- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chú Thích
Lần đầu tiên tôi có nhận thức về cái chết của người khác là vào năm tôi học lớp năm. Đó có lẽ là khoảng thời gian vừa ra Tết và học kỳ ba mới bắt đầu chưa lâu. Người đã cho tôi trải nghiệm này là bà nội. Khi ấy tôi không nhớ rõ tuổi của bà, nhưng sau này nghe bố mẹ kể lại, thì hình như là bà vừa bước sang tuổi bảy mươi.
Ngôi nhà nơi tôi sinh ra và lớn lên là một ngôi nhà kiểu Nhật mà theo chuẩn mực hồi đó cũng thuộc vào hàng nhà cổ. Bước vào trong nhà, đập vào mắt là hành lang trải dài, với hai bên là hai dãy phòng kiểu Nhật. Ở cuối hành lang là nhà bếp. Hồi đó sàn nhà vẫn là sàn đất, những lúc nấu cơm cũng phải đi dép. Bên hông bồn rửa còn có cửa bếp, người bên cửa hàng bán rượu và bán gạo gần đấy vẫn thường vào nhà tôi bằng cửa này mà hỏi chuyện.
Rẽ phải ở đằng trước nhà bếp sẽ sang hành lang dẫn tới khu gian phụ được xây trong vườn. Ấy chính là phòng của bà nội. Tôi nhớ là nó khá rộng rãi, nhưng có lẽ bởi hồi đó tôi còn bé chăng? Vì trong phòng chỉ đặt độc chiếc tủ nhỏ, mà trải chăn đệm ra là đã chẳng còn mấy chỗ trống, tôi nghĩ cùng lắm nó rộng khoảng bốn chiếu rưỡi thôi. Nghe đâu, đấy vốn là một phòng trà còn nhỏ hơn thế, nhưng nhà tôi đã cơi nới thành phòng chăm nom bà.
Trong ký ức của tôi, bà nội lúc nào cũng đang say ngủ. Cũng có những khi bà tỉnh dậy, nhưng tôi không nhớ đã từng thấy bà bước ra khỏi đệm bao giờ. Chỉ có vài bận tôi thấy bà dựng người ngồi dậy một cách khó nhọc để ăn cơm. Không nhầm thì bố tôi từng nói chân bà yếu, nhưng tôi cũng không chắc lắm. Vì chưa từng coi việc bà mình lúc nào cũng ngủ là một điều gì đó đặc biệt, nên tôi chẳng buồn hỏi ngọn ngành. Lúc tôi biết nhận thức về thế giới xung quanh thì bà đã ở trạng thái đó rồi. Tôi nhớ, mãi sau này khi qua nhà bạn chơi, thấy bà của bạn đi lại khỏe mạnh tôi mới nhận ra sự bất thường của bà nội.
Từ chuyện ăn uống tới việc lo liệu những thứ liên quan đến bà đều do cô Tomi đảm nhiệm. Cô Tomi là hàng xóm nhà tôi. Tôi hoàn toàn không nhớ nổi là cô bắt đầu ghé lui nhà tôi từ khi nào. Có lẽ bà vừa nằm liệt giường là bố mẹ tôi đã thuê cô Tomi làm người giúp việc chuyên chăm nom cho bà.
Bố tôi - Kensuke, là một nha sĩ, có một phòng khám nhỏ ngay cạnh nhà. Không phải đời thứ hai, mà chính ông là người đã mở nó. Chuyện là gia đình tôi vốn có một kho buôn gỗ, thế nhưng người con duy nhất là bố tôi đã cương quyết từ chối nối nghiệp gia đình.
“Nghề buôn bán thì hay bị ảnh hưởng bởi tình hình kinh tế chung lắm.”
Hình như là mùa hè trước năm bà mất, bố đã kể cho tôi nghe lý do tại sao ông chọn con đường làm nha sĩ. Ăn xong bữa tối, bố ngồi uống bia cùng mồi nhắm là món rau củ muối. Tôi không nhớ hai bố con đang nói chuyện gì mà lại lái sang chuyện đó, có lẽ chúng tôi đã bàn về ước mơ tương lai của tôi.
“Về điểm đó, thì làm bác sĩ sẽ không bị ảnh hưởng gì. Kinh tế có ảm đạm thế nào thì con người vẫn sẽ mắc bệnh. À không, kinh tế suy thoái lại càng khiến con người lao lực và dễ sinh bệnh hơn chứ. Mà đã có bệnh thì kể cả không có tiền cũng phải thắt lưng buộc bụng những khoản chi khác để đi khám chứ không thì chẳng mong làm ăn gì được.”
