Trinh Tùng Truyện

bàn tải cân

Lời tựa Đầu năm Giáp Sửu bản ngã nhân chuyến công du thượng nguồn sông Canh La có tranh thủ dạo gót vào rừng lấy chút khí xuân. Tiết trời mát mẻ, gió hây hây, lác đác khắp một vùng đồi núi sơn cước là những tiếng thú tìm đàn, tiếng chim gọi bầy. Những thảm cỏ xanh rờn nằm dài trong nắng, thân ngọn đẫm sương run run căng tràn nhựa sống. Những cây liễu tha thướt như những ngón tay gầy xoè ra mà mơn trớn và ve vuốt bầu trời [1]. Phong cảnh thật chẳng khác gì chốn thần tiên, vừa hữu tình vừa vô ý. Mải đắm mình vào thiên nhiên mà không biết trời tối lúc nào, đến khi chợt tỉnh thì vầng trăng đã lấp ló đầu non, trải những ánh vàng lên khắp thảm rừng trước mặt. Chợt mang mang một cảm giác Liêu trai, một nỗi sợ mơ hồ, run rẩy mà đê mê thích thú. Quả nhiên một nàng con gái vô cùng nhan sắc, tóc vấn trâm cài, mình vận độc chiếc pun trắng ngắn tay màu cam tha thướt bước ra từ khoảnh rừng trước mặt. Nàng ngạc nhiên vì có kẻ giữa đêm khuya dám lang thang nơi thâm sơn cùng cốc, đoạn nắm lấy tay cười khanh khách mà kéo về nhà, kẻo con ma rừng làm hại. Nhà nàng là một căn nhà sàn trên một ngọn đồi, không tiện nghi nhưng ấm cúng, gia tài chỉ có bộ dàn Karaoke bọc da báo là có đôi chút giá trị. Trong lúc nàng pha cà phê đãi khách bản ngã buồn tay giở mấy cuốn sách đầu giường, thấy toàn là Hendreas Bollean, Jean Meadaux với Trương Nhũ Hoa, cảm thấy khâm phục vô cùng. Lát sau có ông già râu tóc bạc phơ ghé về, nàng giới thiệu là ông chú đẻ. Ông già tỏ ra rất hiểu biết tuy rằng hơi vô duyên, rằng ông bỏ ra 12 cây để mua quả đồi gần 2 hecta và dựng căn nhà sàn để nghỉ cuối tuần, cũng là để sau này về hưu làm chốn điền viên, chăm vài gốc vải, nuôi mấy con gà. Uống tách cà phê, nghe ông già kể chuyện thời hoàng kim. Nàng xem chừng buồn ngủ, chốc lại dụi mắt, miệng ngáp liên tục. Câu chuyện về thời hoàng kim của ông đã kéo dài từ quá khứ lên hiện tại rồi hướng thẳng tới tương lai. Cảm giác không thời gian trở nên lẫn lộn. Nàng gục đầu trên đi văng ngủ, mắt chớp chớp duyên dáng. Ông già kể về thời trai trẻ chinh chiến, một đêm ngủ với ba bốn người, mà người nào cũng ngủ say, bản thân ông cũng ngủ say. Bản ngã cũng chuẩn bị ngủ say, lấy tay che miệng ngáp. Ông già chừng biết ý, nói: “Chủ nhà đãi khách là muốn khách thưởng văn. Nay văn xuôi đã không vào thì xin thắp nhang mà đọc văn vần vậy”. Nói đoạn bèn với tay trong đống sách báo dưới sàn nhà, lấy lên một cuốn vở nham nhở bìa ép plastic, cất giọng đọc. Nàng con gái cũng đã bừng tỉnh, thấy ông chú đẻ đọc thơ thì đột nhiên lao tới ôm ghì lấy bản ngã mà hôn. Bản ngã vốn thích thơ, nay lại vừa được nghe giọng ấm ngâm nga, vừa được má ấp miệng kề với giai nhân tuyệt thế thì lấy làm thoả thích vô cùng, lưỡi như nếm được từng câu, tay như sờ được từng ý, còn tâm quả nhiên thuộc lòng từng chữ. Ông già đọc hết bài thơ cũng là lúc có tiếng gà eo óc gáy, bản ngã bỗng rùng mình dụi mắt, thấy đang nằm tênh hênh dưới một căn nhà sàn bỏ hoang, đầu gối lên một mảnh da báo rách bươm, xung quanh cỏ lác mọc cao quá rốn, nên lấy làm kinh sợ vô cùng. Duy có bài thơ là vẫn nhớ như in từng câu từng chữ, bèn về nhà lấy giấy hồng điều chép lại. Thấy thật là tuyệt tác, hiếm có xưa nay. Bài thơ dài hơn ngàn câu nhan đề là “Tán tương ti tuyệt tác truyện”. Sau này khi bản ngã biên soạn lại lấy tên nhân vật chính mà đổi thành “Trinh Tùng Truyện” cho ngắn gọn và dễ hiểu. Lời lẽ cổ văn đơn sơ, thể loại dân dã lục bát, nội dung ca ngợi nghệ thuật dục tình. Về sau nhân lúc cao hứng có lấy bản thảo đưa cho nhà thơ H, nhà văn B, lập trình viên L, hoạ sĩ M, tiến sĩ hoá sinh G, nhạc sĩ V... xem qua một lượt. Tất cả bọn họ đều lắc đầu ngảnh mặt bĩu môi nhíu mày, nhẹ thì phê là cợt nhả tầm thường, là không vần không ý, nặng thì mắng là bậy, là bẩn, là vô văn hoá, là phi đạo đức... Bản ngã lúc đó cũng hoang mang không hiểu vàng thau thế nào, nhưng nhớ lại giọng đọc của ông chú đẻ và nụ hôn giai nhân hồi nào thấy kỳ lạ không thể bỏ qua mà quyết tâm khảo cứu. Quả nhiên ghi lại được nhiều điển cố làm chú thích, làm cho mạch truyện trở nên minh bạch cuốn hút. Càng về sau càng thấy hứng thú vô cùng. Mất hơn 152 năm khảo nghiệm nghiêm túc, lại nhờ có tiên sinh họ Quách một mực động viên khích lệ nên cuối cùng bản ngã mới dám soạn thảo toàn văn trên máy vi tính, in laser vài bản tặng bằng hữu thân thuộc đọc chơi. Nếu chẳng may câu chuyện lọt tới tay những người có đạo đức đoan chính, thích rạch ròi trắng đen, lại hay câu nệ phải trái hoặc chưa từng tơ tưởng đến chuyện trai gái thì xin vứt sách rửa tay, bỏ qua như chưa hề trông thấy, được như thế thì bản ngã cảm tạ lắm lắm. Tiết Kim miêu, chiều Hạ vũ, Thiên niên kỷ thứ 2.

