BÀ Đức Lợi chồm người tới, ngón tay cái và ngón trỏ kẹp mạnh vào má của Thủy kéo dịch ra, vừa nhíu hai mắt lại để nhìn cho kỹ:
- Chị bảo con bé này phỏng?
Thúy thấy đau suýt kêu lên một tiếng suýt xoa. Cái cảm giác đau không chỉ do hai ngón tay kẹp lại mà còn do hai móng tay dài, nhọn châm vào thịt. Hai móng tay sơn trắng như hai cái vuốt sắc của một loài beo rừng, một loài mãnh cầm. Nhưng nó bậm môi chịu đựng.
Người đàn bà nhà quê mặc áo bà ba đen ngồi thu hình trong chiếc ghế có bọc nỉ vội vã đứng dậy. Bà Đức Lợi – nguyên bà là vợ một Đại úy nhưng bởi có hùn mở tiệm tạp hóa Đức Lợi nên người ta thường quen miệng kêu là bà Đức Lợi – khoát tay:
- Chị cứ ngồi. Chị đưa con bé này lại cho tôi phỏng? Nó lên mấy?
Người đàn bà ấp úng:
- Dạ …dạ …Nó tuổi Thân.
- Ai có biết tuổi Thân với tuổi Phận gì? Lên mấy thì cứ nói mẹ nó ra. Thời đại này mà còn ấm ớ những tuổi Thân với tuổi Mẹo. Này, con bé kia, mày lên mấy?
Thúy vừa mới mừng vì đôi ngón tay thôi kẹp vào má, chợt lại giật mình vì tiếng gọi và vì đôi mắt đục nhờ nhờ đang xoáy nhìn vào nó. Nó không nghe rõ hết câu hỏi, và bởi không dám hỏi lại, nó lúng túng:
- Dạ..thưa Bà, con …con không có …lên.
- Trời ơi! Ngu ơi là ngu. Tao có bảo mày lên với xuống chỗ nào đâu? Tao hỏi mày lên mấy. Lên mấy tuổi đó.
(Tiếng đó bà đổi sang giọng miền Nam, ý chừng để cho cả câu nói được dễ hiểu hơn). Thúy ấp úng:
- Dạ thưa Bà, con được mười hai tuổi.
- À! Mười hai tuổi. Mười hai tuổi mà còn khờ như một đứa lên tám.
Người đàn bà nhà quê:
- Dạ. Mười hai tuổi đó. Nó khờ đặc.
Bà Đức Lợi tỏ vẻ không lưu ý đến câu nói vô ích đang hứa hẹn còn sẽ được kéo dài. Bà cắt ngang:
- Chị nói bố mẹ nó?
- Dạ cha mẹ nó chết hết. Dạ, thời kỳ chiến tranh, hai bên xáp đánh, máy bay yểm trợ, bom nổ đạn lạc, nhà cháy người chết thui, bò cũng chết thui. Dạ, chớ hồi trước nhà nó giàu lắm.
Bà Đức Lợi nói giọng lửng lơ:
- Ở nhà quê thì giàu cũng chả mấy hột.
- Dạ giàu thiệt mà.
- Thôi, giàu hay nghèo mặc kệ … Nó giàu thì nó ăn. Chị là bà con gì với nó?
- Dạ, cháu là người lối xóm. Nhà nó ở xóm trên, cháu ở xóm dưới. Quen miệng nó kêu là Dì Tám chớ không có bà con. Hồi trước nhà nó giàu lắm, ruộng cò bay…
- Biết rồi. Thế ai giao nó cho chị đem vào đây?
- Dạ, cha mẹ nó chết hết, nó bơ vơ. Xe Đại Hàn chở nó vô Tuy Hòa với đồng bào tị nạn. Bà con trong xóm chạy giặc vô Tuy Hòa trước, lập nghiệp có cơ sở thấy nó vậy mới dẫn về nuôi. Hôm ra ngoài đó buôn gà, sẵn cháu dẫn nó vô đây.
- Để đem cho ở đầy tớ phỏng?
- Dạ không. