Móng Vuốt Quạ Đen Tập 1, Sáu Kẻ Bất Hảo

leigh bardugo

hoàng anh dịch

Phần Một
PHI VỤ MỜ ÁM
Chương 1

joost

Tặng Kayte —

vũ khí bí mật, người bạn bất ngờ

❀ ❀ ❀

Joost có hai vấn đề: mặt trăng và ria mép.

Lẽ ra cậu phải đi tuần tra quanh tư dinh của ngài Hoede, thế nhưng suốt mười lăm phút vừa qua cậu chỉ quanh quẩn ở bức tường phía đông nam của khu vườn, tìm kiếm trong vô vọng một thứ gì đó lãng mạn mà không ngớ ngẩn để nói với Anya.

Giá mà cô có đôi mắt xanh như biển khơi hoặc như màu ngọc lục bảo. Nhưng chúng lại có màu nâu, đáng yêu và mơ màng… Nâu như sôcôla tan chảy ư? Hay là nâu như lông thỏ?

“Cứ nói là làn da cô ấy tựa như ánh trăng,” anh bạn Pieter đã khuyên Joost như vậy. “Bọn con gái thích thế.”

Một giải pháp hoàn hảo, nhưng thời tiết ở Ketterdam không chiều lòng Joost. Suốt cả ngày nay chẳng có cơn gió nào từ ngoài cảng thổi vào, lớp sương trắng đục quấn chặt những con kênh và ngõ ngách quanh co trong sự ẩm ướt. Ngay cả ở đây, giữa những tư dinh tại Geldstraat này, không khí cũng sực mùi cá và mùi nước súc hầm tàu. Khói từ các xưởng tinh chế trên những hòn đảo lân cận tạo thành một lớp mây mù thớ lợ che phủ bầu trời đêm. Vầng trăng tròn trông bớt giống một viên ngọc và như một cái mụn rộp vàng đục cần được chọc vỡ nhiều hơn.

Hay là ca tụng nụ cười của cô ấy nhỉ? Chỉ có điều, Joost chưa bao giờ nghe Anya cười. Pha trò không phải là thế mạnh của cậu.

Joost liếc nhìn mình ở một trong những tấm gương gắn trên các cánh cửa đôi dẫn ra vườn. Mẹ của cậu nói đúng: ngay cả trong bộ đồng phục mới này, trông cậu vẫn giống như một đứa con nít. Joost lướt nhẹ ngón tay qua môi trên. Giá như bộ ria mép của cậu chịu mọc. Dù sao thì nó cũng có vẻ dày hơn hôm qua, rõ ràng là thế.

Mới làm vệ quân trong đội thị tuần được non sáu tuần lễ mà Joost đã thấy công việc này không thú vị như mong đợi. Cậu cứ tưởng mình sẽ được truy đuổi những tên trộm ở Barrel, hoặc đi tuần tra hải cảng để kiểm định những chuyến hàng cập bến. Nhưng từ sau vụ ám sát ông đại sứ tại Toà thị chính, Hội đồng Thương buôn liên tục kêu ca về tình hình an ninh, và thế là Joost bị mắc kẹt với việc đi lòng vòng quanh tư dinh của một tay lái buôn may mắn. Nhưng ông ta không phải là một kẻ vô danh. Ủy viên hội đồng Hoede là thương gia có chức vụ cao nhất trong chính quyền Ketterdam. Kiểu người có thể làm nên đại sự.

Joost chỉnh lại áo xống và khẩu súng, rồi vỗ nhẹ cây dùi cui nặng trĩu treo lủng lẳng bên hông. Biết đâu cậu có thể lọt vào mắt xanh của Hoede. Tinh mắt và sử dụng dùi cui linh hoạt, cậu ta xứng đáng được thăng cấp! Joost hình dung ông ta sẽ nói như thế.

“Trung sĩ Joost Van Poel,” cậu lẩm nhẩm, tận hưởng từng chữ một. “Đội trưởng Joost Van Poel.”

“Đừng có ngắm vuốt nữa mà.”