TRINH TÙNG TRUYỆN °°°°°

Ngày xuân vạn vật truy hoan Nhẩn nha tới trấn Bình Khang [2] vui vầy Chốn xưa ngọc đống hoa đầy Đàn Tinh [3] trùng phím, cung dây hững hờ Thơ hay ở chỗ bất ngờ Người hay ở chỗ đêm mơ xuất tình Rằng xưa ở chốn đế kinh Có nhà hiền triết họ Trinh tên Tùng Đức thì ngôn hạnh công dung Thi kỳ nhạc hoạ kiếm cung đều tài Hình long ẩn, dáng hoa đài Râu ba tấc rậm, lông dài tám phân Dương hoàn viên đại kỳ lân Cặp tay như hổ cặp chân như mèo [4] Trinh Tùng thuở nhỏ còn nghèo Sống cùng cha mẹ bên đèo Mai Hoa [5] Một lòng thờ mẹ kính cha Sáng vào kiếm củi, tối ra đánh giầy Thong dong bạn với gió mây Hươu nai giúp thịt, cáo cầy mua vui Gia tài một chiếc thuyền mui Một cây đàn mộc, một gùi sách thơ Khi buồn mộng tưởng vẩn vơ Gẩy đàn vài khúc, đọc thơ mấy bài Khi nhàn nghiên bút miệt mài Những khi cao hứng múa vài đường côn °°°°° Có người con gái cùng thôn Cảm thương chàng có trí khôn hơn đời Một đêm đầy ắp sao trời Tình riêng nàng mới thốt lời cùng Trinh “Chàng ơi thiếp sống một mình “Ngoài hai mươi tuổi còn trinh nguyên này “Chữ yêu trằn trọc bao ngày “Hôm nay dâng trọn hai tay cho chàng” Trinh nghe rất đỗi hoang mang Rằng: “ơn vân vũ [6] có nàng đoái trông “Chỉ hiềm có cũng như không “Trước sau đành phải phụ lòng Tố nga [7] “Bến Hà châu [8] có bao xa “Mà không thoát cảnh kinh thoa bố quần [9]” Nàng rằng: “Chàng chớ ngại ngần “Thiếp đây mong được một lần mà thôi “Quyết sau không hận không đòi” Trinh nghe thầm nghĩ: “Hẹp hòi làm chi “Đường đường một đấng nam nhi “Há đâu bỏ lỡ xuân thì gái tơ” Nghĩ rồi quấn chặt người thơ Thoát tan y phục, sẫm sờ mắt môi Đài dao sóng dậy từng hồi Hoa thơm thoả hái, núi đồi thoả trông Khác nào đâu cảnh tiên bồng Khác nào ả Chức động phòng Ngưu Lang [10] Có người khách sớm sang ngang Qua đường bắt gặp chàng nàng yêu nhau Vốn nghề dịch số thâm sâu Đêm qua lại thấy sao Câu [11] sáng bừng Ngắm Trinh kỹ, khách cả mừng: Tinh hoa phát tiết từ lưng đến đầu Nhẹ nhàng khách tới mé sau Đưa tay nắm lấy hạt cau phũ phàng Nàng cười: “Nếu định liên sàng [12] “Thì đây cũng chẳng bẽ bàng làm chi “Cho dù hai bậc tu mi [13] “Một thân con gái xá gì gian truân!” Khách rằng: “Ta chẳng tiếc thân “Chỉ lo có kẻ sẩy chân vô tình “Vui chốc lát, hận ba sinh...” Trinh nghe biến sắc thất kinh dập đầu “Tiên sinh dạy bảo đôi câu “Mà hồn giác ngộ ngõ hầu trăm năm” Khách rằng: “Trăng khuyết lại rằm “Không vui không hận, không nằm không yêu “Đời người xem tựa cánh diều “Không người thả, mặc gió chiều đẩy đưa “Khối tình dầu cũ hay chưa “Mà càng yêu lắm càng mưa bão nhiều “Sắc tài tránh nhất tự kiêu “Phan An, Tống Ngọc [14] mỹ miều mà chi “Nên chăng đương lúc xuân thì “Miệt mài đèn sách mà thi Tú tài!” Tỉnh ra vội mặc quần dài Khấu đầu lệ nhỏ ra hai ba hàng... °°°°° Thoi đưa chốc đã thu sang Lên kinh trọ học nhà hàng Thuỷ Tiên Đêm đêm cần mẫn bút nghiên Ngày buôn hoa quả kiếm tiền nuôi thân Tài lương đống [15], đức chuyên cần Kinh nam sử bắc mười phần đã thông Uyên sâu kim cổ tây đông Tứ Thư vanh vách, Thất Công [16] lầu lầu. Làm thơ một bước hai câu [17] Ngôn như lưu thuỷ, ý hầu cao sơn. Một chiều thi hứng đương cơn Rượu ngon một hũ, mẫu đơn một bình Chợt nghe vẳng tiếng cười tình Nhìn ra tha thướt bóng hình giai nhân Tóc mây buông xoã đôi chân Đỏ hồng gót ngọc, trắng ngần bờ vai Hương thơm nức toả dặm ngoài Tuyết lê nhu nhú, hình hài thanh tân Trinh rằng: “Trước lạ sau thân “Xin đừng e lệ tần ngần mà chi “Cung thương [18] dẫu chẳng ra gì “Cũng xin đề tặng đường thi một bài” Rồng bay phượng múa miệt mài Thoắt đề trên quạt những hai bài liền Giai nhân cảm kích vô biên Nguồn thơ lại được tay tiên hoạ vần... Lòng thơm ngát mộng mỹ nhân Hồn cuồng si ủ những gần những xa Chán thơ uống rượu xem hoa Say sưa men rượu ngân nga men tình Nàng như nóng bức trong mình Bao nhiêu xiêm áo thình lình cởi ra Trinh bèn hôn thịt thơm da Tay đưa lên ngực tay sà xuống mông Tưởng rằng nhẵn tựa mỡ đông Nào ngờ tóm phải chùm lông, giật mình! Cầm đuôi đoán chắc hồ tinh [19] Nàng cười: “Cái giống đa tình đừng lo “Miễn là bên nhận bên cho “Đã yêu bất kể nhỏ to, giống loài” Trinh nghe hợp lý thở dài Khẽ đưa bảo bối từ ngoài vào trong... Canh ba hành sự vừa xong Gà vừa gáy sáng đã không thấy nàng Mùi hương còn thoảng bên màn Thơ còn tươi mực trên bàn cổ thư Một ngày đầy ắp tâm tư Một đêm tri kỷ thành như vợ chồng °°°°° Khoa thi năm ấy mùa đông Đề thi vớ vẩn Trinh không thèm làm Đường công danh vốn chẳng ham Xé giấy vứt bút bỏ sang quán ngồi Quán chủ hai gái sinh đôi Cô chị đi lấy chồng nơi đất người Cô em xinh đẹp tuyệt vời Hàm răng như ngọc nụ cười như hoa Thoạt trông thấy khách phương xa Dáng đào tha thướt bước ra đón mời Rằng: “Trông dung mạo đoán người “Đường hoan lộ [20] hẳn rạng ngời tương lai” Trinh buồn: “Ngán nỗi trần ai “Công danh bất quá Tú tài, Trạng nguyên “Bảng vàng chắc hẳn đứng tên “Vì chê đề dở cho nên không làm” Nàng nghe thương cảm vô vàn Đầm đìa bỗng chốc đôi hàng lệ trong “Thương chàng phận bạc long đong “Học ba năm rưỡi mà không tiếc gì “Khinh đề bỏ bút không thi “Quả là khí phách nam nhi ngút trời” Nói xong rót rượu ra mời Hai tay nâng cốc tận nơi miệng chàng Phía trong vạt áo ngực nàng Tuột ra vài cúc trông càng lả lơi Trinh liều hôn nhẹ làn môi Rồi luồn tay xuống tận nơi trong cùng Nàng hơi thoáng chút hãi hùng Nhưng không cự tuyệt vẫy vùng, lạ chưa! Nhịp nhàng loan phượng mây mưa Vượt qua hai ải rồi đưa vào nàng Hỡi ôi đào huyết tuôn tràn Ba năm một phút rách tan mất rồi... Lát sau trí phục lực hồi Trinh nâng nàng dậy gạn lời hỏi han Hỏi tên, đáp: “Ngọc Linh San” Hỏi gia cảnh, đáp: “Cháu quan Tư Đồ” Hỏi quê, “Sinh tại kinh đô “Tuổi vừa mười sáu, cam lồ [21] vừa ra “Chưa từng ân ái gần xa “Chưa từng khoe liễu hiến hoa bao giờ “Duyên châu đỏ thắm đường tơ [22] “Những mong quân tử chọn giờ vu qui [23] “Nguyện về cử án tề mi [24] “Nâng khăn sửa túi tiếc gì tri âm [25]” Trinh rằng: “Lỡ gãy ngọc trâm “Phù dung lỡ nát, sầu câm lỡ lời “Chí trai ngang dọc đất trời “Dễ đâu chôn chặt một đời vào hoa “Thôi nàng thứ lỗi cho ta “Thú vừa cùng hưởng, hận đà chung đôi” Linh San tím mặt bầm môi Nghẹn ngào uất