Tôi hỏi tại sao bố lại chọn làm nha sĩ. Bố vỗ đùi cái đét như thể muốn khen tôi hỏi hay lắm. Ông đang mặc độc chiếc quần đùi và ngồi khoanh chân.
“Vậy con thấy làm bác sĩ nào thì ổn nhất?” Bố hỏi ngược lại tôi.
“Bác sĩ nội khoa hay ngoại khoa gì đấy, có nhiều kiểu mà.” Nghe tôi nói vậy, bố liền cười toe toét. Sở thích câu cá khiến da bố lúc nào cũng cháy nắng và đen nhẻm. Chẳng rõ có phải vì thế hay không mà mặt ông đã hằn vô khối nếp nhăn. Chỉ cần cười một cái là mắt ông sẽ bị nhấn chìm trong những nếp nhăn đó.
“Sao con lại nghĩ làm mấy bác sĩ đó sẽ tốt hơn?”
“Thì bởi dịch cúm mà bùng phát chẳng hạn, nhiều bệnh nhân tới khám, ta sẽ kiếm được bộn tiền.”
Lần này, nghe tôi bảo vậy bố ngoác miệng ra cười. Ông cười thành tiếng “hahaha”, đậm chất kịch nghệ. Bố uống ngụm bia, đoạn che quạt trước mặt.
“Có dịch cúm thì đúng là sẽ đông bệnh nhân. Cơ mà bác sĩ cũng có thể bị lây bệnh đó.”
Tôi khẽ “a” một tiếng.
Bố tôi nói tiếp.
“Nếu là cảm cúm thường thì còn đỡ. Chứ cúm cũng nhiều loại cúm nguy hiểm lắm. Rồi đến lúc bị lây xem, chẳng phải đóng cửa phòng khám ngay ấy à. Mà đã vậy thì chỉ có nước lỗ to. Đâu phải cứ là bác sĩ thì không lo bị lây bệnh đâu. Về điểm đó, trước hết là mấy bệnh về răng sẽ không lây từ người qua người. Ai đời lại bị lây sâu răng bao giờ, đúng không nào? Nếu lập luận theo hướng này, thì khoa mắt và khoa da liễu cũng không ổn lắm. Bởi mắt và da thì cũng có một số bệnh truyền nhiễm.”
“Nhưng mà, người bị cảm cúm vẫn có thể tới phòng khám nha khoa mà.”
“Người bị cảm cúm dù có đau răng chút ít cũng sẽ ráng chịu và nằm ngủ ở nhà. Họ sẽ tới khám nha khoa sau khi khỏi ốm. Con thừa biết mà, cảm cúm hay đau bụng thì nhiều thuốc chữa lắm, chẳng nhất thiết phải đi khám bác sĩ cũng có thể khỏi được. Thế nhưng chỉ có răng là không thể nào tự lành được. Nếu muốn chữa thì một lúc nào đó họ sẽ phải tới phòng khám nha khoa thôi.”
“Nhưng nếu người ta phải phẫu thuật do bị bệnh hoặc bị thương thì không phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao? Như thế thì mấy bác sĩ đấy sẽ kiếm được hơn chứ?”
“Phẫu thuật là do bác sĩ ngoại khoa thực hiện,” bố đặt cốc xuống bàn rồi xoay người ngồi hướng về phía tôi. “Đấy, vì vài lý do như thế nên bố mới chọn làm nha sĩ. Nhưng, thật ra còn có một lý do quan trọng hơn cả nữa.”
Không biết từ lúc nào bố đã mang khuôn mặt nghiêm trang, tôi cũng ngồi ngay ngắn lại và lắng nghe.
“Là bởi, làm nha sĩ thì sẽ không cần can hệ gì tới sự sống chết của người khác. Trước tiên, ta sẽ chẳng cần lo ai đó sẽ chết vì sâu răng cả. Mổ bụng một bệnh nhân lâm trọng bệnh rồi cắt bỏ đi cái phần hư hại trong nội tạng khó lắm đấy, cứu được bệnh nhân thì đã đành, chứ nói gở người ta mà không qua khỏi thì áy náy cả đời. Chưa kể nếu có sơ suất gì còn bị người nhà bệnh nhân người ta oán cho.”
“Nhưng bác sĩ đã cố hết sức mà vẫn không cứu được thì đâu thể đổ lỗi cho bác sĩ ạ?”
Song bố chậm rãi lắc đầu.
“Việc một ai đó chết không dễ được chấp nhận theo logic như thế. Nói chung là, chớ nên dính líu tới sự sống chết của người khác thì hơn. Biết là không phải lỗi tại mình, nhưng vẫn sẽ không tránh khỏi cảm giác giày vò.”