Joost giật nảy người, hai má đỏ ửng, trong lúc Henk và Rutger tiến ra vườn. Cả hai người đều lớn tuổi hơn, to con hơn và có đôi vai rộng hơn so với Joost. Họ là cận vệ trong nhà, gia nhân của ủy viên hội đồng Hoede. Do vậy họ được mặc chế phục mầu xanh của ông ta, mang những khẩu súng trường bá cháy của Novyi Zem, và luôn nhắc cho Joost nhớ rằng cậu chỉ là một anh lính quèn trong đội tuần tra của thành phố.

“Có nâng niu mấy sợi râu loe ngoe đó thì cũng chẳng làm cho chúng mọc nhanh hơn được đâu,” Rutger nhận xét kèm theo một tràng cười sang sảng.

Joost đáp, cố vớt vát một chút thể diện. “Tôi phải đi tuần tra nốt đây.”

Rutger huých Henk một cái. “Có nghĩa là cậu chàng sắp thò đầu vào trong xưởng Grisha để ghé thăm bạn gái đấy.”

“Anya ơi, em có thể dùng năng lực Grisha để làm râu anh mọc được không?” Henk chế giễu.

Joost quay gót, hai má đỏ bừng, và bước đi dọc theo mặt đông của toà nhà. Bọn họ đã trêu chọc cậu từ hôm đầu tiên cậu đến đây. Nếu không vì Anya, chắc cậu đã nài nỉ đội trưởng cho mình đổi qua nhiệm vụ khác. Anya và Joost chỉ trao đổi với nhau vài lời trong các chuyến tuần tra, nhưng cô luôn là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong những đêm dài của cậu.

Ngoài ra, Joost phải công nhận là cậu cũng thích tư dinh của Hoede, ít nhất với những thứ cậu quan sát được trong vài lần trộm nghía qua cửa sổ. Ngài Hoede sở hữu một trong những tư dinh lớn nhất Geldstraat. Sàn nhà được lát những vuông đá hai màu trắng đen, các vách tường gỗ bóng sẫm màu được chiếu sáng bởi những chùm đèn thuỷ tinh thổi giống như đàn sứa lơ lửng gần các ô trần. Đôi khi Joost vờ như đây là nhà mình, và cậu là một thương gia giàu có đang đi hít thở không khí trong khu vườn tráng lệ của mình.

Trước khi đi tới góc tường, Joost hít một hơi thật sâu. Anya à, đôi mắt em nâu như… vỏ cây? Cậu sẽ nghĩ ra một thứ gì đó. Dù sao thì cậu nên ứng khẩu là hơn.

Joost ngạc nhiên khi thấy mấy cánh cửa kính của xưởng Grisha đang mở. Sự giàu có của Hoede không chỉ nằm ở lớp gạch lam vẽ tay được lát trong nhà bếp hay những lò sưởi phủ đầy chậu hoa tulip, mà còn ở chính cái xưởng này. Các Grisha giúp việc theo giao kèo không hề rẻ, và Hoede có đến ba người.

Nhưng Yuri không xuất hiện bên bàn thợ dài, còn Anya thì chẳng thấy đâu. Chỉ mỗi mình Retvenko đang ở đó, nằm ườn trên ghế trong chiếc áo choàng màu lam thẫm, mắt nhắm nghiền, một cuốn sách đang mở đặt trên ngực.

Joost ngập ngừng trên ngưỡng cửa, rồi hắng giọng. “Mấy cái cửa này nên được đóng lại và khoá chặt vào buổi tối.”

“Ở đây nóng như cái lò,” Retvenko dài giọng đáp lại mà không buồn mở mắt, với âm sắc Ravka nặng và uốn lưỡi nhiều. “Bảo Hoede là bao giờ tôi không chảy mồ hôi nữa thì tôi sẽ đóng cửa.”

Retvenko là một Tiết Khí Sư, lớn tuổi hơn những Grisha giúp việc theo giao kèo khác. Mái tóc ông ta đã ngả màu muối tiêu. Theo lời đồn thì ông ta từng chiến đấu cho phe thua cuộc trong nội chiến Ravka và chạy sang Kerch sau đó.

