Cách đây mấy hôm tự dưng tôi thấy đau ở đầu rồi có một luồng khí nóng dâng thật nhanh lên mũi làm cho tôi bị ngột ngạt khó chịu, chỉ vài giây thôi nhưng cũng đủ làm cho tôi hoang mang không biết đây là hiện tượng gì? rồi luồng khí đó chạy qua tim, tôi đưa tay ôm ngực lưng hơi gập xuống với cảm giác mơ hồ như bị chết đi một giây với cái đầu thật nặng phủ đầy bóng tối. Trước đây tôi đã bị hai lần cứng đơ hết cơ thể không sao cử động được, phải nằm xuống trong tư thế bị cứng người như thế,cũng may trong nhà có người giúp cho tôi xoa bóp mới có thể duổi được lại từ ngón tay cho đến toàn thân, chuyện đã qua hơn 10 năm.
Tôi là một người có sức khỏe rất tốt chỉ ngoại trừ lúc còn nhỏ bị đau ốm một trận gọi là "thập tử nhứt sinh " mà thôi. Nhưng từ lúc qua định cư ở Mỹ thì sức khỏe của tôi cứ như con trâu, quanh năm cày bừa không một ngày ngơi nghỉ chạy theo những tiện nghi để thích ứng trên xứ người.
Nói dại một tí cho vui, nhiều khi tôi muốn bị đau ốm nằm trên gường không làm gì cả coi mình nằm được bao ngày. Nhưng quả thật tôi không bao giờ có cơ hội để làm việc đó trong một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, khỏe mạnh đến có người phải ganh tị, rồi tò mò hỏi tới tuổi này một ngày uống bao nhiêu viên thuốc?. Tôi nhoẻn miệng cười bảo " không có lấy một viên nào cả, ngoại trừ tới mùa cảm cúm thì sức voi cũng chỉ nghỉ ngơi vài ngày ". Ai nghe tôi nói cũng phải thầm ngưỡng mộ. Tôi biết đây là một món quà do nơi ơn trời ban cho hoặc hơi duy tâm một chút chắc do nơi cung phúc đức của tôi quá dày ở kiếp trước mà có được?.
Bỗng dưng đột ngột cái hiện tượng tôi vừa nói sau mười năm xuất hiện trở lại, là đàn bà, mà tánh người dễ xúc động, rồi suy nghĩ vẫn vơ. Tôi chợt nghĩ tới cái chết của bà ngoại tôi, bà tôi chết thật an lành, chết khi chìm sâu vào giấc ngủ ban trưa, sau khi đánh lừa con dâu là mợ tôi bảo đi ra chợ mua cho bà vài món ăn bà thèm ăn. Rồi khi con dâu từ chợ về, vừa tới trước cổng nhà thì người hàng xóm kế bên bảo " Sao nói mệ bệnh mà tui mới thấy mệ vừa đi ra khỏi nhà đó. "
Mợ tôi lúc bấy giờ mở to mắt có linh tính không tốt lành, mợ đi nhanh vô nhà để tìm mệ. Thì biết mệ đã qua đời như đang ngủ với gương mặt thanh thản.
Rồi không biết từ tuổi nào, tôi lại thầm mong ước mình sẽ được ra đi như mệ. Tôi bắt đầu giống như một người già nua ngồi lẩm bẩm, mang cuộc đời của mình từ khi nhận biết sự phải trái trong cách cư xữ, biết khổ đau hạnh phúc, mang ra trước mắt, thật tỉ mỉ từng chút một đong đo trên một bàn cân, xem coi trong cuộc đời có cố ý hay vô tình làm tổn thương tới ai không, rồi đếm trở ngược trở lại coi mình đã có được bao nhiêu ngày vui và gánh chịu bao nhiêu nỗi buồn đã có được trong cuộc đời này.
Quả thật cuộc đời đối với tôi bây giờ, nói theo cách người đi buôn bán, thì tôi có được số lời quá lớn. Đó là một mái ấm đủ che mưa che nắng và những đứa con trưởng thành, chúng đi bằng đôi chân với sự quyết tâm mạnh mẽ trở thành người hữu dụng trong xã hội. Các con mang đến cho tôi những niềm hãnh diện với dòng họ, bạn bè thân quen. Cùng những đứa cháu xinh đẹp khỏe mạnh được sống trong một môi trường vô cùng tốt đẹp.
Nhìn lại đời mình thì sự sống vẫn còn tiếp nối, tôi coi đây là một phần thưởng được ông trời tặng thêm cho mình. Cuộc sống ở nước ngoài phần đông ai cũng hiểu, khi con cái trưởng thành thì đã có một đời riêng rẽ, việc cư xữ với những đấng sinh thành không giống như thế hệ của chúng ta trước đây, có nghĩa hơi xa cách có chút lạnh lùng. Nhưng đó là một điều vô cùng hợp lý, mọi thứ đã đổi khác, bởi ngày hôm nay không phải là ngày mai và không giống như ngày hôm qua. Đã sống thì phải đi theo bánh xe quay của thời đại, cho nên những đổi thay ắt phải như thế, phải như vậy mà thôi.
Nói ra điều này nghe sao có vẻ bi quan quá, nhưng thực sự đối với một con người sống như cái bóng thì có nghĩa là sống như đã chết. Sự cô độc của những người lớn tuổi trên xứ người đều có chung một nỗi buồn giống như nhau nên đó chẳng phải là một vấn đề để mang ra bình luận, mà trái lại hãy tập làm quen hãy biến nó trở thành một thói quen rồi hãy tự an ủi bản thân của mình cho qua ngày đoạn tháng.
Cho nên những cuộc vui của những ngày huyên náo xưa kia mỗi khi nhớ lại, tôi thường phân vân và có cảm giác như nó thuộc về cuộc sống của một người nào khác. Những đau khổ chịu đựng về tình cảm về thế thái nhân tình cũng rất lạ xa với bản thân tôi. Tôi như một người đã bị đánh mất đi trí nhớ, không còn thấy vui hay thấy buồn, sống cứ trơ trơ như sỏi như đá, ví dụ như có ai đó dùng những câu nói ngạo mạng xem thường về tôi, thì thú thật tôi chẳng còn hơi sức để suy nghĩ. Đạo lý tôi vạch ra cho mình là sống ra sao, sống thế nào để khi về đứng trước tấm gương soi không ngượng ngùng với chính bản thân mình.
Nhưng cuộc đời nó không như những bậc thang cho ta bước đi dễ dàng mà trái lại chúng ta phải bước đi trên chong gai của những mũi đá lởm chởm hay bước qua những vũng sâu lầy lội. Rồi có những sự việc xãy đến với cuộc đời nó đi quá xa khỏi sức chịu đựng hay kiểm soát. Mà tôi cũng là con người chứ không phải thánh nhân sao không phạm phải. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tự thẹn với lòng nếu mọi sự thua thiệt đã nghiêng hẳn về phía tôi. Chữ nhịn không đồng nghĩa là sự yếu đuối, chữ nhịn theo cách nghĩ của tôi là một thái độ an nhiên tự tại.
Cuộc sống dài hay ngắn, vô vị hay thú vị. Đến khi ta đi về trong sương mù, về cùng cõi hư vô. Thì cách sống " đối nhân xử thế " sẽ mãi là một điều tốt đẹp, cho những người ở lại vẫn còn nhung nhớ luyến thương.
Ngô Ái Loan (Mầu Hoa Khế )
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 3 năm 2025