Bố tôi kết luận.
“Vậy nên nha sĩ là lựa chọn sáng suốt.”
Tôi gật gù, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Hẳn là vì tôi vẫn chưa hiểu được việc một người chết đi là như thế nào.
Mẹ tôi - Mineko, là một phụ nữ hoạt bát và hiếu thắng. Ít nhất thì trong mắt tôi, mẹ là người như thế. Sở trường của mẹ là những con số, vào mỗi tối, bà thường đặt hàng xấp giấy tờ gì đó lên bàn ăn và gảy bàn tính. Chắc là mẹ tính toán số tiền thu chi của phòng khám. Đôi lúc bố ngồi cạnh sẽ nói gì đó, nhưng dường như việc quản lý sổ sách đã được giao cả cho mẹ. Mỗi tháng một lần, một chuyên gia thuế từ đâu đó sẽ tới nhà và bàn bạc một số chuyện với mẹ tôi. Người đó mang gương mặt gầy gò và luôn mặc bộ com lê màu xám tro.
Do mẹ tôi cũng phụ giúp quản lý phòng khám, nên khi tôi từ trường về, thường chỉ có cô Tomi và bà ở nhà. Đồ ăn ở trường chán ốm, tôi thường bỏ dở, đâm về đến nhà là bụng đói meo. Thường thì cơm nắm sẽ được bày sẵn trên bàn để tôi ăn tạm. Phải sau khi bà mất tôi mới biết, đấy hóa ra là cơm nắm cô Tomi chứ chẳng phải mẹ tôi làm. Bởi kể từ khi cô Tomi không qua nhà tôi nữa, thì trên mặt bàn cũng chẳng thấy bóng dáng cơm nắm đâu.
Dẫu vậy, sau này khi đã trưởng thành, đối với tôi, món ăn mang hương vị của mẹ vẫn là món cơm nắm ấy. Mỗi khi nhớ lại mùi vị ấy, tôi lại cảm thấy hoài niệm xen lẫn chút buồn man mác.
Rất hiếm khi nhà tôi đi du lịch đầy đủ cả gia đình. Chủ nhật là bố sẽ xách cần đi câu, còn mẹ thì hay đi chơi với bạn bè. Thành thử tôi chỉ biết vừa ăn bữa trưa cô Tomi nấu vừa xem ti vi đen trắng cho qua ngày.
Cô Tomi nhìn giống một bà cô, nhưng có thể là do tôi lúc đó quá nhỏ. Thực chất cô ấy mới gần ba mươi thôi thì phải? Tôi còn nhớ mẹ từng xì xầm với ai đó rằng cô ấy là “gái một lần đò”. Và rằng may mắn lắm mới được gả vào một nhà tử tế, ấy vậy mà mới được hai năm đã bỏ về nhà mẹ đẻ, loanh quanh ở nhà mãi cũng chán nên mới cực chẳng đã đi làm việc cho nhà tôi.
“Kazu, trông cháu cô đơn thế.” Hễ thấy tôi một mình, cô sẽ bắt chuyện với tôi. Rồi cô làm bạn chơi điện tử với tôi, và dạy cho tôi cách chơi dây mới lạ. “Đừng có kể với bố mẹ cháu đấy nhé,” có lần cô còn nói vậy và rán bánh kếp cho tôi. Dù chỉ là món bánh làm từ bột hòa với nước rồi đem rán lên, nhưng đối với tôi nó đã là một bữa thết đãi ra trò. Đến cả mùi hương của miếng bơ tan cũng khác với mọi lần.
Mặt cô Tomi hồi ấy trông ra sao, tôi không tài nào nhớ lại chính xác. Tôi chỉ có thể mơ hồ hình dung ra mái tóc dài được buộc túm tùy ý đằng sau và đường nét tròn trịa của gương mặt cô ấy mà thôi.
Thế nhưng, tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một nước da trắng của cô. Không, nói là nước da thì chưa đủ chi tiết. Nói chính xác hơn thì là nước da của mông cô ấy.
Hôm đó là thứ Bảy. Hôm ấy, khác với mọi ngày, tôi định vào nhà từ cửa bếp. Tôi đã tính hù cô Tomi chơi vì cô ấy chắc chắn đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp.
Cánh cửa gỗ sau nhà đã bị khóa chốt. Nhưng biết có một phần tường bị thủng, tôi nhanh nhẹn lỉnh vào trong, rồi khẽ khàng mở cánh cửa bếp dẫn vào nhà.
