai đứa đứng như những lời rủ rê ngọt ngào, như những lời thôi thúc hối hả mà hai đứa không có cách nào chạy tránh khỏi được.
Chúng cũng đã ngập ngừng không ít. Chúng cũng nhớ tới lời mẹ chúng dặn. Chúng cũng nhắc nhở nhau về đứa em đang thiêm thiếp ngủ trong nhà, nhưng có lẽ những ánh đèn màu, những tiếng hò reo, những tiếng hát tiếng nói vọng lại từ xa và ánh trăng trên bầu trời trong vắt và quyến rũ chúng, đã gọi kêu chúng hãy mau bước đi, hãy rảo cẳng lên, và những tiếng gọi âm thầm này đã khiến hai đứa nhỏ cất bước…
Nhưng nếu lúc ra đi hào hứng, hồi hộp, sung sướng bao nhiêu, thì lúc về lo âu buồn bã và mệt mỏi bấy nhiêu.
Căn nhà vắng lặng không có một tiếng động nào. Chung quanh hàng xóm cũng đã ngủ cả.
Con Ái rón rén bước vào nhà. Nó nhìn ngó quanh quất trước khi bước hẳn vào trong.
Sự thận trọng dè dặt của con Ái cũng khiến thằng Hưng Còi đâm hoảng. Nó không thể đoán ra nỗi lo âu, sợ sệt của chị nó. Nhưng hành động và sự yên lặng ngột ngạt của chung quanh làm cho nó liên tưởng tới nhiều hình ảnh khác. Những ám ảnh vô hình của một thế giới khác. Và ngay khi nghĩ tới nhiều hình ảnh chỉ có trong cổ tích, trong lời đe dọa của những người lớn, thằng Hưng Còi đã thấy hai hàm răng nó muốn đánh vào nhau rồi. Nó bám sát theo chân chị nó.
Con Ái lại gần ngọn đèn dầu, nó vặn cao ngọn bấc cho ánh sáng tỏa ra nhiều hơn. Sau đấy, nó cầm ngọn đèn đi vào phía trong nhà.
Trên giường, em nó vẫn ngủ ngon lành. Hình như thằng Cu Út vừa trải qua một giấc mơ đẹp, miệng nó còn giữ nguyên nụ cười thơ ngây, trong trắng. Con Ái buông màn xuống, nó quay lại Hưng Còi:
-Hưng đi rửa tay chân rồi đi ngủ.
-Còn chị?
-Mặc chị.
-Chị chờ mẹ hả?
Con Ái gật đầu:
-Ừ.
-Em chờ với.
Con Ái trừng mắt nhìn Hưng Còi.
-Hưng chờ không được. Chị lớn, chị chờ được, em nhỏ lắm. Em về thấy em còn thức, mẹ la chị đó.
Thằng Hưng Còi phụng phịu:
-Chị xấu há. Chị chờ mẹ thì được.
-Chị khác.
Con Ái trả lời liền.
Thằng Hưng Còi đứng giữa nhà, nó lì ra không chịu đi rửa mặt tay chân, Con Ái nhìn em, bộ điệu của Hưng Còi khiến nó phát cáu lên, nó hét lớn.
-Chị nói Hưng đi rửa mặt tay chân rồi đi ngủ. Có đi không?
Tiếng hét bất ngờ của con Ái làm Hưng Còi giật mình ngơ ngác. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thằng Hưng đã òa lên khóc ngất.
Hưng Còi tủi thân vì chưa bao giờ, kể từ ngày cha chết mà chị nó lại la hét nó như vậy.
Con Ái thấy Hưng Còi ôm mặt khóc. Trong ánh sáng nhá nhem, đục lờ, cái bóng gầy còm của em nó hắt xuống nền đất ngang mặt nó, như một miếng gỗ được dát mỏng và lay động. Con Ái đột nhiên xúc động. Nó nhớ tới lời mẹ nó hằng dặn dò phải thương các em. Ba chết rồi, không còn ai thương nữa đâu. Chị em phải thương lẫn nhau, ở nhà phải thay mặt mẹ, trông nom và chìu chuộng các em thay mẹ.