hận một hồi mới tan Rằng: “Từ đây dứt tơ đàn “Có nợ có trả, có oan có đòi” Trinh nghe nàng doạ bật cười Mặc quần không nói một lời bỏ đi °°°°° Chiều mưa lạnh ướt làn mi Đìu hiu liễu rủ, tường vi héo gầy Rượu tràn uống đã ba ngày Càng uống càng tủi, càng say càng buồn Càng sầu thi hứng càng tuôn Trinh bèn cầm bút viết luôn lên tường... Chợt nghe huyên náo bên đường Một tay kỵ mã dừng cương trước lều: “Trinh Tùng phạm tội hai điều “Thứ nhất vô lễ tự kiêu xé đề “Bỏ thi, không chịu về quê “Làm thơ uống rượu chửi thề quan nha “Thứ hai con gái người ta “Đang tâm vặn lá bẻ hoa tan tành “Này đây chứng cớ rành rành “Huyết đào đương sự đọng thành vệt to” Nói rồi hét lính trói gô Ngang lưng buộc lại, ngựa Hồ [26] kéo lê Da tan thịt nát thảm ghê Khắp thân cát bụi bốn bề máu loang Tống Trinh vào ngục tạm giam Hôm sau trình diện trước quan Tư Đồ Trinh rằng: “Thuốc mật roi bồ [27] “Dám xin khấu kiến Kim ô [28] một lần “Ngọc Linh San tự hiến thân “Thực tình không dám lần khân ép bày” Quan rằng: “Mật lớn gan tầy “Định lời cao ngạo dối rày cửa quan “Lại còn lớn tiếng kêu oan “Nhục hình không dụng chắc càng lẻo môi...” Khoảng trong một khắc ba hồi Cho Trinh nếm thử vài đôi ngón nghề Cùi xiết trửu, móng kim kê Chì sôi đổ miệng, mỡ dê luộc đùi [29] Đớn đau biết mấy ngậm ngùi Tỉnh mê ngàn bận, thác vùi trăm cơn... °°°°° Mùa xuân gió nhẹ hoa thơm Vụ mùa đương bội, gạo cơm trắng ngần Đầy đường đám rước hội lân Trẻ con tí tửng, gia nhân nô đùa Nữ thanh trang điểm thêu thùa Đo chùng yếm lụa, ướm vừa váy hoa Nam thanh khăn áo lượt là Cổ mang cà vạt, giày da bóng lộn Cảnh quang thư thả tâm hồn Vẳng nghe nhạc ngựa lỏng dồn nhịp cương Trên yên toạ một cô nương Mắt xanh biêng biếc, má hường hây hây Mày thu liễu, tóc phong mây Bờ môi mòng mọng, cổ tay tròn tròn Chân dài, ức nở, bụng thon Rõ là mới lớn, rõ con nhà lành Rõ dòng thế phiệt trâm anh Thiên kim tiểu nữ quan thanh Tư Đồ Mẹ cha tên đặt Ngọc Hồ Linh San là chị con cô con bà Chiều nay dừng bước kiệu hoa Công đường nàng ghé thăm cha vô tình Gặp Trinh đang thọ nhục hình Xót thương mới hỏi sự tình đầu đuôi: “Trông chàng khí phách tuyệt vời “Sao ô qui [30] nỡ, ngọc bôi [31] tan tành “Hơi oan thấu tận trời xanh “Xem ra hải án hà thanh [32] có nào!” Trinh đang huyết lệ tuôn trào Thấy giai nhân hỏi dựa vào mà rên Người đâu xinh đẹp như tiên Bao nhiêu đau đớn chốc liền nhẹ không Đưa tay ve vuốt má hồng Thưa rằng: “Đâu dám nhọc lòng tiểu thư “Oan này cũng chỉ riêng tư “Ngay gian biết mặt, thực hư rõ ràng “Khấu đầu một việc nhờ nàng “Tiểu sinh vốn chẳng quen mang gông xiềng...” Ngọc Hồ ngẫm nghĩ triền miên Đắn đo phải trái chung riêng một hồi Phân vân hết đứng lại ngồi Bên tình bên hiếu biết thôi bên nào Lát rồi lệ ngọc tuôn trào Liều mình nàng trộm khoá vào cứu Trinh Đêm khuya ngục thất lạnh thinh Trai tài gái sắc rùng mình xốn xang Trinh rằng: “Đêm đã muộn màng “Muốn xin kết bạn đồng sàng [33] được chăng?” Nhẹ nhàng nắm lấy tay măng Ghé môi thơm miệng, thơm răng, thơm hàm Thơm tai, thơm cổ, thơm cam... Tiệc đào Lưu Nguyễn [34] tham lam bốn lần Ngọc Hồ mụ mị tâm thần Ngó ra Trinh đã mặc quần từ lâu Rằng: “Nàng tình nặng ân sâu “Giao hoan chửa thoả lệ châu la đà “Gối chăn đâu cũng là nhà “Mây mưa chốc lát cũng là phu thê “Chuyến này biền biệt sơn khê “Xin đừng mong ngóng ngày về làm chi” Nói rồi thơm nhẹ làn mi Phủi quần xách áo ra đi vội vàng... °°°°° Đêm về trên trấn Bình Khang Đèn hoa rực rỡ, rộn ràng phách sên Phấn hương thơm toả đôi bên Này đây hẳn chốn Đào Nguyên [35] tiên bồng Bao nhiêu con gái má hồng Quần trong khoe lụa, áo trong khoe mầu Môi xanh, môi đỏ, môi nâu [36] Tóc đen, tóc trắng, tóc sâu... đủ người Bao nhiêu giọng nói câu cười Tha hồ cho khách làng chơi chọn vàng Lẻ loi giữa đám cao sang Có người thiếu nữ lơ làng bước chân Hình dong đượm nét phong trần Tóc tai dơ bẩn, áo quần rách bươm Mặt mày tiều tuỵ thảm thương Phong ba lộ nét, bụi đường vấy ngang Dừng chân trước một nhà hàng Đắn đo chốc lát rồi nàng bước lên Nhẹ nhàng ngồi góc bàn bên Khẽ truyền tửu nhị mang lên ba vò Thái hai cân [37] rưỡi thịt bò Nửa rán áp chảo, nửa kho xì dầu Lai rai nhậu suốt đêm thâu Vừa ăn vừa nhỏ lệ châu dầm dề Canh tư gà giục bốn bề Gục đầu nàng mới ngủ mê trên bàn Sáng ra quán chủ hỏi han Men say nàng vẫn miên man rượu nồng Ngực căng, cổ ngấn, vai hồng Xem ra gió nội hương đồng là đây Tham lam quán chủ sắp bày Thanh lâu nàng bị đưa ngay vào màn Hỏi ra chính Ngọc Linh San Cùng Trinh Tùng mới dâm gian ngày nào Khi xưa cơn giận tuôn trào Ra oai nàng lỡ vội vào báo quan Nào ngờ da nát thịt tan Tình nhân thọ nạn hàm oan thấu trời Khi xưa định doạ mà thôi Nào ngờ máu chảy lệ rơi hãi hùng Linh San ân hận vô cùng Khi không đập miếng đỉnh chung [38] tan tành Máu đào dẫu chảy cũng đành Màng hoa rách nát còn lành được chăng! Tơ hồng Nguyệt lão khéo dăng Yêu nhau mỗi ngả mỗi đằng bơ vơ Lệ tương tư nhỏ hững hờ Vì tình lạc bước giang hồ tìm Trinh Khoá son nàng khép cửa mình Bơ vơ lều quán, mặc tình phấn hương Buồn thay môi đỏ má hường Đớn đau phận liễu gặp phường lưu manh Đêm qua lạc chốn lầu xanh Tiền ăn không đủ, nàng đành bán thân Khách đầu họ Mặc tên Cân Quê vùng Hà Bắc, vốn dân đào vàng Nàng rằng: “Số kiếp phụ phàng “Tấm thân đành để khách làng chơi hoa “Thiếp không dám lấy tiền boa “Chỉ mong quân tử mát xoa [39] nhẹ nhàng” Khách rằng: “Khi tối chọn hàng “Bao người ta chỉ thấy nàng là ưng “Giờ đây người lạ tình dưng “Trải vài ba cuộc tưng bừng ái ân “Chốc mà khăng khít tình thân” Nói xong khách tự cởi quần thoát y Đứng lên múa khúc Điêu Ly [40] Dáng quay nhịp bước tinh vi vô cùng Linh San thoạt cũng hãi hùng Sau cao hứng - đứng dậy cùng múa đôi Mặc cho nước chảy bèo trôi Thân trần lấm bụi tắm rồi lại trong Khi dìu dặt, lúc thong dong Khi ngoáy mông hạc, lúc cong lưng ngà Giương vòi ong hút nhuỵ hoa Cả đêm mật ngọt trào ra ba lần °°°°° Trinh Tùng từ bữa thoát thân Giang hồ lưu lạc bước chân điêu tàn Bao ngày cỏ đệm sương màn Bao ngày không được truy hoan lần nào Bao ngày đói khát cồn cào Tủi thân ngẫm nghĩ lệ trào bờ mi Đường dài lầm lũi chân đi Một chiều lạc bước dừng chi bên đàng Non tây chợt