“Tôi sẽ rất sẵn lòng chuyển lời phàn nàn của ông tới Ủy viên hội đồng Hoede,” Joost nói dối. Toà nhà luôn luôn được sưởi quá mức như thể Hoede bị buộc phải đốt than, nhưng Joost không phải là người lưu ý chuyện đó với ông ta. “Trong lúc chờ đợi…”

“Cậu có tin của Yuri à?” Retvenko cắt ngang, rốt cuộc cũng mở đôi mắt trũng sâu của mình.

Joost bối rối nhìn những bát đựng nho đỏ và các chồng vải nhung màu đỏ rượu nằm trên bàn thợ. Yuri đang nghiên cứu cách nhuộm màu đỏ của trái nho cho những tấm rèm của phu nhân Hoede, nhưng mấy hôm trước anh ta ngã bệnh nặng và Joost không gặp anh ta kể từ lúc đó. Bụi đã bắt đầu bám trên chỗ vải nhung, còn những trái nho bắt đầu hỏng.

“Tôi không nghe gì cả.”

“Phải rồi. Cậu còn bận nghênh ngang tới lui trong cái bộ đồng phục tím ngớ tím ngẩn.”

Đồng phục của cậu thì có liên quan gì? Mà tại sao Retvenko phải có mặt ở đây? Ông ta là Tiết Khí Sư riêng của Hoede, thường xuyên rong ruổi trên những con tàu hàng quý báu nhất của ngài thương gia để bảo đảm mưa thuận gió hoà, cho phép chúng cập bến an toàn và nhanh chóng. Tại sao ông ta không đi biển vào lúc này?

“Tôi nghĩ có thể Yuri đang bị cách li.”

“Hữu ích ghê,” Retvenko đáp với nụ cười khinh khỉnh. “Cậu có thể ngừng vươn cổ ngó nghiêng được rồi đó. Anya đi rồi.”

Joost lại cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Cô ấy đang ở đâu?” Cậu hỏi, cố tỏ ra uy quyền. “Cô ấy nên ở trong nhà vào buổi tối.”

“Một giờ trước Hoede đã đưa con bé đi. Cũng giống như cái đêm ông ta đến tìm Yuri.”

“Ông nói ông ta ‘đến tìm Yuri’ nghĩa là sao? Anh ta bị bệnh mà?”

“Hoede đến tìm Yuri, khi về Yuri ngã bệnh. Hai ngày sau, thằng bé mất tích luôn. Giờ tới lượt Anya.”

Mất tích luôn?

“Biết đâu đây là một việc khẩn cấp. Nếu có ai đó cần được cứu chữa thì…”

“Đầu tiên là Yuri, giờ là Anya. Tôi sẽ là người tiếp theo, và không ai để ý ngoại trừ anh lính quèn Joost. Cậu đi ngay đi.”

“Nếu Ủy viên hội đồng Hoede…”

Retvenko giơ cánh tay lên, và một luồng gió đẩy Joost lùi lại. Cậu loạng choạng cố đứng vững, bám tay vào khung cửa.

“Tôi đã bảo đi ngay.” Retvenko vẽ một vòng tròn trong không khí và cánh cửa đóng sầm lại. Joost buông tay ra vừa kịp lúc để tránh bị kẹp ngón tay. Cậu ngã ra ngoài vườn.

Joost đứng dậy nhanh hết mức có thể và phủi sạch bộ đồng phục với cảm giác nhục nhã ê chề trong lòng. Một tấm kính cửa đã bị rạn do lực tác động. Qua lớp kính rạn cậu nhìn thấy nụ cười của Retvenko.

“Chuyện này sẽ được tính vào giao kèo của ông,” Joost vừa nói vừa chỉ tay vào tấm kính rạn. Cậu căm ghét giọng điệu nhỏ nhen ti tiện vừa bật ra từ miệng mình.

Retvenko vẫy tay, và cánh cửa rung lên lạch cạch. Joost bất giác lui lại một bước.

“Đi tuần đi, cún con à,” ông ta nói.

“Mọi chuyện suôn sẻ ghê!” Rutger cười khúc khích, lưng dựa vào bờ tường của khu vườn.

Anh ta đứng đó được bao lâu rồi? “Anh không có chuyện gì khác để làm ngoài bám theo tôi à?” Joost hỏi.

“Tất cả các cận vệ được gọi đến nhà thuyền, kể cả cậu. Hay là cậu đang bận kết bạn?”

“Tôi chỉ đang nhắc ông ta đóng cửa lại.”

Rutger lắc đầu. “Đừng nhắc. Hãy ra lệnh. Bọn họ là gia nhân, không phải khách mời danh dự.”

Trong lòng chưa hết nhục nhã, Joost bước đi bên cạnh anh ta. Tệ nhất là Rutger nói đúng. Retvenko không có quyền gì để mà nói năng với cậu như vậy. Nhưng cậu còn làm gì được đây? Ngay cả khi cậu có đủ dũng khí, việc ẩu đả với một Tiết Khí Sư cũng giống như đánh một cái bình đắt tiền. Các Grisha không phải là người giúp việc đơn thuần, họ là tài sản quý báu của Hoede.

Ngụ ý của Retvenko khi nói về Yuri và Anya khiến Joost bận tâm. Có phải ông ta đang bao che cho Anya hay không? Các Grisha giúp việc theo giao kèo bị giữ ở trong nhà là có lí do cả. Nếu lang thang ngoài đường mà không được bảo vệ, họ có nguy cơ sẽ bị bọn buôn nô lệ bắt mất. Biết đâu cô ấy đang hẹn hò ai đó, Joost rầu rĩ phỏng đoán.

Dòng suy nghĩ của Joost bị cắt ngang bởi ánh sáng và sự nhộn nhịp bên cạnh nhà thuyền đối diện dòng kênh, cậu có thể nhìn thấy ở bờ bên kia những toà nhà tráng lệ của các thương gia, cao và thanh thoát. Các đầu hồi gọn ghẽ trên mái tạo thành những hình thù đen thâm trên nền trời. Các khu vườn và nhà thuyền của chúng được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lồng rực rỡ.

Vài tuần trước đó, người ta bảo Joost rằng nhà thuyền của Hoede sẽ được cải tạo và cậu có thể gạch nó khỏi danh sách tuần tra. Tuy nhiên, khi cùng với Rutger bước vào bên trong, cậu không thấy các thùng sơn hay giàn giáo chi cả. Những chiếc thuyền gondel và mái chèo đã được đẩy vào sát tường. Các cận vệ trong bộ chế phục xanh lá đã có mặt, và Joost cũng nhận ra hai thị tuần mặc đồ tím. Nhưng phần lớn không gian của nhà thuyền bị choán chỗ bởi một cái buồng lớn, kiểu buồng độc lập hình như được làm từ thép gia cố. Các mối ghép của căn buồng được gắn chi chít đinh tán, một cửa sổ lớn được trổ ở bên vách của nó. Qua lớp kính cửa sổ cong, Joost có thể nhìn thấy một cô gái đang ngồi cạnh bàn, tay siết chặt lớp áo lụa đỏ quanh người. Phía sau cô gái có một thị tuần đang canh chừng.

Anya. Joost giật mình khi nhận ra cô. Đôi mắt nâu của cô mở to và hoảng sợ, làn da cô tái nhợt. Cậu bé ngồi đối diện với cô trông còn hoảng sợ gấp đôi. Tóc cậu ta rối bù, đôi chân đong đưa trên ghế, căng thẳng đá vào không khí.

“Sao lại có nhiều vệ quân như thế này?” Joost thắc mắc. Phải có đến hơn mười vệ quân đang tập hợp trong nhà thuyền. Ủy viên hội đồng Hoede cũng có mặt, cùng với một thương gia mà Joost không quen biết, cả hai đều mặc trang phục đen của các thương nhân. Joost đứng thẳng người lại khi thấy họ đang nói chuyện với đội trưởng đội thị tuần. Cậu thầm mong mình đã phủi sạch đất cát trên bộ đồng phục. “Chuyện này là sao?”