Con Ái cảm thấy như mình vừa phạm vào một lỗi lầm to lớn với người vắng mặt. Nó chạy lại phía Hưng Còi. Nó ôm Hưng Còi vào người nó. Bàn tay khẳng khiu của con Ái chạm phải gương mặt trơ xương của em. Những sợi tóc xác xơ của Hưng Còi chạm vào má nó nhột nhạt, buồn buồn. Nó cầm bàn tay của em nó lên, hai bàn tay nhỏ xíu đặt lên nhau như hai chiếc lá trơ những đường gân xanh xao.
Con Ái cũng òa khóc.
Thấy chị khóc, thằng Hưng không hiểu chuyện gì, nó vội nín bặt. Nó dang xa chị nó và quay lại nhìn chị nó. Con Ái ngượng lấy tay che mặt mình, nhưng hai giòng lệ vẫn tiếp tục tuôn chảy.
Thằng Hưng sợ quá. Nó nghĩ rằng chị nó khóc chắc vì bảo nó không nghe. Hưng Còi vội nắm tay chị, nó mếu máo.
-Thôi chị Ái, Hưng đi rửa mặt đây và Hưng đi ngủ trước. Hưng không đòi chờ mẹ nữa đâu.
Con Ái vẫn khóc. Sự xúc động đã như một con sóng lớn, ồ ạt cuốn trôi nó đi, mà với sức yếu ớt nó không có cách nào cưỡng chống lại được.
Con Ái lắc đầu. Nó định nói rằng không, nó không hề giận Hưng còi nhưng nó nói không thành lời.
Trong khi đó Hưng Còi lại hiểu những cái lắc đầu kia là một lời từ chối sự xin lỗi của nó. Hưng Còi lại mếu máo hơn.
-Chị Ái! Chị Ái… Chị đừng khóc nữa. Hưng đi ngủ ngay giờ đây. Hưng không đòi thức theo chị nữa đâu. Đừng khóc nữa Hưng sợ lắm chị Ái!
Hưng Còi vừa nói vừa giựt áo con Ái như thể lay tỉnh chị nó để chị nó nghe được đầy đủ những lời van xin của Hưng Còi.
Con Ái biết rằng em nó đã hiểu lầm về sự nghẹn ngào không nói được thành lời của mình. Nó nuốt nghẹn ngào gạt nước mắt, đưa tay vuốt ve mái tóc bờm xờm của em.
-Không, chị không có giận Hưng đâu. Hưng đi rửa mặt đi, hai đứa cùng đi ngủ. Chị cũng đi ngủ luôn, chị không chờ mẹ nữa.
Nghe nói vậy, Hưng Còi vẫn chưa yên lòng. Nó nghĩ rằng có thể đó là một lời nói lẩy của chị nó. Hưng Còi hỏi lại:
-Vậy là chị vẫn còn giận Hưng hay sao?
Con Ái phải cố gượng cười, trong khi nước mắt vẫn còn ứa chảy ở hai khóe mắt nó, nó lắc đầu.
-Không mà. Chị thương Hưng lắm, chị đi ngủ cùng với Hưng.
-Sao chị không chờ mẹ nữa?
Con Ái đành phải nói thật để cho Hưng Còi yên lòng:
-Chị đâu có muốn chờ mẹ. Mẹ về khuya lắm. Mẹ về nhà thấy chị còn thức, mẹ đánh chị luôn nữa đó chứ. Lúc nãy, chị nói Hưng đi ngủ trước là vì chị muốn thức thêm một lát nữa rồi chị mới đi ngủ.
Hưng Còi láu táu cắt ngang lời chị nói:
-Chị thức làm gì?
Con Ái lắc đầu chán nản:
-Tại chị buồn. Chị buồn nên chị không ngủ được.
Hưng Còi lại hỏi tiếp:
-Sao chị buồn? Tại chị không có đèn con cá hả?