thấy cửa hang Bên trong thấp thoáng một nàng áo xanh Trinh mừng, hỏi chuyện loanh quanh Ngâm thơ gạ gẫm yến oanh giải sầu Rằng: “Đời bãi bể nương dâu “Bất công giả dối biết đâu mà lường “Chỉ còn chăn gối yêu thương “Xin nàng qua hết đêm trường cùng ta” Nàng cười: “Rõ thật đào hoa “Đang tâm ân ái bà già này chăng “Sức trai dù khoẻ dù hăng “So ra kinh nghiệm chẳng bằng ta đâu” Nói xong e lệ ngẩng đầu Trời ơi, nhăn nhúm tóc câu da mồi! Trinh run rẩy bước giật lùi Trượt chân ngã ngửa dưới đùi lão nhân Kêu rằng: “Cao thấp chưa phân “Nhưng xem tuổi tác có phần so le “Dẫu là giao bái [41] phu thê “Vẫn cần hợp tuổi, hợp quê, hợp tình “Tiểu nhân vốn kẻ hậu sinh “Dám xin tiền bối rộng tình xót thương” Cười rằng: “Anh rõ vô lương “Hỏi xem ai gạ lên giường trước ai “Đã yêu đừng kể gái trai “Đừng so tuổi tác, đừng nài non tơ” Trinh nghe chợt tỉnh cơn mơ Dục tình đạo lý bấy giờ mới thông Hai người ân ái thong dong Tình dù đầu bạc răng long vẫn tình... Bâng khuâng cơn mộng ba sinh Sáng ra Trinh bỗng giật mình nhìn quanh Tênh hênh giữa bãi cỏ xanh Nào đâu động ngọc, lão tình nào đâu Một dòng suối chảy khe cầu Một làn sương tựa khói sầu nhẹ vương Cảnh như ly khúc Tiêu Tương [42] Tình như chinh phụ đêm trường ngóng ai... Chợt nghe cộm dưới quần dài Móc ra pho sách cùng hai túi vàng Một tờ thư gấp gọn gàng Nét thần tiên thảo mấy hàng buông lơi Viết rằng: “Chót lưỡi đầu môi “Yêu như nước chảy sông trôi mới là “Dục tình tràn khắp thiên hà “Âm dương tụ lại, tuyết hoa dồn vào “Yêu nhau trinh bạch thanh cao “Yêu nhau như thể khát khao sinh tồn “Yêu nhau bằng cả tâm hồn “Yêu nhau bằng mắt, bằng lưng, bằng tay “Yêu cho mặn ngọt chua cay “Yêu cho sóng cuộn, trời đầy bão giông “Yêu dài xuân hạ thu đông “Người hơn cầm thú, yêu không có mùa [43] “Yêu nhau lăn lóc mây mưa “Yêu nhau, to mấy cũng vừa cũng xinh... “Khá khen trẻ đã có kinh “nghiệm yêu đương với làm tình giỏi ghê “Đêm qua tỏ mấy ngón nghề “Quả là sức đỉa máu dê hơn người “Bạc vàng, bí kíp tặng rồi “Công danh sự nghiệp một buổi mà nên” Trinh mừng, lạy địa vái thiên Rằng xin ráng sức cơ duyên đạo tình Sách kia nhìn lại nguyên hình Tiêu đề ghi rõ: “Dục tình cẩm nang” Càng xem càng thấy xốn xang Càng xem càng hiểu, đạo càng tinh thông Bẩy mươi hai thế phượng rồng Suy tư từng chữ thuộc lòng từng chương Đoạn bày bôi phấn thoa hương Đoạn bàn thảo dược cường dương bổ tỳ Đoạn lưu ý cách đứng đi Cách xoa, cách vuốt, cách di, cách sờ Cách đàn hát, cách ngâm thơ Cách làm nũng nịu, cách vờ vấn vương Hiểu thêm bao cách phấn hương Biết thêm bao kiểu âm dương giao hoà Ngày ngày ngẫm nghĩ gần xa Đêm đêm rèn luyện tay hoa cho rành Ba năm thấm thoắt trôi nhanh Dục công cái thế chàng đành hạ sơn Từ khi chép vượt Vũ môn [44] Tiếng lành truyền rộng, tin đồn lan xa °°°°° Xuân về đào lại nở hoa Con gái môi thắm nước da mịn màng Tình yêu căng nhựa tuôn tràn Hồn si run rẩy cung đàn chơi vơi Chiều xuân mưa bụi rơi rơi Ngọc Hồ bất chợt thấy đời buồn tênh Từ ngày thất tiết cứu Trinh Giao hoan chưa thoả nhân tình đã xa Nhớ người lệ nhỏ, châu sa. Vì tình mắc tội, mẹ cha mắng rày Ngẫm đời toàn những đắng cay Liều thân cũng định ra tay đôi lần Ngặt vì còn đủ song thân Ngặt vì chữ hiếu ngàn cân chưa tròn Ngặt vì tuổi hãy còn son Lòng còn hừng hực, tình còn muốn yêu Những khi gió sớm mưa chiều Một lần thoả ước nguyện nhiều lần thêm Những khi chăn ấm đệm êm Nõn nà trằn trọc canh đêm trải dài Những khi xem ảnh nghe đài Khoả thân nàng lại vật nài nhớ Trinh Đời vui sướng nhất chữ tình Buồn đau nhất cũng chỉ mình chữ yêu Một hôm thả gót phiêu diêu Trên bờ đê ngắm cánh diều chơi vơi Ngọc Hồ bỗng thấy một người Mắt đưa lúng liếng, miệng cười làm thân Tự xưng họ Mặc tên Cân Muốn cùng giao hợp một lần cho quen Rằng: “Đừng câu nệ nhỏ nhen “Xin nàng mở khoá rút then cho rồi “Chân đê chiều tối không người “Cỏ xanh làm gối gió trời làm chăn “Chung Lăng chén tiễn [45] mấy lần “Gối chăn phút chốc thành thân vô cùng” Ngọc Hồ nổi giận đùng đùng Định dang tay tát vỡ tung mặt dầy Nào ngờ khách quá nhanh tay Luồn mình cúi xuống tóm ngay tuyết đào Một tay khách giữ đôi phao Tay kia luồn dưới yếm đào thoả thuê Nàng như hoa đẹp chân quê Gặp phường ong bướm đê mê rụng rời Nhìn Cân ngọc diện sáng ngời Thôi đành lòng thử buông lơi cầm chừng Hơi thở gấp, mặt đỏ bừng Mắt huyền nhắm chặt lệ rưng đôi hàng Môi hơi hé mở dịu dàng Rung rung bồng đảo mang mang hạ đài Cân chưa kịp cởi quần dài Chợt nghe tiếng quát bên tai ầm ầm: “Khéo sao chọn chỗ gian dâm “Ngang nhiên trai gái trao thân giữa đường!” Ngọc Hồ tái xám má hường Chuyện đà lộ tẩy còn chường mặt ai Vết nhơ trước một nay hai Liều thân thác xuống Tuyền Đài [46] cho xong Nghĩ rồi nhảy vọt xuống sông Nước đen [47] lờ lững một dòng buồn tênh Cân còn nằm ngửa tênh hênh Đã nghe tiếng sóng dập dềnh xa xa Xót thương lệ tự chảy ra Mối ân tình ấy thôi đà kiếp sau Quan Tư Đồ quá đớn đau Chưa lời sinh biệt đã câu tử lìa Vừa thương con gái tái tê Vừa sai lùng bắt Cân về tống giam... Trên đời lắm chuyện trái ngang Ngọc Hồ trôi đến Bình Khang thì dừng Một bà lão sống ven rừng Thấy nàng còn sống vui mừng khôn nguôi Thân già một bóng đơn côi Từ nay có đứa con nuôi, đỡ buồn. °°°°° Trường giang sóng vỗ dập dồn Dân chài tay kéo lưới dồn cá xa Chợ chiều họp bến Hoàng Hoa [48] Bán mua tấp nập kẻ ra người vào Một thanh niên rõ to cao Thịt săn cuộn chắc, lông mao rậm dày Phùng môi, trợn mắt, dang tay ầm ầm thét lác giữa ngay chợ chiều Một nàng con gái mỹ miều Yếm đào xộc xệch váy điều so le Khuôn mai đầy vẻ tái tê Thân ngà run rẩy, mặt nghê bơ phờ Trinh đang dạo bước thẩn thơ Giữa đường gặp chuyện ngẩn ngơ bật cười Rằng: “Trông cơ bắp tuyệt vời Mà sao bụng dạ hẹp hòi tiểu nhân” Thanh niên tức giận vô ngần Sẵn đao giắt ở cặp quần, rút ra Trinh cười: “Sống chết chẳng qua “Sống là mộng ảo, chết là gió bay “Đời người ngắn một gang tay “Sống sao cho khỏi dứt day tâm hồn “Việc gì cả giận mất khôn “Nam nhi ai lại đánh lộn nữ nhi...” Thanh niên biến sắc tức thì Vội co đôi cật [49], vội quì đôi chân Dập đầu: “Khẩu khí cao nhân “Đem so giọng lưỡi phàm trần khác xa “Đệ con nhà đại phú gia “Tuổi là hăm bốn, hiệu