- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
Josh là bạn trai của chị Margot. Nhưng cả gia đình tôi đều quý anh ấy, tôi nghĩ thế. Khó có thể nói ai yêu quý anh ấy hơn cả. Trước khi là bạn trai của Margot, anh ấy chỉ là Josh. Anh ấy luôn quanh quẩn quanh đây. Không hẳn thế. Ý tôi là, anh ấy chuyển về khu này năm năm trước, nhưng chúng tôi cảm giác như thể anh ấy ở đây lâu lắm rồi.
Bố tôi quý Josh vì anh ấy là con trai trong khi đó xung quanh bố chỉ toàn là con gái. Đúng hơn là: Xung quanh bố toàn là phụ nữ. Bố là bác sĩ sản khoa, và bố của ba cô con gái, thế nên trong thế giới của bố chỉ toàn nữ, nữ và nữ mà thôi. Bố thích Josh ở điểm nữa là anh thích truyện tranh và sẵn sàng đi câu cá với bố. Ừ thì bố cũng từng đưa chúng tôi đi câu cá, và trong khi tôi khóc um lên khi giày dính bùn bẩn thì chị Margot khóc vì bị ước sách còn Kitty khóc đơn giản nó còn bé quá.
Kitty quý Josh vì anh ấy luôn sẵn sàng chơi bài với con bé như thể chẳng bao giờ biết chán. Hoặc ít ra là anh ấy tỏ ra như thế. Kitty và Josh có một quy ước: người thua phải làm bánh sandwich bơ-lạc-giòn nướng không có lớp vỏ cứng bên ngoài. Kitty mà! Và tất nhiên là bơ lạc thì lấy đâu ra mà giòn được, nên Josh sẽ nói con bé chuyển sang lựa chọn khác. Nhưng Josh sẽ làm nũng tới khi Josh cảm thấy bất lực, và anh sẽ chạy ra ngoài và mua lấy thứ gì đấy cho con bé. Bởi vì đơn giản anh ấy chính là Josh.
Nên nếu tôi phải nói tại sao Margot lại yêu anh ấy, tôi sẽ trả lời là " Bởi vì tất cả chúng tôi đều yêu anh ấy."
Chúng tôi đang ở phòng khách, Kitty đang dán hình của mấy chú chó lên trên một tấm bìa lớn. Xung quanh nó toàn giấy và các mẫu cắt dán. Nó tự nói với mình, "Nếu bố hỏi mình về quà giáng sinh thì mình sẽ trả lời bố, "Bố mang về cho con một trong những chú chó này nhé và thế là cả nhà ta cùng vui"."
Margot và Josh ngồi trên ghế sa-lông, tôi thì nằm dưới sàn, xem ti vi. Anh Josh đưa tôi bát bỏng ngô và tôi cố gắng bốc thật nhiều.
Đến mục quảng cáo nước hoa: Một cô gái chạy trên đường phố Paris trong một chiếc váy dây màu hoa phong lan, cái váy mỏng như tờ giấy ăn. Tại sao không phải là mình trong chiếc váy mỏng mảnh ấy dạo khắp Paris vào mùa Xuân? Nghĩ đến đó tôi bật dậy, và hóc luôn một hạt bỏng ngô trong họng. Vừa sặc, tôi vừa lào khào, "Chị Margot, hãy đi Paris vào kỳ nghỉ Đông đi!". Tôi đang cố hình dung mình xoay xoay trong bàn tay một chiếc bánh macaron" vị hạt dẻ cười và trên tay kia một cái macaron vị quả mâm xôi.
Mắt chị Margot sáng lên. "Nhưng em nghĩ bố đồng ý không?"
"Tất nhiên rồi, đây là chuyến đi khám phá văn hóa cơ mà. Bố sẽ phải cho em đi". Nhưng đúng là bố chưa bao giờ cho tôi đi một mình. Tôi chưa bao giờ ra khỏi Mỹ. Liệu chị Margot sẽ gặp tôi ở sân bay hay là tôi tự tìm đường về nhà nghỉ nhỉ?
Dường như đọc được lo lắng trong mắt tôi, anh Josh động viên "Đừng lo. Bố em sẽ đồng ý thôi, nếu em đi cùng anh."