Con Ái bật cười. Nó chỉ hơn em nó có hai tuổi, nhưng có lẽ trời cho nó cái đầu óc sớm hiểu biết hơn Hưng Còi. Nó hiểu rằng gia đình nó nghèo lắm. Ngay cả khi ba nó còn sống, với số lương lĩnh của ba nó, mẹ nó phải buôn bán vặt vãnh thêm mà gia đình còn không đủ ăn, chẳng bao giờ nó nghĩ rằng nó đòi hỏi, nó muốn có cái này cái kia hết. Nó buồn vì câu nói của con Lượng. Cái câu nói mà đến bây giờ vẫn còn vang âm rõ mồn một trong tai nó “đồ không có cha mà cũng bày đặt lộn xộn”… “Đồ không cha...”. Mấy tiếng đó đã như mấy nhát dao đâm sâu vào tâm hồn Ái. Nó cảm thấy đau đớn và tủi nhục như một câu nguyền rủa, một câu chửi cả gia đình nó. Nó cũng giận ba nó tại sao chết đi quá sớm như vậy để cho con Lượng có thể chửi vào mặt nó là đồ không cha. Nó giận lung tung, nó giận đủ thứ, nhưng nó không biết giận ai là đúng. Cuối cùng con Ái đâm ra giận chính nó. Rồi nó lại thương nó, thương ba nó, thương mẹ nó và thương các em nó hơn bao giờ hết. Nó định chờ cho Hưng Còi đi ngủ, nó sẽ lại gần bàn thờ ba nó, nó sẽ khấn nguyện ba nó, nó sẽ kể chuyện con Lượng chửi nó như vậy cho ba nó nghe và cầu nguyện ba nó luôn ở bên cạnh chị em nó, phù hộ nó cho nó mau lớn, nó sẽ đi kiếm tiền, nó sẽ dành dụm để có thật nhiều tiền, để lúc nào thằng Hưng muốn mua đèn con thỏ nó có thể mua liền cho em nó. Để người ta khỏi khinh khi chị em nó, mẹ nó nghèo nàn.
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Hưng Còi lại nói:
-Mai em nói với mẹ mua đèn con cá, hai đứa chơi chung. Hưng không thích đèn con thỏ nữa.
Con Ái lắc đầu:
-Không phải vậy đâu Hưng. Chị đâu có muốn mua đèn con cá. Hưng đừng nói với mẹ, nếu Hưng thương mẹ, nếu Hưng thương chị, Hưng đừng đòi mua gì hết, mẹ không có tiền đâu.
-Thế sao chị buồn? Chị không đi ngủ với Hưng?
Con Ái đành nói chệch sang lý do khác.
Nó bảo:
-Chị buồn vì chưa nghĩ được cách nào kiếm cho Hưng cái đèn con thỏ, như Hưng thích.
Hưng Còi vội nói với hai bàn tay nhỏ xíu của nó hoa lên trong không trung:
-Thôi, chị Ái, Hưng không thích đèn con thỏ nữa đâu. Chị đi ngủ với Hưng đi. Ngủ với Hưng là được rồi. Đèn con thỏ đâu có ru Hưng ngủ được…
Nghe em nói, con Ái muốn òa khóc trở lại. Nó nắm tay Hưng Còi, bước ra cửa:
-Ừ thôi, Hưng đừng đòi con thỏ nữa nha. Chị em mình đi rửa mặt rồi đi ngủ. Chị sẽ ru cho Hưng ngủ.
Hưng Còi nhe hàm răng sún đen ra cười toe toét. Nó khoái chí quá vì nghĩ rằng như vậy là chị nó đã hết giận nó.
Nó nói:
-Gãi lưng nữa nghe chị Ái?
Con Ái gật đầu:
-Ừ, cả gãi lưng nữa. Cả quạt cho mát nữa.
Trong bóng đêm, dưới ánh sáng của vầng trăng gần tết Trung Thu, qua những tàu lá trứng cá, hai chị em Hưng Còi mò mẫn bên lu nước, với hai cái bóng đen xiêu vẹo trông xa như bóng của hai con cò ốm o đi ăn đêm.
Những con sóng nhỏ tấp vào hai bờ lạch nghe ì ào như tiếng sóng vọng lại từ biển xa và tiếng trẻ con hát ở đâu đó, có lẽ từ một chiếc máy thâu thanh nào phát ra một điệu hát múa reo vui đặc biệt của ngày tết Trung Thu.
Hai chiếc bóng sát vào nhau cùng im lặng ngước lên, nghe ngóng những con gió chạy lạc trong không gian, xong cùng cúi xuống. Chúng nắm tay nhau mà không nói thêm với nhau một lời nào.
CHƯƠNG MỘT
Tiến >>
Nguồn: https://dutule.com
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 12 tháng 10 năm 2023