là Thẩm Du “Say sưa phim ảnh dâm thư “Thanh lâu, kỹ viện thân như người nhà “Trời sinh vốn khiếu giăng hoa “Lại cho của ấy gấp ba người thường “Đêm ngày thưởng nguyệt đùa sương “ăn chơi có tiếng nhất phường Đồng Xuân “Bữa nay tương kiến cao nhân “Mới hay danh tiếng xa gần gió mây “Đệ xin bái lạy làm thầy “Xin theo học đạo, tối ngày có nhau” Trinh rằng: “Dầu trước dầu sau “Cũng từ mang nặng đẻ đau mà thành “Cũng rồi một nắm cỏ xanh “Đệ đừng câu nệ chức danh làm gì” Du rằng: “Dạ đã tạc ghi “Bấy lâu hư hỏng cũng vì vô duyên “Tơ thừa xin chút chân truyền “Gối chăn sành điệu, thần tiên khác nào” Trinh rằng: “Dục học thâm cao, “Cho ra tình nặng, nhận vào ân sâu “Kim đâm vào thịt thì đau “Thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời “Anh hùng dũng mãnh tuyệt vời “Cũng là nhỏ bé trong môi nhân tình “Thiên tài trác tuyệt thông minh “Cũng là ngờ nghệch bên mình mỹ nhân...” Thầy trò ý hợp tình thân Say sưa đàm đạo đến gần nửa đêm °°°°° Heo may nhuộm lá vàng thêm Lìa cành gió thổi xuống thềm thanh lâu Bình Khang quen lối vó câu Dập dìu công tử giải sầu ca nhi Bao năm chôn gói xuân thì Một đêm biết mấy người đi kẻ về Ngỡ ngàng gió nội hương quê Tao nhân đâu dám ngẫm về tà dâm Chị em kỹ nữ đồng tâm Ngón nghề thi hoạ sắt cầm đều hay Chiều thu gió mát hây hây Linh San tiếp khách gốc cây Đinh hoàng Khách rằng: “Trước lúc đồng sàng “Xin cho nghe một bản đàn Nam Quân [50]” Linh San chậm rãi khoả thân Ôm đàn gẩy khúc Vũ Tần Phong Hoa [51] Tiếng vui rạo rực gần xa Tiếng buồn li biệt Bá Nha, Tử Kỳ [52] Tiếng nghẹn ngào buổi phân ly Tiếng hoan lạc phút vu qui kéo dài Tiếng cao réo rắt tai ngoài Tiếng trầm u uẩn ngân dài tai trong Ngực căng ép hộp đàn cong Nhũ hoa nén lại núm hồng rung rung Tay măng khéo léo lạ lùng Ngón dài khoan nhặt từng cung phím hờ Khách nghe lòng những ngẩn ngơ Ngẫm rằng: “Bốn khúc bao giờ gẩy xong?” Tình càng chờ đợi càng mong Càng khêu gợi những đường cong mỹ miều Mặc lòng, nhạc vẫn phiêu diêu Mà trăng dần sáng, bóng chiều dần tan Tay thon vẫn mải mê đàn Nàng như quên cuộc truy hoan sắp rồi Khách bèn vừa đứng vừa ngồi Vừa nghe, vừa ngắm, vừa cười, vừa rên Bao nhiêu đau đớn ưu phiền Theo dòng nhạc khúc chảy liền ra sân Trên làn da mịn trắng ngần Có hơi lưu thuỷ phù vân đôi dòng... Canh ba nàng gẩy đàn xong Vườn khuya bóng lẻ tiếng thông rì rào Tìm quanh khách thấy đâu nào Tiền boa đã kẹp sẵn vào sách thơ °°°°° Một ngày quán chủ bước vô Rằng: “Đây tân nữ Ngọc Hồ mới qua “Nhờ chị em giúp gần xa “Ngón nghề truyền hết mới là tri âm...” Một nàng áo vải quần thâm Sắc xuân mơn mởn ngang tầm Linh San Mắt nai hoen lệ chứa chan Hình dong thây lẩy, dung nhan bơ phờ Linh San nhác thấy Ngọc Hồ Chị em run rẩy ôm vồ lấy nhau Nửa mừng rỡ, nửa tủi đau Trớ trêu Hợp Phố tụ châu [53] chốn này Ngọc Hồ rơi lệ giãi bày Căn nguyên câu chuyện từ ngày cứu Trinh: “Liều thân tự tử một mình “Rồi bà lão vớt nên tình mẹ con “Thương yêu bền nghĩa keo sơn “Ruột già thân thiết còn hơn người nhà “Bốn mùa thấm thoắt trôi qua “Lên cơn hen cấp lão bà ra đi “Vay tiền trả nghĩa tử ly “Lo tròn đạo hiếu nàng đi bán mình...” Linh San thổn thức tâm tình Chọn lời an ủi linh tinh một hồi Rằng: “Em tới chốn đây rồi “Bẽ bàng cứ gạt lệ cười là xong” Thời gian cách mặt xa lòng Ngọc Hồ quen chuyện bướm ong đi về Dục tình nàng vốn đam mê Dẫu là tủi hận chẳng hề oán than Khách chơi thù tiếp nhẹ nhàng Nghề chơi tỏ được muôn vàn lối hay Cuộc chơi giữ trọn đắm say Khách về lưu luyến vơi đầy phòng loan Sông dài trôi nổi thuyền lan Buồn vui gửi lại tiếng đàn câu thơ °°°°° Từ khi trốn lệnh Tư Đồ Mặc Cân chìm nổi giang hồ lênh đênh Chông gai dặm bước gập ghềnh Nhiều hôm trăn trở buồn tênh khóc thầm Thân trai cường tráng đa dâm Mộng tình bí bách sầu câm nghẹn lời Tay trơn bụng đói rã rời Đói tình còn khổ bằng mười đói ăn Một đêm đương lúc sáng trăng ánh vàng nhuộm cỏ sương giăng mịt mùng Cân đang não dạ não lòng Sầu thơ muốn phát từ trong ra ngoài Lều tranh cửa đóng then cài Đột nhiên thơm nức hương nhài lâng lâng Một nàng thiếu nữ khoả thân Nõn nà như ngọc trắng ngần như hoa Mịn màng tươi mát thịt da Đùi thon mỹ lệ nhũ hoa điểm hồng Chỉ hiềm thấp thoáng sau mông Hình như có một chùm lông rất dài Quả nhiên đuôi mọc ra ngoài Thoạt trông đã biết là loài hiếu dâm Mặc Cân chưa kịp định tâm Đã nghe hồ nữ thì thầm bên tai “Đêm nay một gái một trai “Xin chàng hãy thử ra oai xem nào” Cân nghe xúc động dạt dào Hồ ly thì có khác nào gái tơ Ngẫm rồi hắng giọng đọc thơ Vừa tuôn ý ngọc, vừa sờ thoả thuê Hồ ly thích chí đê mê Miệng cười lơi lả, thạch kê [54] ngoáy tròn Điêu Ly vũ điệu mê hồn Cân cùng hồ nữ lưng dồn tay đưa Sải chân theo nhịp mây mưa Vừa xoay vừa cởi áo thừa quần trong Ngoài vườn mưa nhỏ long tong Trong nhà tình thuỷ đôi dòng chảy ngang... Canh tư gà bỗng gáy vang Hồ ly thỏ thẻ oanh vàng bên tai: “Tuy rằng vừa lớn vừa dài “Vừa to cơ bắp, vừa tài Điêu Ly “Nhưng xem ra chốn Bạch mi “Một mình thoả nguyện còn gì gối chăn “Chàng nên học đạo vài năm “Bữa mai là đúng ngày rằm tháng ba “Đợi khi nắng khuất bóng tà “Trinh Tùng chàng nhớ chạy ra nhận thầy...” Dứt lời nàng vội biến ngay Lông đuôi vừa rụng bám đầy chăn hoa °°°°° Trinh Tùng nhân tiết tháng Ba Cùng Thẩm Du dạo bước qua ngõ Đào Xảy đâu thấy một anh hào Mặt mày tuấn tú chân cao lưng dài Thấy Trinh bước đến vái dài Rồi rung đùi nhẩy múa bài Điêu Ly Miệng cao giọng khúc Xuân Qui [55] Tiếng ca xuất quỉ, dáng đi nhập thần Trinh Tùng không chút ngại ngần Quần đùi áo lót dần dần cởi ra Nhún chân theo nhịp năm ba Quay cuồng vũ điệu Tố Nga đồng sàng Chàng kia đứng lặng bàng hoàng Thẹn thùng nước mắt đôi hàng long lanh Rằng: “Bấy lâu chỉ nghe danh “Đâu ngờ tài lực tinh anh vô ngần “Tiểu nhân họ Mặc tên Cân “Lòng thành năm tấc xin dâng theo hầu “Dặm trường tiếp nối vó câu “Quyết không quản ngại rừng sâu núi dài” Trinh cười: “Đệ nói chẳng sai “Mỗi người chỉ thạo một vài tuyệt chiêu “Sức mòn tài lẻ phiêu diêu “Một thân lập nghiệp xem chiều hơi khoai “Sao bằng sát cánh kề vai “Thầy trò dồn sức chí trai tung hoành “Hữu duyên tương ngộ đã đành “Vô duyên thiên lý cũng thành tri âm” Thẩm Du nắm chặt tay