Chính danh

thuc tran

Là khi bạn có chuyên môn cao về ngành hoạn lợn thì bạn chỉ cần đè heo ra mà thiến cũng dư sức để bạn nuôi vợ con, chứ bạn không cần phải đi làm thêm những việc ngoài chuyên môn như cải tạo công thương nghiệp, chủ tịch hội đồng bộ trưởng hay tổng bí thơ gì gì đó mới có đủ những thứ cần bỏ vào mồm.

Là khi bạn làm cô giáo thì chỉ cần bạn chăm lo dạy dỗ các em là đủ để bạn có tiền nuôi sống gia đình, chứ bạn không cần phải đi làm thêm mấy chuyện như tiếp khách giúp vui cho quan chức thì mới tồn tại được trong nghề.

Là khi bạn làm công an thì chỉ cần bạn quan tâm đến sự an toàn của người dân thì tiền thuế do dân đóng góp sẽ đủ để nuôi bạn, chứ bạn không cần phải ra đứng đường kiếm bánh mì, không cần phải mượn tay giang hồ để đè đầu cánh tài xế mà móc bóp cướp tiền mới đủ sức nuôi thân.

Là khi bạn làm bác sĩ thì bạn chỉ cần biết cứu người cho thật tận tâm thì xã hội sẽ đền đáp lại công sức của bạn bằng những phần thưởng đủ để bạn sống một cuộc sống sung túc mà dồn sức vào nghiên cứu thêm những phương pháp cứu người mới, chứ bạn không cần phải nhọc công kiếm thêm từ những chiếc phong bì từ tay bệnh nhân mới đủ trang trải vì cớ đồng lương trả cho bạn thấp đến mức tàn nhẫn.

Là khi bạn theo nghiệp nhà binh để bảo vệ bờ cõi thì bạn chỉ cần lo đánh giặc và vợ con bạn ở nhà sẽ được chăm lo chu đáo bởi toàn xã hội, chứ bạn không cần phải đi buôn rừng bán biển hay kinh doanh bất cứ thứ gì mới có thể khiến bạn yên tâm nắm chắc tay súng.

Là bạn không thể đồng thời là người làm ra luật và làm luôn người hành luật, bạn không thể là người vừa đại diện cho dân lại vừa là người cai trị dân, bạn không thể sống nhờ tiền thuế dân góp nhưng lại không do dân bầu lên.

Là bạn không thể vừa đứng đầu một đảng lại đứng đầu luôn một nước, rồi ngồi trên luôn cả bộ tư pháp mà ra lệnh bắt người này, nhốt người nọ khiến cho mấy thằng tội phạm khi ra toà phải gọi tên bạn để xin lỗi trong lúc chúng nó không thèm xin lỗi nhân dân, những người phải gánh chịu thiệt hại lấy một câu.

Lúc đương thời, Khổng Tử nhận thấy tình trạng xã hội lúc bấy giờ quá loạn lạc, ông mới đưa ra Thuyết Chính Danh với mong muốn tái lập tôn ti trật tự trong xã hội, khi được Tề Cảnh Công hỏi về chính trị, ông nói: “Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử.” Nghĩa là vua phải ra vua, bề tôi phải ra bề tôi, cha phải ra cha, con phải ra con. Tức là người nào ở vị trí nào thì phải ứng xử ở vị trí đó, không được lẫn lộn, không được tùy tiện, phải tuân theo phép tắc, quy củ của xã hội đã quy định.

Vua phải cho ra vua, quan phải cho ra quan, một khi đã tuyên bố đất nước là của dân, do dân, vì dân, mà vua quan không do dân bầu lên lại do một nhóm người của đảng đóng cửa chỉ định lên tức là cái đám vua quan đó không có chính danh.

Làm vua làm quan sống bằng tiền thuế của dân, miệng thì bai bải dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra nhưng khi dân mở miệng thì đem quân đội, công an, côn đồ đến trấn áp. Sống nhờ dân nhưng lại quay sang đàn áp dân tức là không có chính danh.

Công việc của vua quan không gì khác ngoài việc chăm lo cho đời sống của dân nhưng để cho dân sống chết mặc kệ, còn bản thân mình và gia đình mình cứ việc ăn những phần ngon, hưởng những phần đẹp tức là không có chính danh.

Quân đội nhân dân mà không bảo vệ dân, lại đi bảo vệ đảng mà đàn áp dân tức là không có chính danh.

Công an nhân dân ăn lương dân trả lại không làm việc vì sự bình yên của dân, lại đi cấu kết với xã hội đen đàn áp dân, đè dân ra đòi hối lộ, nhũng nhiễu tức là không có chính danh.

Danh không chính thì lời nói không ai nghe. Vua không ra vua, quan không ra quan, thì dân không ra dân là lẽ tất nhiên, vì thế nên luật pháp đưa ra cứ như trò đùa chẳng ai thèm theo, chỗ cấm đổ rác thì rác được đổ thành đống, chỗ cấm đái thì mùi nước đái khai tới trời xanh, cấm uống ruợu lái xe thì lái xe cứ uống ruợu, công an chặn người vi phạm thì hai bên đứng chửi nhau như chó, rồi ôm nhau đánh vật như đóng phim, xã hội rối loạn, cướp bóc tràn lan cũng đều từ chỗ không có chính danh mà ra.

Muốn xã hội hết loạn, thì phải có chính danh, phải gọi sự việc đúng với bản chất của nó, tức là kẻ được gọi là vua phải cho ra vua,quan phải cho ra quan, nhà nước của dân, do dân, vì dân thì vua quan phải do dân bầu lên để làm việc cho dân, không thể là những kẻ bá dơ dùng thủ đoạn bất chính để cướp lấy quyền lực rồi quay lại đè đầu đè cổ dân.

Làm lãnh đạo mà thâu tóm quyền lực bằng mánh khoé chứ không bằng lá phiếu đồng thuận của người dân thì nhắc đến hai chữ Chính Danh có khác gì bảo rằng hiếp dâm là một hình thức tỏ tình.


Nguồn: Facebook Thuc Tran
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 28 tháng 10 năm 2020