Cô Tomi không có ở chỗ bồn rửa. Ở trước bếp ga cũng không. Tôi đẩy cửa và dõi quanh căn bếp. Thoạt nhìn thì tưởng như cô ấy không có ở đây.
Nhưng hóa ra cô Tomi đang ở ngay căn phòng gần bếp. Cô ấy trông như đang ngồi xổm, lưng xoay về phía tôi. Tôi cố lén tới gần. Thế nhưng người tôi cứng đờ như bị bóng đè khi nhìn thấy váy của cô ấy đang được vén lên, để lộ hết phần thân dưới.
Có ai đó ở bên dưới cô ấy. Hai lòng bàn chân người ấy vẫn mang tất màu xanh sẫm và đang hướng về phía này. Chiếc quần màu xám tro được kéo xuống tới tận cổ chân.
Chiếc cặp đặt ở góc phòng thu hút ánh nhìn của tôi. Không nghi ngờ gì nữa, đó là chiếc cặp của chuyên viên thuế.
Cưỡi trên mình chuyên viên thuế đang nằm ngửa, cặp mông của cô Tomi nhấp nhô lên xuống. Tới lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra, hai người bọn họ đang thở hổn hển. Chuyên viên thuế phát ra những âm thanh nghe như tiếng rên.
Cái suy nghĩ mình đang nhìn thứ không được phép nhìn choán lấy tâm trí tôi. Cơ thể hẵng còn cứng như đá, tôi lặng lẽ đi ra ngoài và khép cánh cửa lại. Sau đó tôi chui ra ngoài như cái cách mà tôi đã lẻn vào nhà qua lỗ hổng trên tường.
Tôi bắt đầu chạy. Chạy để gạt bỏ quang cảnh tôi vừa chứng kiến ra khỏi đầu. Thế nhưng độ trắng của mông cô Tomi, sau hàng chục năm và tới tận bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại một cách chân thực.
Có lẽ ở thời buổi bây giờ, đến học sinh tiểu học cũng được trang bị chút ít kiến thức về quan hệ tình dục, nhưng tôi của hồi đó thì làm gì có. Cho dù vậy, theo trực giác, tôi vẫn nhận thức được rằng cảnh mình chứng kiến là bí mật của người lớn. Tôi đã không kể chuyện này lại cho bố mẹ hay bất kỳ ai khác nghe.
Kể từ đó, có lẽ thái độ của tôi đối với cô Tomi đã thay đổi rõ rệt. Không những nhất quyết không bắt chuyện, tôi còn cực lực không tới gần cô ấy. Nhưng nếu có ai hỏi là tôi ghét cô ấy ư, thì tôi cảm thấy cũng không hẳn vậy. E rằng khi ấy mặc dù còn thơ dại nhưng tôi đã để ý tới cô ấy như một người phụ nữ trưởng thành rồi. Vậy nên biết được thế giới của cô ấy khác xa với mình, chắc hẳn tôi đã cảm thấy thất vọng.
Mối quan hệ của cô Tomi với chuyên viên thuế ở mức độ nào và kéo dài tới bao giờ, tôi hoàn toàn không hay biết. Bởi từ sau hôm đó tôi không còn vô tình bắt gặp những tình huống ám chỉ mối quan hệ bí mật của họ nữa. Thay vào đó, tôi phát hiện ra cô ấy có quan hệ với một người đàn ông khác. Người đàn ông đó, không ai khác, chính là bố tôi.
Hôm đó là ngày nghỉ lễ, phòng khám đóng cửa. Bố tôi như mọi lần lại xách cần đi câu. Còn tôi thì đang rất phấn chấn vì mẹ đã hứa sẽ dẫn tôi đi xem phim.
Thế mà, ngay trước khi ra khỏi nhà, mẹ lại nhận được một cuộc điện thoại từ bạn. Sau khi ngắt máy, mẹ nói với vẻ mặt hối lỗi:
“Mẹ xin lỗi. Mẹ lại có việc quan trọng phải đi rồi. Hôm khác mẹ sẽ dẫn con đi xem phim, hôm nay con chịu khó ở nhà nhé.”
Dĩ nhiên là tôi mếu máo phản đối rồi.
“Mẹ ăn gian, đã hứa với con rồi mà, mẹ là đồ nói dối...”
Những lúc thế, mẹ là kiểu dù đang xuống nước xin lỗi, nhưng một khi đã vượt qua giới hạn chịu đựng thì bà sẽ cáu ngược lại. Hôm ấy cũng vậy, thấy đứa con trai kêu ca không ngừng, cuối cùng bà nổi giận đùng đùng.