Rutger nhún vai đáp. “Ai mà biết? Một chút thay đổi trong quy trình.”

Joost lại nhìn qua lớp kính. Anya đang nhìn Joost, nhưng ánh mắt cô không tập trung vào cậu. Vào ngày đầu tiên cậu đến tư dinh của Hoede, cô đã chữa lành một vết bầm trên má cậu. Cũng chẳng có gì, chỉ là vết màu vàng còn lại của chỗ rách trên mặt sau một bài huấn luyện, nhưng có vẻ như Hoede đã nhìn thấy nó và không muốn các cận vệ của mình trông giống bọn du đãng. Joost được đưa tới xưởng Grisha, và Anya đã cho cậu ngồi xuống một vuông nắng cuối đông sáng rực. Những ngón tay mát lạnh của cô lướt trên da cậu, và mặc dù nó ngứa khủng khiếp, chỉ vài giây sau vết bầm đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Khi Joost nói lời cảm ơn, Anya mỉm cười, và cậu đã bị chinh phục. Cậu biết mình không có hi vọng nào. Ngay cả nếu như cô có một chút quan tâm dành cho cậu, cậu cũng không bao giờ có đủ điều kiện để chuộc lại giao kèo của cô từ tay Hoede, và Anya cũng sẽ không bao giờ cưới chồng trừ phi được Hoede cho phép. Nhưng điều đó không ngăn được việc cậu ghé qua chào hoặc mang cho cô những món quà nhỏ. Cô thích nhất tấm bản đồ nước Kerch, một bức vẽ kì quặc hoạ lại đảo quốc của họ, vây quanh bởi đám người cá bơi trong Chân Hải và tàu thuyền bị cuốn theo các cơn gió thể hiện qua hình ảnh những người đàn ông phùng má. Đó là một món đồ lưu niệm rẻ tiền, loại mà các du khách vẫn mua ở Đông Stave, nhưng hình như nó làm cô vui.

Joost đánh liều giơ tay phác một cử chỉ chào. Anya không có phản ứng.

“Cô nàng không thể thấy cậu được đâu, nỡm ạ,” Rutger bật cười. “Tấm kính được tráng gương ở mặt bên kia.”

Hai má Joost ửng đỏ. “Làm sao tôi biết chuyện đó được?”

“Mở mắt ra và chú ý vào.”

Đầu tiên là Yuri, giờ là Anya. “Tại sao họ lại cần đến một Thiện Tâm Y? Cậu bé kia bị thương sao?”

“Tôi thấy cậu ta hoàn toàn khoẻ mạnh.”

Người đội trưởng và Hoede dường như đã đạt được một sự đồng thuận nào đó.

Qua lớp kính tráng gương, Joost thấy Hoede bước vào bên trong căn buồng và vỗ vai khích lệ cậu bé. Chắc căn buồng phải có lỗ thông hơi, vì Joost nghe thấy Hoede nói: “Dũng cảm lên, xong việc này cháu sẽ được nhận vài kruge.” Nói đoạn ông ta tóm lấy cằm của Anya bằng bàn tay đầy đốm đồi mồi. Cô gái căng người lên, ruột gan Joost quặn lại. Hoede lay nhẹ khuôn mặt Anya. “Hãy làm như được bảo, và chuyện này sẽ sớm kết thúc, ja ?”

Anya rụt rè mỉm cười. “Vâng, thưa ngài.”

Hoede thì thào gì đó với người vệ quân đứng sau lưng Anya, rồi bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại với một tiếng thình vang vọng, và Hoede cài chiếc then cửa nặng trịch.

Cùng với người thương gia kia, ông ta đứng vào vị trí gần như trước mặt Joost và Rutger.

Người thương gia lạ mặt lên tiếng: “Ông có chắc việc này là khôn ngoan không đấy? Cô bé này là một Tâm Y. Sau những gì xảy ra với Sáng Chế Gia của ông…”

“Nếu là Retvenko thì tôi sẽ lo. Nhưng Anya rất ngoan. Cô bé là một Thiện Tâm Y. Không có khuynh hướng hung hãn.”