Cân Rằng: “Gặp nhau mới một lần đã yêu “Đồng môn, đồng giới, đồng liêu “Từ đây huynh đệ sắt tiêu [56] đồng lòng” Mặc Cân xúc động vô cùng Đầm đìa nước mắt đôi dòng chảy xuôi Thề rằng: “Ghi nhớ khôn nguôi “Thân này xin gắng một buổi báo ân” Từ khi có được Mặc Cân Trinh Tùng như hổ thêm chân thêm đầu Như rồng thêm cánh thêm râu Oai phong giữa chốn thanh lâu nhà hàng Sáng ôn lý thuyết đàng hoàng Chiều chiều lại tới Bình Khang thực hành. °°°°° Một lần gió mát trăng thanh Thầy trò ba kẻ xuất hành chơi đêm Tiếng ve rên rỉ buồn thêm Sương sa đọng những hạt mềm trong veo Người đi bóng đổ trăng theo Cây buồn xao lá suối reo rì rào Hoa đêm hương toả ngạt ngào Ngỡ như hương phấn má đào tiên nga Bỗng nghe tiếng hát từ xa Nửa như tiếng thở, nửa là tiếng rên Từng cơn ai oán ưu phiền Ai nghe cũng phải bật lên khóc thầm Thầy trò kinh ngạc dừng chân: Dưới trăng trắng nõn khoả thân hai nàng Cân, Du định tới liên sàng Trinh cười ngăn lại: “Vội vàng mà chi “Rõ là uẩn khúc điều gì “Xem ra oan khuất xuân thì cả đôi” Nói rồi hắng giọng liếm môi “Hai nàng cho hỏi đôi lời được chăng?” Giật mình ôm kín ngực măng Hai nàng kinh hãi bàng hoàng ngoái trông Thẹn thùng khép nép đôi mông Đột nhiên chết lặng. Thật không ai ngờ! Ba thầy trò cũng sững sờ... Dưới trăng tỉ muội Ngọc Hồ, Linh San! Trinh Tùng lệ nhỏ chứa chan Lại gần ghì xiết hai nàng vào tay Nụ hôn kèm cả đắng cay Cả thương xót lẫn vơi đầy nhớ nhung Phút đoàn viên thật lạ lùng Hai nàng cảm động rưng rưng nghẹn ngào Nước đâu từng đợt tuôn trào Hương tình ngát toả dạt dào từng cơn Trinh rằng: “Ta vẫn nghe đồn “Hai nàng bày bán thịt lợn đâu đây “Nhớ tình chăn gối mưa mây “Vào Bình Khang hỏi mấy ngày chẳng ra “Tưởng rằng bướm đã bay xa “Trách mình phận bạc, ngẫm mà vô duyên “Nay Lưu Nguyễn lại gặp tiên “Thật là thoả những ước nguyền bấy lâu” Hai nàng thổn thức lệ châu Nhắc từng chuyện cũ buồn đau thế nào: “Kiếp hồng nhan, phận má đào “Lỡ chân cùng lạc bước vào Bình Khang “Ngỡ đường hoan lộ thênh thang “Đâu hay sỏi ngọc, thau vàng mông lung “Phường khinh bạc lắm như sung “Chính nhân quân tử muốn lùng chẳng ra “Bàn đi tính lại đêm qua “Chị em quyết bỏ trốn xa vũng lầy “Thoát rồi thoả chí gió mây “Xé tan y phục mừng ngày thái lai “Ông trời có mắt chẳng sai “Nay duyên kỳ ngộ, đây bài hoàn lương “Từ rày đắm đuối yêu thương “Thuỷ chung dù có phong sương dãi dầu” Mặc Cân bước tới cúi đầu Cố nhân tình cũ nhận nhau một hồi Rằng: “truân chuyên đã qua rồi “Từ nay loan phượng kề môi ấp lòng “Từ nay chắp mối tơ hồng “Nối tình dang dở bến sông hôm nào...” Thẩm Du e thẹn định chào Nhưng vì thương cảm nghẹn ngào lệ rơi Hồi lâu không thốt nên lời Miệng hoa nở một nụ cười ngô nghê Tay cầm vạt áo vân vê Lát rồi cất giọng tái tê ôn tồn “Vẫn nghe danh nổi như cồn “Bữa nay mới được thấy mặt giai nhân “Quả là quyến rũ vô ngần “Mịn hơn hoa hậu, tiểu nhân xin thề...” Lời yêu trao đổi chán chê Lệ thương nhỏ ướt dầm dề cỏ xanh Trinh rằng: “Tình cũ chân thành “Hãy cùng ca khúc đồng thanh liên sàng” Năm người phấn khởi hân hoan Yêu nhau dưới ánh trăng vàng lung linh Năm thân chung một thể hình Năm hồn hoà một khối tình bao la Tay chân lẫn lộn thịt da Này là lá thắm, này là cỏ non Này là ngõ hẻm cuối thôn Này là đại thụ dập dồn phong ba Này là nhũ ngọc tuyết hoa Này là suối ngọt chảy ra từng dòng... Cuộc yêu kéo đến rạng đông Yến oanh rũ cánh tỉa lông một hồi Tình còn vương vấn đầu môi Dục còn khắc khoải đầy vơi trong lòng Năm người xuống tắm suối trong Rồi lên nằm giữa cánh đồng nghỉ ngơi Trên cây chim hót vang trời Cỏ hoa rực nắng, mây trôi lững lờ Mấy nhành liễu rủ lơ thơ Bướm vàng xao lượn như mơ, dập dồn...

Thay lời kết Thật ra tác phẩm chưa dừng ở đây – cảnh đoàn viên của năm nhân vật chính, mà còn có đoạn kết với chừng hai, ba trăm câu thơ, lời lẽ uyển chuyển sâu sắc, ý tứ khiêm nhã diệu ảo. Hiềm nỗi lúc ông chú đẻ ngâm đoạn này cũng là lúc bản ngã cùng giai nhân cao hứng giật mình, nên đột nhiên thi mạch trở nên hỗn độn mơ hồ không thể nắm bắt được. Sau này trong nhiều đêm đông giá lạnh, mưa phùn rả rích, bản ngã ân hận nghẹn ngào vì sự giật mình không đúng lúc, thắp bạch lạp ngồi vắt óc gắng nhớ lại từng lời vàng ý ngọc. Than ôi thẩy đều là vô ích. Vài lần bản ngã chèo thuyền ngược dòng Canh La về thượng nguồn, mong tìm lại được dấu tích cố nhân. Hỡi ôi bóng người xưa như hạc nội mây ngàn, phiêu diêu biết nơi nao mà tìm. Cũng đôi lần bản ngã liều thân bắt chước lối hành văn, vận dụng tính logic của mạch truyện mà cố bịa ra một đoạn kết cho hoàn chỉnh, kiểu như thế này: “Để cho nhân loại trường tồn Ông xanh kia ghép thịt hồn với nhau Thế rồi mãi mãi về sau Gái trai liên tục sướng - đau vì tình...” Hoặc như: “Yêu nhau muôn sự ở hồn Yêu nhau chẳng kể là khôn hay dài (dại) Yêu nhau chẳng kể ngày mai Trời sinh hồn – xác miệt mài yêu nhau...” Nhưng đều cảm thấy chúng dớ dẩn, quê mùa, kệch cỡm và trống rỗng, nếu ghép vào hẳn sẽ xúc phạm đến giá trị của nguyên tác lắm lắm. Thật giống như khi ca sĩ nửa mùa HK định viết thêm chương cuối cho bản “Giao hưởng hành khất” của Phrystomum, điêu khắc gia nghiệp dư TS muốn tái tạo lại bắp chân cho tượng thần Ethasiar ở Lantica, hay đơn giản hơn, giống như ông QS đòi bỏ hành đập trứng vào bát phở chay – món đặc sản gia truyền của nhà họ Bàn này vậy. Vì thế mà bản ngã trước xin độc giả lượng thứ cho sự thiếu sót, sau đành nhớ đến đâu ghi lại đến đó, chỉ dám chú giải thêm dăm ba câu ngờ nghệch, chứ tuyệt nhiên không dám sửa vào nguyên tác dù là một chữ. Còn đoạn kết quyết để ngỏ đó, ngõ hầu dành cho độc giả, mỗi người đều có một nhãn quan về chuyện phòng the, tự suy ngẫm mà phán đoán cho riêng mình một kết cục. Ngoài ra, nếu ai đó may mắn tình cờ bắt gặp một căn nhà sàn giữa chốn thâm sơn cùng cốc nơi thượng nguồn sông Canh La, bên trong có ông chú đẻ đang cao giọng ngâm thơ cùng một nàng con gái xinh đẹp mình vận độc chiếc áo pun trắng ngắn tay màu cam, thì xin làm ơn chuyển hộ bản ngã lời chào trân trọng tới ông chú đẻ và nụ hôn cho giai nhân, và đặc biệt đừng quên photocopy hay chép lại giùm đoạn kết để bổ khuyết cho tác phẩm vốn dĩ đã rất hoàn thiện này. Bàn