“Nói nhiều thế nhờ, phim với chả phiếc. Mẹ có việc quan trọng nên đành chịu thôi chứ biết làm sao giờ. Đã bảo là lần tới mẹ sẽ dẫn đi rồi mà. Thế bài vở của con sao rồi? Con có bài tập về nhà đúng không? Đừng chỉ chăm chăm nghĩ về ba cái chuyện chơi bời, học hành một chút đi.”
Tôi vừa sụt sịt khóc vừa đi lên gác. Nói vậy chứ phòng tôi cũng không ở trên tầng hai. Hồi đó tôi chưa được cho ở phòng riêng. Trên tầng hai chỉ có căn phòng để chăn gối cho khách và tủ com mốt kiểu Nhật. Những khi không vui tôi thường khóc trong căn phòng đó.
Chắc hẳn mẹ đã nghĩ cứ thây kệ đứa con trai mít ướt của mình cũng chẳng sao, bà đã đi ra ngoài mà không thèm lên kiểm tra tôi.
Khi ấy rõ ràng cô Tomi đang ở nhà, nhưng sau này ngẫm lại, có vẻ như cô ấy đã không nghe được đoạn hội thoại giữa hai mẹ con tôi. Cô ấy hẳn cũng không biết mẹ đã ra ngoài và để lại tôi ở nhà.
Mẹ đi ra ngoài được một lúc thì tôi nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Tôi giật mình vì nghe thấy tiếng của bố. Thường vào những ngày đi câu cá, tới tối bố mới về.
Có cả tiếng của cô Tomi. Dường như cả hai đang nói chuyện gì đó, nhưng tôi không nghe được nội dung.
Không bao lâu sau, tôi cảm nhận được có người đi lên gác. Tôi cuống cuồng bởi trước đây từng bị bố bắt gặp đúng lúc đang khóc ở phòng để chăn đệm và bị ông mắng thậm tệ.
Tôi ngay lập tức trốn vào trong tủ và thở khẽ nhất có thể. Cửa mở, rồi có ai đó bước vào. Tôi cảm nhận được là có hai người.
“Bà thế nào rồi?” Tôi nghe thấy tiếng của bố. Giọng của ông trầm hơn thường ngày.
“Bà ăn cơm ban nãy rồi. Giờ bà đang ngủ.” Người còn lại là cô Tomi.
Tôi cảm thấy có ai đó đang cởi đồ. Cô Tomi nói gì đó như đang nũng nịu.
Chuyện xảy ra sau đó tôi không còn nhớ rõ nữa. Có lẽ là do tôi đã cố hết sức gạt đi những âm thanh của đồ đạc và của hai người đó. Tôi biết phía bên kia cánh cửa tủ đang diễn ra chuyện gì. Hình ảnh của cô Tomi và chuyên viên thuế lần trước hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi cũng hồi tưởng lại một cách sắc nét cặp mông trắng của cô ấy.
Không biết là tôi đã ngồi như vậy trong bao lâu. Có lẽ là khoảng ba mươi phút. Hai người sau khi hành sự xong thì rời khỏi phòng. Còn tôi vẫn ngồi ôm gối ở trong tủ, không cử động nổi.
Nhìn qua khe hở để kiểm tra rồi tôi mới đi xuống tầng một, lén lút lẩn khỏi nhà. Bố đã không còn ở nhà. Sau đó tôi lại bước vào nhà. Khi ấy, tôi cố tình tạo tiếng động thật to. Cô Tomi bước ra từ trong nhà, mặt không khỏi ngạc nhiên.
“Ô, cháu đã về rồi đó à? Mẹ cháu đâu?”
Tôi nói với cô rằng mình đã không đi xem phim. Cô Tomi bất ngờ.
“Vậy nãy giờ cháu ở đâu?”
“Công viên ạ.”
“Công viên? Cháu ở công viên một mình à?”
“Vâng.”
Tôi lách qua cô Tomi và bỏ vào trong phòng khách có ti vi. Tôi không tài nào nhìn thẳng vào gương mặt cô ấy được.
Tới tối, bố và mẹ lần lượt về nhà. Bố khoe với tôi cá và bảo rằng đó là thu hoạch của bữa câu hôm nay. Hẳn là ông đã mua chỗ cá ấy tại một cửa hàng nào đó. Cô Tomi đã đem nó đi nấu bữa tối.
Một đứa thích ăn cá là tôi tối hôm đó đã không hề động đũa vào món sashimi. Mọi người đều hỏi tôi có chuyện gì, nhưng tôi không trả lời. Mẹ nói với bố rằng chắc là tôi đang dỗi vì mẹ không đưa tôi đi xem phim.
Trong căn nhà rộng lớn đó, tôi dần mất đi chốn thuộc về mình.