“Ông đã giảm liều chưa?”

“Rồi, nhưng chúng ta nhất trí rằng nếu như việc này cho ra cùng một kết quả với cậu Sáng Chế Gia, Hội đồng sẽ đền bù cho tôi đấy nhé? Người ta không thể bắt tôi gánh phí tổn đó.”

Khi người thương gia lạ mặt gật đầu, Hoede ra hiệu cho tay đội trưởng. “Tiến hành đi.”

Cùng một kết quả với cậu Sáng Chế Gia. Retvenko bảo là Yuri đã biến mất. Phải chăng là như vậy?

“Trung sĩ,” đội trưởng gọi, “anh sẵn sàng chưa?”

Người vệ quân trong căn buồng gật đầu: “Sẵn sàng, thưa sếp.” Nói đoạn anh ta rút ra một con dao.

Joost nuốt khan.

“Lần thử đầu tiên,” đội trưởng tuyên bố.

Người vệ quân cúi xuống bảo cậu bé xắn tay áo lên. Cậu ta làm theo và chìa cánh tay ra, đồng thời đút ngón cái của bàn tay còn lại vào miệng. Lớn già đầu rồi mà còn.. . Joost nghĩ bụng. Nhưng hẳn là cậu ta rất sợ hãi. Joost từng ôm gấu bông ngủ cho đến năm mười bốn tuổi và bị các anh trai chọc quê tan nát vì chuyện đó.

“Sẽ chỉ nhói một chút thôi,” người vệ quân nói.

Cậu bé ngậm chặt ngón cái trong miệng và gật đầu, mắt mở to.

“Chuyện này không cần thiết…” Anya lên tiếng.

“Im lặng nào,” Hoede ra lệnh.

Người vệ quân vỗ vai cậu bé rồi rạch một đường trên cẳng tay nó. Cậu bé lập tức oà khóc.

Anya cố đứng lên khỏi ghế, nhưng người vệ quân đã đặt một bàn tay cương quyết lên vai cô.

“Không sao đâu, trung sĩ,” Hoede nói. “Để cô bé chữa trị cho thằng nhóc.”

Anya chồm người tới trước, dịu dàng nắm bàn tay cậu bé. nói. “Để chị giúp em.”

“Ngoan nào…” Cô nhẹ nhàng

“Có đau không ạ?” Cậu bé thút thít.

Anya mỉm cười. “Không hề. Chỉ hơi ngứa thôi. Cố gắng giữ yên cái tay cho chị nhé?”

Joost bất giác nghiêng người tới trước, cậu chưa bao giờ thực sự chứng kiến Anya chữa trị cho người khác.

Anya rút khăn tay từ trong ống tay áo ra và lau chỗ máu đã chảy. Sau đó, những ngón tay của cô cẩn thận lướt qua vết thương của cậu bé. Joost kinh ngạc quan sát làn da của cậu ta từ từ tái tạo và liền lại.

Vài phút sau, cậu bé nhoẻn cười, giơ cánh tay ra. Trông nó còn hơi đỏ, nhưng phẳng lì không một tì vết. “Đây là phép màu ạ?”

Anya chạm nhẹ vào mũi cậu ta. “Đại loại thế. Giống như phép màu của cơ thể con người khi được cho thời gian và băng bó một chút.”

Cậu bé tỏ ra khá thất vọng.

“Tốt rồi,” Hoede sốt ruột lên tiếng. “Bây giờ đến lượt parem.”

Joost nhíu mày. Cậu chưa bao giờ nghe thấy chữ này.

Tay đội trưởng ra hiệu cho trung sĩ của mình. “Lần thử thứ hai.”

“Chìa tay ra nào,” người vệ quân lại nói với cậu bé.

Cậu bé lắc đầu. “Cháu không thích.”

“Mau lên.”

Môi dưới của cậu bé run lên, nhưng cậu vẫn chìa cánh tay ra. Anh lính rạch tay cậu bé lần nữa. Rồi anh ta đặt một cái bì thư nhỏ bằng giấy sáp lên bàn, trước mặt Anya.