Tôi chỉ có thể đợi vỡ òa. "Yeah! Chúng tôi có thể ở nhà nghỉ và chỉ ăn bánh ngọt với phô mát hằng ngày."
"Chúng ta còn có thể đi thăm mộ của Jim Morrison nữa!, Josh thêm vào.
"Chúng ta có thể đến cửa hàng nước hoa và yêu cầu loại nước hoa với mùi hương của chúng ta nữa!" Tôi sung sướng lên còn Josh thì lại khịt mũi.
"Ừm, anh chắc chắn là "nước hoa với mùi hương của chúng ta" sẽ đắt bằng một tuần ở nhà nghỉ đấy". Josh dè dặt, rồi thúc nhẹ Margot, "Em gái em bị ảo tưởng của người nổi tiếng rồi."
"Con bé là người sành điệu nhất trong ba đứa tụi em mà lị," chị Margot đồng tình.
"Thế còn em thì sao?", Kitty lên tiếng.
"Em ấy hả?" Tôi đùa cợt. "Em là người kém tinh tế nhất đấy cô bé. Chị toàn phải nhắc em rửa chân mỗi tối, và em rất ít khi tắm".
Mặt con bé nóng lên và đỏ lựng. "Em không nói về việc ấy bà chị ngờ nghệch ạ. Em nói về Paris cơ."
Tôi khoát tay. "Em còn quá nhỏ ở nhà nghỉ."
Kitty bò tới chỗ Margot và ngồi lên đùi chị ấy, cho dù nó đã chín tuổi và tuổi này quá lớn để ngồi lên đùi người khác. "Margot, chị sẽ cho em đi cùng, đúng không?"
Thơm vào má Kitty, Margot dịu dàng: "Có thể, khi cả nhà mình đi du lịch".
"Em và Lara Jean và bố đều có thể đi mà."
Tôi cau mày. Đó không phải là chuyến du ngoạn Paris mà tôi tưởng tượng. Với qua đầu Kitty, anh Josh nói "Chúng ta bàn chuyện này sau", và giơ tay lên, ra hiệu đồng ý.
Tối hôm đó, sau khi Josh về, bố và Kitty đã ngủ, chúng tôi ngồi lại trong bếp, Margot đang ngồi với máy vi tính, còn tôi ngồi cạnh chị, cuộn bột làm bánh bích quy rồi nhúng chúng vào bột quế và đường. Tôi đang làm bánh bích quy để làm lành với Kitty. Vì lúc nãy, khi chúc con bé ngủ ngon, Kitty quay mặt, không thèm nói chuyện với tôi vì ấm ức việc tôi không muốn cho nó đi Paris cùng. Thế nên tôi định để lên đầu giường con bé một ít bánh bích quy mới làm, và nó sẽ tỉnh dậy khi ngửi thấy mùi bánh.
Margot đang im lặng một cách tuyệt đối, bỗng ngước nhìn lên từ máy tính, nói "Chị với Josh vừa chia tay tối nay, sau bữa tối."
Tôi đánh rơi luôn miếng bột đang làm dở vào trong bát đường.
"Ý chị là, lúc tối nay", chị nói. Mắt chị không đỏ, chị cũng không khóc, tôi đoán thế. Giọng chị vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
Nếu ai đó nhìn thấy chị lúc này sẽ nghĩ là chị hoàn toàn ổn. Mà bởi vì Margot luôn tỏ ra bình thường, kể cả khi chị không như thế.
"Em không hiểu sao anh chị lại chia tay. Chị sẽ đi học nhưng không có nghĩa là chị sẽ chia tay người yêu", tôi nói.
"Lara Jean, chị sẽ đi Scotland, không phải là trường Đại học Virginia. Saint Andrews cách đây bốn nghìn dặm." Nâng gọng kính chị nói thêm, "Nên có điều gì quan trọng nữa đâu?"
Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nghe nói vậy. "Điều quan trọng chính là Josh. Josh yêu chị hơn tình yêu mà tất cả những chành trai khác có thể dành cho một cô gái!"