Cùng vào khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu thân với Kuramochi Osamu. Từ khi lên lớp năm, chúng tôi được xếp chung một lớp. Mặc dù chỗ ngồi cạnh nhau, có nằm mơ tôi cũng không ngờ được hắn sẽ là người thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Kuramochi không phải là một nhân tố nổi bật. Xét kỹ thì ở trong lớp hắn tự cô lập bản thân. Ngay cả khi mọi người cùng chơi bóng né, hắn cũng chỉ luôn đứng nhìn từ xa với khuôn mặt ngán ngẩm mà chẳng buồn tham gia với chúng bạn.
Vì cũng thuộc dạng không giỏi kết bạn, nên tôi luôn hơi tách mình khỏi đám đông. Phải chăng bởi thế hai kẻ cô lập chúng tôi mới trở nên thân nhau? Thế nhưng, đối với hắn mà nói, việc bị đánh đồng với tôi có lẽ là một sự xúc phạm. Hắn lúc nào cũng nói thế này:
“Nói chung là tao không khoái chơi chung với người khác. Đằng nào thì khi có chuyện xảy ra, người ta coi trọng nhất vẫn chính là bản thân mình, nên việc phải tỏ ra thân thiết với kẻ khác thật là nực cười. Cơ mà tụi nó thì không hiểu được điều này đâu, đúng là lũ con nít.”
Một đứa lớp năm gọi bạn bè đồng trang lứa là con nít thì cũng kỳ quặc không kém, nhưng thực ra ở Kuramochi đúng là có điểm gì đó khá người lớn. Dù không được mọi người để ý đến mấy nhưng thành tích học tập của hắn khá đáng nể. Tôi cũng học được nhiều điều từ hắn. Nhưng đấy lại toàn là những điều mà chẳng trường nào dạy cả. Tỷ như ở gần trường học thường xuyên xuất hiện các sạp hàng rong, và người chỉ cho tôi mánh khóe của họ cũng là Kuramochi.
Có một sạp cho chúng tôi nhét một đồng mười yên mỗi lần để bốc thăm trúng thưởng. Sạp trưng ra các phần quà để thu hút lũ trẻ, giải nhất là máy thu phát, giải nhì là máy ảnh. Tuy nhiên mặc cho lũ trẻ ra sức bốc thăm, vẫn chưa có đứa nào trúng giải. Canh đúng thời điểm này, chủ sạp sẽ tự mình nhét tay vào thùng và bốc một mẩu giấy. Mở ra thì đúng là giấy trúng thưởng. Bằng cách này chủ sạp có thể chứng minh rằng trong thùng đúng là có giấy trúng thưởng, và rằng không hề có sự lòe bịp ở đây.
“Lòe bịp đó.” Kuramochi thì thầm vào tai tôi. “Lão chủ sạp trước khi thò tay vào thùng đã giấu sẵn mảnh giấy trúng thưởng ở khe ngón tay rồi. Trong thùng làm quái gì có giấy trúng thưởng.”
“Vậy thì ta phải báo với mọi người thôi.”
Tôi vừa dứt lời, hắn đã nghiêm mặt ngăn tôi lại.
“Mặc kệ lũ ngốc đó đi. Chúng nó thừa tiền thì cứ để chúng nó tiêu.”
Tôi nghĩ Kuramochi không ghét sạp hàng rong đâu. Bằng chứng là mỗi khi sạp mở hàng, hắn sẽ đứng nhìn cho tới khi lũ trẻ con rời đi. Bản thân hắn thì không bao giờ xì tiền ra. Bây giờ nghĩ lại, có khi với hắn đó là một tiết học. Tiết học kỹ thuật lừa người lấy tiền.
Nhà Kuramochi bán đậu hũ. Hắn là con trai cả nên xét theo thứ tự thì tiếp theo hắn sẽ là người kế thừa cửa tiệm của gia đình. Nhưng hắn một mực quả quyết rằng mình sẽ không làm vậy.
“Mùa hè thì không sao. Vì nhúng tay vào nước mát khá là dễ chịu. Vấn đề là mùa đông cơ. Vào cái mùa mà chẳng làm gì cũng dễ bị rộp lên vì lạnh, tao chẳng muốn thò tay vào nước đâu.”
Còn nữa, hắn nói tiếp.
“Kiểu buôn bán mà một bìa đậu được có mấy chục yên, hẻo như thế tao làm không nổi. Nếu có buôn bán thì tao muốn buôn cái gì đó mà một phát lãi to cơ.”
“Mày định bán một món đồ lớn à? Nhà chăng, hay máy bay?”