“Nuốt hết thứ đựng bên trong cái đó,” Hoede ra lệnh cho Anya.

“Cái gì đây?” Cô hỏi, giọng run run.

“Cô không việc gì phải lo.”

“Cái gì đây ?” Anya lặp lại.

“Nó không giết chết cô đâu. Chúng tôi sẽ yêu cầu cô làm một vài nhiệm vụ đơn giản để đánh giá hiệu quả của nó. Trung sĩ có mặt ở đó là để bảo đảm cô chỉ làm đúng những gì được bảo, hiểu chưa?”

Quai hàm Anya cứng lại, nhưng cô gật đầu.

“Sẽ không có ai làm hại cô đâu,” Hoede nói tiếp. “Nhưng nên nhớ, dù có làm trung sĩ bị thương, cô cũng sẽ không thể ra khỏi căn buồng này. Cửa buồng đã bị chốt từ bên ngoài.”

“Cái đó là gì vậy?” Joost thì thào.

“Chẳng biết nữa,” Rutger đáp.

“Anh biết được tới đâu?” cậu hỏi khẽ.

“Đủ để im miệng.”

Joost cau mặt.

Với bàn tay run rẩy, Anya cầm cái phong bì nhỏ lên và mở ra.

“Làm đi,” Hoede ra lệnh.

Cô gái ngửa đầu, nuốt hết chỗ bột. Trong vài giây, cô ngồi im chờ đợi, môi mím lại.

“Không phải cái này chỉ là jurda thôi à?” Cô hỏi với giọng khấp khởi. Joost cũng hi vọng như thế. Jurda thì không có gì phải sợ, nó chỉ là thứ thuốc kích thích mà mọi người trong đội thị tuần đều nhai để giữ tỉnh táo vào những phiên gác đêm.

“Nó có vị như thế nào?” Hoede hỏi.

“Giống như jurda, nhưng ngọt hơn. Nó…”

Anya hít mạnh. Đôi tay cô nắm lấy cạnh bàn, hai đồng tử giãn nở khiến cho mắt cô gần như màu đen. “Ôiii…” Cô thốt lên và thở hắt ra. Nó gần giống như một tiếng rên.

Người vệ quân giữ vai cô gái chắc hơn.

“Cô cảm thấy thế nào?”

Anya nhìn vào tấm kính tráng gương và nhoẻn cười. Lưỡi cô thè ra qua hai hàm răng. Nó có màu giống như rỉ sắt. Joost bỗng cảm thấy lạnh xương sống.

“Cũng giống như chuyện đã xảy ra với cậu Sáng Chế Gia,” người thương gia lạ mặt thì thầm.

“Chữa trị cho thằng bé đi,” Hoede ra lệnh.

Anya phẩy tay với một cử chỉ gần như thô bạo, và vết cắt trên cánh tay cậu bé lập tức liền lại. Những giọt máu bay lên rồi biến mất. Làn da hoàn toàn nhẵn nhụi, mọi vết máu và hồng ban đều biến mất. Cậu bé rạng rỡ hẳn lên. “Cái này chắc chắn là phép màu rồi.”

“Nó cho cảm giác giống như phép màu,” Anya nói, trên môi vẫn giữ nụ cười kì dị đó.

“Anya,” Hoede nói. “Nghe cho rõ đây. Bây giờ chúng tôi sẽ bảo vệ quân tiến hành thử nghiệm kế tiếp.”

“Hừm,” Anya ngâm nga.

“Trung sĩ,” Hoede gọi. “Cắt đứt ngón cái của thằng bé.”

Cậu bé rú lên và lại bắt đầu khóc. Cậu ta nhét hai bàn tay vào bên dưới đùi để bảo vệ chúng.

Mình nên chấm dứt chuyện này, Joost thầm nghĩ. Mình nên tìm cách bảo vệ cô ấy, bảo vệ cả hai người. Nhưng sau đó thì sao? Cậu chẳng là ai cả, một anh lính mới của đội thị tuần, vừa chân ướt chân ráo tới ngôi nhà này. Hơn nữa, Joost đầy xấu hổ nhận ra, mình muốn giữ công việc này.