Margot quay mặt nhìn tôi. Chị nghĩ tôi đang kịch tính hóa vấn đề, nhưng tôi không hề. Tôi nói sự thật rằng Josh yêu Margot rất nhiều. Anh ấy chưa bao giờ với những cô gái khác.
Rồi đột nhiên chị nói, "Mà em biết mẹ từng nói với chị điều gì không?"
"Điều gì cơ?" Tôi quên hẳn về Josh, hay tôi sắp bị xe đâm, tôi sẽ luôn lắng nghe nếu là chuyện về mẹ. Tôi luôn muốn có tất cả những chi tiết, tất cả những hồi tưởng của Margot về mẹ. Tôi vẫn may mắn hơn Kitty. Con bé không nhớ gì về mẹ nếu như chúng tôi không kể. Nên chúng tôi kể cho nó rất nhiều, lặp đi lặp lại, và những câu chuyện thậm chí đã thành của nó rồi. "Chị nhớ hồi ấy không...." nó sẽ nói, và rồi nó sẽ kể lại câu chuyện như thể nó đã ở đó và không phải là một đứa trẻ 9 tuổi.
"Mẹ nói với chị đừng bao giờ đi học đại học khi có bạn trai. Mẹ không muốn chị khóc trên máy bay khi gọi điện cho bạn trai, và nói không thay vì có."
Scotland là nơi Margot chọn, tôi đoán thế. Một cách vô thức, tôi nhét mẫu bột bánh quy vào mồm.
"Em không nên ăn bột sống như thế," Margot gắt lên.
Tôi chẳng quan tâm. "Josh sẽ không ngán đường chị. Anh ấy không phải là người như thế. Chị nhớ hồi chị vận động cho chức Chủ tịch Hội học sinh không, anh ấy đã làm quản lý cho cuộc vận động? Anh ấy là người ủng hộ lớn nhất của chị!"
Lúc này, Margot chẳng nói thêm được đều gì cả. Tôi đứng dậy choàng tay qua cổ chị. Chị nghiêng đầu về phía sau, cười thủ thỉ "Chị ổn mà". Nói thế nhưng chị hoàn toàn không ổn, tôi biết.
"Lúc này chưa khuya lắm. Chị có thể chạy sang nhà anh ấy và nói với anh ấy là chị đã thay đổi ý kiến."
Margot lắc đầu. "Chuyện xong rồi, Lara Jean." Tôi không nói thêm nữa, và Margot đóng laptop. "Khi nào thì mẻ bánh đầu tiên nướng xong? Chị thấy đói."
Tôi nhìn vào đồng hồ hẹn giờ trên tủ lạnh. "Bốn phút nữa," Tôi ngồi xuống, nói thêm: "Em không quan tâm những điều chị nói, Margot. Chuyện của hai người chưa chấm dứt đâu. Chị vẫn còn yêu anh Josh nhiều lắm,"
Margot lại lắc đầu. "Lara Jean", Margot nói giọng rất kiên nhẫn, làm cho tôi có cảm giác mình là một đứa trẻ con còn chị là người đàn bà bốn hai tuổi thông thái.
Tôi lấy một chiếc bánh quy, đưa qua đưa lại dưới mũi Margot. Chị lưỡng lự rồi há miệng. Tôi đút bánh cho chị như trẻ con. "Chờ xem, chị với Josh sẽ quay lại với nhau ngày mai, hoặc ngày kia." Nói là thế nhưng tô biết chẳng có chuyện đó đâu. Margot chẳng phải tuýt người hay thay đổi, any chia tay mai quay lại. Khi chị đã quyết định, nghĩa là quyết định. Không bàn tán thêm, không nối tiếc. Giống như lúc chị nói: Khi chị đã xong, tức là chị đã xong.
Tôi ước ( điều mà toi đã ước quá ư nhiều lần rồi) thôi có thể giống Margot. Vì thi thoảng tôi thấy mình chả quyết đoán già cả.
Tối khuya, tôi rửa đồ nướng, để bánh quy vào đĩa, mang vào đặt ở đầu giường Kitty, rồi về phòng mình. Tôi chẳng bật đèn. Tôi đi thẳng đến cửa sổ. Đèn nhà Josh vẫn sáng.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 17 tháng 1 năm 2025