“Cái đó cũng được, nhưng vẫn có cách bán thật nhiều thứ nhỏ cùng một lúc mà. Rồi còn có thể bán những thứ không có hình thù nữa.”
“Thứ không có hình thù? Đó là thứ gì vậy? Làm sao mà bán được một thứ như thế?”
Thấy tôi cười, Kuramochi làm bộ mặt khinh khi.
“Mày chả biết cái gì cả. Trên đời này nhiều người buôn những thứ không hình thù như thế lắm đó.”
Một thời gian ngắn sau đó tôi mới biết được hắn từ đâu mà nuôi suy nghĩ như vậy. Còn lúc mới nghe hắn nói, tôi chỉ nghĩ hắn là một đứa chuyên nói mấy điều kỳ quặc.
Người dẫn tôi tới khu chơi game lần đầu tiên cũng là Kuramochi. Hồi ấy không có nhiều trung tâm trò chơi, người ta chỉ đặt máy chơi game ở một góc khu vui chơi nằm trên tầng thượng của trung tâm mua sắm. Tất nhiên là không có cái máy nào giống máy chơi game ngày nay. Thường chỉ có máy chơi pinball và máy bắn súng.
Kuramochi hầu như chẳng bao giờ tiêu tiền của chính mình. Đầu tiên là hắn sẽ dẫn tôi tới chỗ máy chơi, rồi giải thích cho tôi nghe trò này thú vị tới mức nào. Cái lưỡi của hắn khi đó quả thực vô cùng liến thoắng. Những câu chuyện của hắn cũng cực kỳ lôi cuốn.
Canh tới lúc tôi bắt đầu cắn câu hắn sẽ mở lời.
“Thế nào, có muốn chơi thử một lần không?”
“Có,” tôi trả lời ngay tắp lự và rút hầu bao.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhét xu vào máy hắn sẽ mở miệng.
“Để tao làm mẫu cho mày một ván nhé.”
Về phần mình, đúng là tôi cần xem mẫu thật. Thế nên tôi sẽ mau mắn đồng ý. Cứ như vậy lượt đầu tiên bao giờ cũng là hắn chơi.
Với loại máy cho chơi thêm một ván nữa nếu đạt điểm cao, thì gần như lần nào cũng là hắn chơi đầu. Nhưng kể cả vậy người bỏ xu vào máy vẫn là tôi. May nhờ hắn thường xuyên đạt điểm cao, nên tôi cũng được chơi mà không mất thêm xu nào. Thế nhưng, giả như không được điểm cao, hắn cũng không bao giờ nói sẽ trả tiền cho phần mình vừa chơi. Hắn chỉ trở nên khó chịu và giận cá chém thớt lên cái máy mà thôi. Tôi cũng không dám lên tiếng đòi hắn trả tiền nữa.
Kuramochi cũng hay dẫn tôi tới tiệm chơi vớt cá vàng và trò smart ball. Chưa bao giờ thấy các cửa tiệm như vậy trừ những ngày có lễ hội, nên lần đầu tiên tới đó tôi đã có chút bất ngờ.
Ở đó Kuramochi cũng không hề tiêu một đồng nào của mình. Tuy nhiên hắn cũng không mặt dày tới mức chơi bằng tiền của tôi. Hắn chỉ đứng cạnh nhìn tôi chơi và đôi lúc đưa ra hướng dẫn. Có vài lần tôi hỏi hắn không chơi à. Câu trả lời của hắn lúc nào cũng vậy.
“Tao không chơi đâu. Chơi nhiều quá nên chán rồi. Với cả, tao thích đứng xem người khác chơi như thế này hơn.”
Chơi với Kuramochi khiến tiền tiêu vặt của tôi cứ lẹm cả đi. Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ nghỉ chơi với hắn. Bởi lẽ chơi với hắn tôi được trải nghiệm hết điều mới mẻ này tới điều mới mẻ khác. Cảm giác mới mẻ ấy đối với một đứa sắp mất nơi mình thuộc về ở nhà như tôi là một niềm an ủi.
Vào những lúc không có hẹn đi chơi với Kuramochi, tôi thường đi sang khu gian phụ. Bà thường vừa nắm tay hay xoa đầu tôi vừa thích thú lắng nghe những câu chuyện ở trường của tôi.
Nhưng thực ra tôi ghét bà nội.
Điều đầu tiên tôi ghét ở bà, là mùi hôi xộc ra từ cơ thể bà. Một mùi chua kèm theo mùi hôi của bụi bặm rồi gỉ sét, pha lẫn với mùi của thuốc cao và băng phiến. Lâu lắm rồi bà chưa tắm. Lau người cho bà cũng là việc của cô Tomi, nhưng tôi hầu như chưa bao giờ trông thấy cô ấy làm điều đó cả.