Anya nhếch mép cười và ngửa đầu ra sau để nhìn vào tay trung sĩ. “Bắn vào kính đi.”

“Cô ta nói gì thế?” Người thương gia lạ mặt hỏi.

“Trung sĩ!” Tay đội trưởng quát to.

“Bắn vào kính,” Anya nhắc lại. Khuôn mặt của viên trung sĩ đờ ra. Anh ta nghiêng đầu qua một bên, như thể đang lắng nghe một giai điệu xa xăm. Sau đó anh ta nâng khẩu súng trường lên và nhắm vào kính cửa sổ.

“Nằm xuống!” Ai đó hét lên.

Joost quăng mình xuống đất, tay ôm đầu trong khi tiếng súng nổ vang lên và một cơn mưa các mảnh kính rơi rào rào xuống lưng cậu. Những ý nghĩ hoảng loạn tràn ngập trong đầu cậu. Tâm trí cậu cố chối bỏ chúng, nhưng cậu biết điều mình vừa trông thấy là gì. Anya đã ra lệnh cho tay trung sĩ bắn vỡ kính. Cô ấy đã khiến anh ta làm điều đó. Nhưng không thể thế được. Chuyên môn của Grisha Tâm Y là cơ thể con người. Họ có thể làm ngừng tim bạn, làm chậm hơi thở của bạn, bẻ gãy xương bạn. Nhưng họ không thể chui vào trong đầu bạn.

Trong một khoảnh khắc mọi thứ rơi vào im lặng. Sau đó Joost đứng lên theo những người khác, tay lần tìm khẩu súng của mình. Hoede và tay đội trưởng cùng hét lên một lúc.

“Khống chế cô ta!”

“Bắn hạ cô ta!”

“Anh có biết cô ta đáng giá bao nhiêu không vậy?” Hoede phản đối. “Ai đó khống chế cô ta đi! Đừng bắn!”

Anya giơ tay lên. Hai ống tay áo đỏ rực của cô dang ra. “Chờ đó,” cô nói.

Cơn hoảng loạn của Joost biến mất. Cậu biết mình đã hoảng sợ, nhưng nỗi sợ hãi giờ là một thứ xa xôi. Trong đầu cậu tràn đầy sự mong đợi. Cậu không rõ chuyện gì đang đến, hoặc khi nào, chỉ biết rằng nó sẽ xảy ra và điều quan trọng là cậu phải sẵn sàng để đón nhận nó. Nó có thể là xấu, cũng có thể là tốt. Cậu không quan tâm. Tim cậu không còn lo lắng và khao khát nữa. Cậu chẳng màng điều gì, cậu chẳng thiết gì cả, tâm trí cậu lặng thinh, hơi thở cậu ổn định. Cậu chỉ chờ đợi.

Joost trông thấy Anya đứng dậy và bế cậu bé lên. Cậu nghe thấy cô ậm ừ khe khẽ một khúc hát ru Ravka vào tai cậu ta.

“Mở cửa ra và bước vào trong này, Hoede,” Anya nói. Joost nghe thấy những từ ngữ đó, cậu hiểu chúng, và quên luôn.

Hoede bước tới chỗ cánh cửa, mở then cài. Rồi ông bước vào trong căn buồng bằng thép.

“Hãy làm như được bảo, và chuyện này sẽ sớm kết thúc, ja?” Anya mỉm cười nói khẽ. Đôi mắt cô đen kịt như hai hồ nước không đáy. Làn da cô bừng sáng, rạng rỡ, ấm áp. Một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu Joost. Xinh đẹp như trăng rằm.

Anya xốc lại cậu bé trên tay mình. “Đừng nhìn,” cô thì thầm vào tóc cậu ta. “Giờ thì, Hoede, cầm con dao lên.”

Phần Một
PHI VỤ MỜ ÁM
Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 26 tháng 12 năm 2024