Những Con Người – Những Bóng Ma

nam dao

Tựa

Nam Dao tên thật là Nguyễn Mạnh Hùng. Sinh năm 1944 tại Nam Định,

Hiện là Giáo sư Kinh tế học Đại học Laval, Canada, giảng dạy và nghiên cứu tại nhiều Đại học có tiếng, như Havard, Paris – Sorbonne, Toulouse, Montpellier, Paris 10, CEPREMAP, National Australian University, University of New Southwales.

Ông đã có trên 40 công trình nghiên cứu in trên những tờ báo chuyên môn có uy tín cao trong ngành, được giải bài nghiên cứu xuất sắc nhất của tờ Asian Pacific Economic Review năm 1999, thành viên Ban tuyển chọn của Hội Đồng Nghiên cứu Khoa Học Nhân Văn của Canada về Kinh tế học và của nhiều Trung tâm Nghiên cứu Kinh tế tại Canada và Pháp.

Ông là tác giả của hàng chục tiểu thuyết, kịch, kí, tập truyện, thơ… sáng tác bằng tiếng Việt, nhiều lần về Việt Nam và quen biết với các văn nghệ sĩ trong nước, có sách in tại các nhà xuất bản Việt Nam như Trăng thuê ảo ảnh (tập truyện, Nxb Hội Nhà văn, 2004), Đất Trời (tiểu thuyết lịch sử, Nxb Đà Nẵng, 2007), và lần này là Trăng nguyên sơ (tiểu thuyết, Nxb Lao động, 2008).

.

Tôi viết những bài bút ký này để trả nợ. Tôi nợ những người đã nằm xuống. Nguyễn Tuân, Văn Cao, Trần Dần, Phùng Cung ngoài Bắc. Rồi Bùi Giáng, Trịnh Công Sơn trong Nam. Tôi nợ những người đang sống: Hoàng Cầm và Lê Đạt. Đó là những nhà văn, nhà thơ tôi được gặp trên bước tình cờ của nhân duyên. Tôi nợ, bởi từ mỗi con người ấy, tôi đều cảm và thấm cái truân chuyên của nghiệp viết. Vì viết thế nào được khi con chữ không có đời sống. Viết thế nào được khi người viết không thể nghiệm cuộc tồn sinh để rồi phà sinh khí qua những con chữ vào những trang giấy trắng vô tri để tái tạo lại phận người.

Nhưng cái nợ lớn nhất đằng đẵng ám ảnh là những điều tôi nợ tương lai. Tức là nợ thế hệ đến sau, nợ tuổi trẻ, nợ những người mang tên một Bình Minh hẹn nắng mới, một Hoàng Oanh đợi tiếng sơn ca. Để trả nợ, tôi không có cách gì khác hơn là gọi lên con người từ những bóng ma, để quá khứ tiếp sức truyền sinh cho hiện tại bằng những dấu chân. Những dấu chân đưa lối để tuổi trẻ có khả năng đến một tương lai tốt và đẹp hơn so với một thời quá vãng. Đối với tôi, trong những dấu chân kia có vết bước của những người mà tôi có duyên phận gặp gỡ. Viết ra, tôi không hề có ý vạch lại những lối mòn; ngược lại, tôi chỉ ao ước chuyển những cái dấu chân tôi trân trọng cho những con người cầm đuốc chạy về phía trước.

Cách tôi trả nợ, có người bảo, đó chỉ là cách tôi công bằng với chính mình. Tôi không tin rằng chỉ vậy. Tôi ước ao giữ được công bằng với những con người từ nnhững bóng ma. nhưng không khoan nhượng thỏa hiệp bất cứ gì với những bóng ma ma trong con người. Đó là một lời tâm nguyện, vì tôi tin con người Việt Nam một khi thoát khỏi những bóng ma ám ảnh sẽ chẳng thể nào lại đi giật lùi so với nhân loại.

Nam Dao

Tựa

Tiến >>

Đánh máy : Thanh Vân, Ct.Ly
Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Mới.
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 12 năm 2021