Cảm giác khi chạm vào da của bà cũng là thứ khiến tôi trầm cảm. Hễ bị bàn tay nhăn nheo của bà chạm vào là sống lưng tôi lại ớn lạnh. Thành thật mà nói, việc nhìn vào khuôn mặt bà cũng không vui thú gì cho cam. Mắt với má bà đều hõm, tóc thì đã rụng gần hết khiến vầng trán rộng dô ra. Trông như thể bà chỉ là một bộ da bọc xương.
Ghét bà là thế, nhưng tôi vẫn ghé thăm phòng bà, bởi tôi còn có động cơ riêng. Kể cho bà nghe mấy chuyện ở trường một lúc thì đảm bảo bà sẽ nói câu này.
“À phải rồi. Bà phải cho cháu tiền tiêu vặt chứ nhỉ?”
Sau khi lục lọi trong chăn, bà lôi ra một cái ví bằng vải. Rồi bà lấy tiền xu từ trong đó và đưa cho tôi sau khi dặn dò “không được nói gì với bố mẹ nhé”.
Tôi ngoan ngoãn nhận tiền và cảm ơn bà. Mặc dù nằm liệt giường nhưng bà vẫn luôn có tiền, điều này không khỏi làm trái tim một đứa trẻ con cảm thấy hiếu kỳ. Nhưng dĩ nhiên là tôi chẳng bao giờ nói chuyện này với bố mẹ. Gia đình tôi so với các gia đình khác đúng là khá giả hơn, nhưng chẳng hiểu sao cả bố lẫn mẹ tôi lại rất kỹ tính trong chuyện tiền nong, nếu tôi không trình bày được lý do tiêu tiền của mình thì họ sẽ chẳng cho tôi lấy một xu. Nếu khai ra chuyện bà cho tôi tiền tiêu vặt thì chắc chắn họ sẽ tịch thu tiền ngay lập tức.
Việc mẹ ghét bà cũng rõ như ban ngày. Tôi đã từng nghe thấy mẹ nói xấu bà qua điện thoại.
“Ai mà ngờ được ở tuổi đó bà ta lại bị liệt cơ chứ. Nản chết lên được. Cơ mà nhé, cũng may là nhờ thế mà tớ chẳng cần phải giáp mặt bà ta nữa, việc chăm lo đẩy cho người giúp việc hết, tớ đang nghĩ có khi thế này khéo lại hay. Chứ cứ bị bà ta càm ràm bắt làm này làm kia như hồi xưa chắc tớ sẽ phát điên mất. Hở? À, ừ thì đúng rồi, sớm đi được thì càng tốt. Hì hì.”
Tôi cảm nhận được lòng căm ghét vô tận của mẹ qua giọng nói đôi chỗ như bị bóp nghẹt và tiếng cười khúc khích thi thoảng bật ra. Đến tôi cũng hiểu được ý nghĩa đằng sau câu “sớm đi được thì càng tốt”. Mãi về sau này tôi mới được một người họ hàng kể cho nghe chuyện mẹ từ khi bước chân vào làm dâu đã liên tục chịu giày vò bởi những lần bị mẹ chồng hoạnh họe.
Tôi không biết rõ lắm bố đã nghĩ như thế nào về mẹ mình. Bởi tôi hầu như không nhớ đã từng nghe bố nói gì về bà nội. Nhưng bị kẹt giữa người mẹ già yếu và người vợ hiếu thắng, chắc hẳn bố tôi cũng có nỗi khổ tâm riêng. Tôi biết chuyện bố lén mẹ đi sang khu gian phụ. Khi ấy tấm lưng của ông trông nhỏ bé một cách đáng thương.
Nhưng mà, hễ nhớ lại tiếng thở hổn hển của cô Tomi mà tôi nghe được khi trốn trong tủ hôm ấy là tôi lại có chút bối rối. Chuyện nhà tôi là như này: bố nuôi người tình trong nhà và giao người mẹ cao tuổi của mình cho người đó chăm sóc. Cảm xúc của ông trong tình cảnh đó như thế nào, tới giờ vẫn là một ẩn số với tôi.
Nói chung là nội tâm của những người ở nhà tôi dường như đều vì người bà già nua đang nằm ở gian phụ mà trở nên méo mó. Có lẽ sự méo mó đó đã đạt đến tột đỉnh.
Người bà già nua ấy mất vào một sáng sớm mùa đông. Người phát hiện, không ai khác, chính là tôi.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 1 tháng 2 năm 2025