Tải Cân Chú thích: [1] Tứ này mượn của con trai bạn tôi, năm nay 3 tuổi. [2] Bình Khang: tên một phường ở kinh đô Trường An, đời Đường, nơi có nhiều thanh lâu kỹ viện. Được dùng để chỉ nơi ở của kỹ nữ nói chung. [3] Đàn Tinh: còn gọi là Tinh Cầm hoặc đàn sao, một loại đàn bằng gỗ sến, không có dây, không có phím, hay được chơi đệm cho vũ điệu Điêu Ly. Xem thêm tích Điêu Ly. [4] Tay hổ chân mèo: đời Tống có Trương Tiêu Sư nổi tiếng về ngạch buôn lụa. Có lần nước sông Hoàng Hà dâng cao, giá lụa giảm mạnh, Trương dốc hết gia tài ra mua tích trữ, về sau vốn một lãi trăm. Tương truyền họ Trương có đôi chân nhanh như mèo và đôi tay mạnh mẽ như sư tử. [5] Đèo Mai Hoa: tên một đèo trên núi Hành sơn thuộc tỉnh Lạc dương, nơi diễn ra Lạc dương kỳ anh hội của Văn Ngạn Bác đời Tống. Về sau nghĩa bóng dùng để chỉ nơi ở ẩn của các bậc kỳ nhân dị tướng. [6] Vân vũ: mây mưa. Lời tựa bài phú Cao đường của Tống ngọc, thuật việc vua nước Sở đến chơi Cao đường, mộng thấy nữ thần núi Vu Sơn dâng chăn gối, trên có khí mây sớm (triêu vân), dưới có nước mưa nguồn (sóc vũ). Từ đó vân vũ, mây mưa, Vu Sơn, giấc Cao đường dùng để chỉ việc trai gái gặp gỡ, ân ái với nhau. [7] Tố Nga: Chỉ người con gái đẹp. Tương truyền Thường Nga lừa lúc chồng là Hậu Nghệ hái rau tiêu, lấy trộm thuốc trường sinh bất lão, trốn lên cung trăng. Hậu Nghệ biết được giương cung bắn đồng thời 3 mũi tên đỏ, xanh, lục (RGB). Ngặt vì xa quá nên không trúng. Màu sắc 3 mũi tên hợp thành sắc trắng nên gọi là Tố nga. [8] Bến Hà Châu: Nói về việc vợ chồng tốt đôi vừa lứa. Nguyên gốc là một bài thơ trong Kinh Thi: Quan quan thư cưu Tại hà chi châu Yểu điệu thục nữ Quân tử hảo cầu [9] Kinh thoa bố quần: Thoa cài tóc bằng gai cây kinh, quần bằng vải thô ráp. ý nói cảnh nghèo khó không thoát ra được. [10] Ngưu lang, Chức nữ: Chức nữ là cháu trời, được gả cho Ngưu Lang làm nghề chăn trâu. Hai vợ chồng ân ái nhau suốt ngày, việc công làm không trọn. Bị phạt đầy mỗi người một bờ sông Ngân hà, hàng năm chỉ được gặp nhau một lần vào đêm thất tịch (mồng bảy tháng bảy). [11] Sao Câu: là ngôi sao sáng nhất trong đám tinh vân Con Cua (M87), cách chúng ta khoảng 1,5 tỷ năm ánh sáng. Có giả thuyết rằng đây là một vụ nổ sao siêu mới (Supernova) từ một ngôi sao mẹ có khối lượng gấp 4 lần mặt trời. Sách Thiên Văn cho rằng ứng với sao này là những nhân vật đào hoa cái thế. [12] Liên sàng: Nhiều giường ghép lại với nhau, nhiều người cùng nằm chung giường. Nghĩa bóng: nhiều người cùng tham gia vào một cuộc giao hoan. [13] Tu mi: bậc mày râu, ám chỉ phái mạnh. [14] Phan An, Tống Ngọc: Tương truyền là hai người có dung nhan đẹp nổi tiếng thời nhà Tống. Sau không làm nên được nghiệp lớn vì quá đẹp. [15] Lương đống: xà cột. Nghĩa bóng để chỉ những người có tài kinh bang tế thế. [16] Thất Công: Tên một trước tác nổi tiếng của Vũ Văn Lâu (378-385), viết về Bang chủ cái bang Hồng Thất Công. Tổng cộng mười vạn chữ, chia làm 30 đoản thiên và năm trường thiên. Dùng để chỉ các tác phẩm văn học lớn nói chung. [17] Một bước hai câu: Tương truyền Tào Thực đời hậu Hán có tài ứng tác một bài thơ lục bát tám câu trong vòng bảy bước chân. Nay Trinh Tùng một bước làm được hai câu là tài hơn Tào Thực vậy. [18] Cung Thương: Hai âm đứng đầu trong ngũ âm. Cung là tiếng thấp, đục, chậm, còn gọi là tiếng thổ. Thương là tiếng hơi thấp, hơi đục, hơi mau, gọi là tiếng kim. “Đêm thanh lựa tiếng cung thương một bài” (Tây sương ký) [19] Hồ tinh: giống cáo thành tinh. Để mê hoặc đàn ông thường hay biến thành các cô gái đẹp, duy có cái đuôi là không giấu được. ở Bình khang có nhiều hồ đến nỗi các quí ông trước khi trăng gió thường phải sờ đuôi các nàng để kiểm tra xem có phải là hồ ly không. [20] Hoan lộ: phương thức để đạt được hoan lạc tối đa trong cuộc sống. Tránh nhầm với hoạn lộ là đường công danh, sự nghiệp. [21] Cam lộ: nước sương ngọt. [22] Tơ hồng: cuộn dây tơ đỏ Nguyệt lão dùng để se duyên cho những đôi uyên ương. [23] Vu qui: về nhà chồng, chỉ lễ cưới. Kinh Thi có câu: “Chi tử vu quy”. [24] Cử án tề mi: nàng Mạnh Quang khi dọn cơm cho chồng là Lương Hồng thường nâng khay lên ngang mày (cử án tề mi), không dám ngẩng mặt lên nhìn. Người đời ai cũng khen là vợ thảo dâu hiền. [25] Tri âm: hiểu tiếng đàn, chỉ người tri kỷ. Xem thêm tích Bá Nha, Tử Kỳ. [26] Ngựa Hồ: giống ngựa ở phương Bắc, chân to, bờm rộng. Nổi tiếng chạy khoẻ. Xích Thố của Quan Vân Trường ngày xưa cũng xuất xứ từ giống ngựa này. [27] Thuốc mật, roi bồ: thuốc ngọt như mật, uống rất ngon, roi bằng cỏ bồ, đánh không đau. Chỉ sự đe doạ bên ngoài, mang tính thị uy là chính. [28] Kim ô: quạ vàng, chỉ mặt trời. [29] Xiết trửu, kim kê, chì sôi, mỡ dê: các dụng cụ nhục hình, các phương thức tra tấn thời trung cổ. [30] Ô qui: con rùa đen. Ngày xưa quan niệm loài rùa đen thường háo dâm, thành ra văn học dùng từ này để chỉ những kẻ ưa chuyện chăn gối. Đặc biệt trong các giai tác của Kim Dung tiên sinh, các tay hảo hán thường rủa nhau là đồ rùa đen, coi đó là câu xúc phạm ghê gớm. [31] Ngọc bôi: chén ngọc. Tương truyền Phong Cát Chẩn tu đắc đạo, thường uống rượu thịt chó ở ven sông. Uống xong lại ném chén ngọc xuống làm thuyền bơi qua sông. Thiên hạ rất phục. [32] Hải án hà thanh: Biển lặng sông trong, chỉ cảnh thái bình thịnh vượng. [33] Bạn đồng sàng: bạn cùng giường, chung chăn gối. [34] Lưu Nguyễn: Xưa Lưu Thần và Nguyễn Thiện vào núi Thiên Thai hái thuốc, gặp hai nàng con gái (thực ra là hai nàng tiên) mời về nhà ân ái. Đến khi quay về nhà thì con cháu đã đến đời thứ bảy, muốn quay lại cũng không tìm thấy lối vào nữa. [35] Đào Nguyên: tên ngọn núi ở phía Tây Nam tỉnh Hồ Nam. Dưới núi có động Đào Nguyên, được kể trong bài Đào Hoa Nguyên ký của Đào Tiềm. Dùng để chỉ nơi có cảnh đẹp, người đẹp ở, cuộc sống hạnh phúc, sung sướng, hoặc cõi tiên. Lời bài hát Thiên Thai: “Tiếng ai hát chiều nay vang lừng trên sóng, nhớ Lưu Nguyễn ngày xưa lạc tới Đào Nguyên...” [36] Môi xanh, môi nâu: thời Đại Đường nước Thổ Lồ Phồn và Cao Ly (Hàn quốc hiện nay) chảy máu mỹ nữ sang Trung Nguyên rất nhiều. Con gái nước Thổ Lồ Phồn thường có thói quen tô môi son màu xanh. Con gái Cao Ly lại hay dùng son nâu hoặc thẫm màu. Truyền thống này còn được áp dụng đến ngày nay. [37] Cân: cân đây là cân ta, hai cân rưỡi ước chừng không nhiều, chỉ khoảng 1kg. [38] Đỉnh chung: ngày xưa nhà vua ghi công trạng cho bề tôi vào vạc và chuông, gọi là đỉnh chung. Dùng để chỉ những đồ vật có giá trị cả về mặt vật chất lẫn tinh thần. [39] Mát xoa (Massage): theo từ điển tiếng Pháp là sự xoa bóp, có tác dụng nhuận tràng, tiêu khí, cân bằng âm dương. Rất phát triển ở các nước Châu á. Massage thường được dùng kết hợp với các loại thảo dược như dầu xả, ngải cứu, bạc hà, tạo nên cảm giác mát lạnh như đứng dưới một thác nước, nên mới có tên gọi mát xoa. [40] Điêu Ly: tên một vũ khúc do Sư Thoan thời Thần Nông sáng chế. Vũ công khi múa phải dần dần cởi bỏ y phục, cho đến khi hoàn toàn khoả thân. Về sau có nhiều biến thể của điệu múa này, đặc biệt đến thế kỷ XIX có một nhánh truyền sang Châu Âu tạo thành thể loại Striptease rất được ưa chuộng. [41] Giao bái: theo thủ tục cưới xin ở Trung Quốc, cô dâu chú rể trước bái gia tiên, sau bái tứ thân phụ mẫu, sau rồi mới giao bái và giao hoan. [42] Tiêu Tương: nơi phân nhánh của hai con sông Tiêu và sông Tương ở Kim Lăng, Hồ Nam, Trung Quốc. Tượng trưng cho sự li biệt. Thơ Vương Xương Linh: Kinh môn bất kham biệt Huống nãi Tiêu Tương thu [43] Yêu không có mùa: Về vấn đề này hiện nay có một số công trình nghiên cứu chứng minh rằng con người hứng tình giao hoan bốn mùa là do ăn thức ăn nấu chín. Nhà sinh dục học người Nhật Kurasiota đưa ra dẫn chứng là ở châu Phi có bộ tộc Kipa ăn toàn thịt sống, các quan sát khoa học cho thấy họ chỉ giao hợp liên tục vào thượng tuần tháng ba. [44] Vũ môn: Nằm ở thượng lưu sông Hoàng Hà, giữa huyện Hà Tây tỉnh Sơn Tây và huyện Hàn Thành tỉnh Thiểm Tây (Trung Quốc). Nơi đó có mỏn đá có hình như cái cửa do vua Vũ nhà Hạ xây dựng, gọi là Vũ môn. Tương truyền cứ vào tiết tháng ba cá chép tập trung tại đây thi vượt qua Vũ môn, con nào vượt qua được thì hoá thành rồng. Văn học dùng để chỉ sự thành đạt hoặc giác ngộ. [45] Chung Lăng chén tiễn: Xưa La ẩn đi thi qua bến Chung Lăng, gặp nàng Kiều Vân Anh vốn là ca kỹ, bèn cùng nhau giao hoan ở ngay bến sông. Khi chia tay nâng chén hẹn ngày vinh qui bái tổ. Sau mười hai năm La ẩn thi đi thi lại mà không đỗ, qua lại bến sông xưa thấy Vân Anh vẫn chưa lấy chồng, bèn bỏ thi mà ở lại kết tóc se duyên cùng nàng. [46] Tuyền Đài: tức âm phủ (cùng nghĩa với Hoàng Tuyền, Cửu Tuyền, suối vàng, nơi chín suối...) [47] Nước đen: tình trạng ô nhiễm ở các con sông hiện giờ đã ở mức báo động. Các phân tích hoá học cho hay trong một gram nước sông Cự Lương phía bắc tỉnh Hà Tây có tới 0,28 gram đioxit carbon, 2,53 gram các hợp chất lưu huỳnh, 0,012 gram chất thải phóng xạ... [48] Hoàng Hoa: tên một thiên trong Kinh Thi, kể về việc vua nhỏ lệ tiễn đưa sứ thần. Còn có nghĩa là nơi đồn thú xa xôi. Tuy vậy địa danh được miêu tả ở đây là bến Hoàng Hoa trên sông Trường Giang, nơi có chợ Hoàng Hoa Thị nổi tiếng về thuỷ sản. Tương truyền Hoàng Hoa thị có món gỏi tôm đặc biệt, được chế biến từ thịt cá ngừ khiến thực khách rất khoái khẩu. [49] Co đôi cật: Trong tuyệt kỹ của một vài môn phái võ lâm, khi nguy cấp hay sợ hãi võ sư có thể đưa hai tinh hoàn ẩn vào trong bụng, nhằm tránh va chạm. Nhưng thật ra việc co đôi cật là bản năng tự vệ bình thường của con người, nhà văn rừng rú Tzducoc có kể trong hồi ký rằng một lần ông bị voi châu Phi đuổi gấp, sợ hãi chạy thúc mạng, khi thoát hiểm sờ xuống dưới thì thấy không còn gì nữa. Phải hai ba ngày sau mới phục hồi như cũ. [50] Khúc Nam Quân: khúc tình ca nổi tiếng về độ ngắn, cả thẩy chỉ gồm 2 nốt 1 nhịp, tả tâm trạng tha hương của người thiếu nữ phương Nam. [51] Khúc Vũ Tần Phong Hoa: khúc nhạc lớn thời tiền sử, do Sư Thoát sáng chế để phục vụ công tác trị thuỷ. Gồm 4 chương: Daso Allegro, Ajinomoto du Rondo, Lego Allegretto và Viagra Adagio. Mỗi chương kéo dài một giờ ba khắc, đặc biệt chương 2 (Ajinomoto du Rondo) có thể kéo dài tuỳ ý phụ thuộc tâm trạng người chơi. ở đây có sự hiểu lầm: khách yêu cầu chơi khúc Nam Quân nhưng Linh San lại chơi khúc Vũ Tần Phong Hoa. [52] Bá Nha, Tử Kỳ: Bá Nha chơi đàn thiên hạ không khen không chê, duy có Tử Kỳ khi nghe xong cứ tấm tắc khen mãi, Bá Nha lấy làm cảm động mà coi tử Kỳ là tri âm (tri âm có nghĩa là hiểu tiếng đàn, cũng là từ có nguồn gốc từ tích này). Sau Tử Kỳ gặp tử nạn, Bá Nha bèn đập đàn mà than rằng: “Tử Kỳ chết đi ta còn chơi đàn làm gì nữa”. Văn học dùng tích này để chỉ người tri kỷ. [53] Châu về Hợp Phố: Xưa quận Hợp Phố nổi tiếng nhiều ngọc quí, dân thường đi mò ngọc đổi lấy lương ăn. Do chính sách cai trị của tham quan, ngọc lần hồi bỏ đi hết. Sau quan Thái thú Mạnh Thường về loại bỏ các tệ nạn, thương dân như con, ngọc lại trở về nhiều như xưa. [54] Thạch kê: Là một bộ phận trên cơ thể của Hồ tinh, dưới rốn 3 thốn (ở người không có bộ phận nào tương tự), khi hưng phấn thường ngoáy tròn. Thạch kê giống như thẻ căn cước của loài Hồ, càng to thì càng đa tình. Nhìn thạch kê các đạo sĩ có thể đoán nhận phép thuật cũng như thời gian tu luyện của Hồ ly một cách khá chính xác. [55] Khúc Xuân Qui: Một đêm quan phủ Phong Lương cùng Sư Bật là nhạc sĩ đương thời đi tuần thú Tô Châu, gặp nàng Xuân Qui đang tắm dưới trăng. ánh trăng rọi trên da thịt một màu trắng thuần khiết, gợi cảm vô cùng. Quan bèn xuống ngựa cởi bỏ hoàn toàn quan phục rồi xin mỹ nhân cho tắm. Hai người đùa vui cả đêm dưới trăng. Nào ngờ vì tắm đêm, gió lạnh, quan cảm hàn chết. Sư Bật thương quá bèn cảm tác bài Xuân Qui để ngợi ca mối tình chốc lát ấy. [56] Sắt tiêu: Sắt là cây đàn Sắt, tiêu là cây sáo. Thời thượng cổ Sư Thúc vô tình nhặt được mai rùa hoá thạch, căng ba sợi dây thép lên mà chế thành đàn Sắt, khi gẩy tiếng ngân vang vô cùng. Lại cắt thân cây trúc, dùi ruột khoét lỗ mà chế nên cây sáo, khi thổi hơi vào thấy vi vút như tiếng gió. Hai nhạc cụ này trong một khúc tổng phổ thường được phối để đối đáp qua lại, miêu tả lời chim chóc muông thú trao đổi tâm tình.


Nguồn: DacTrung
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003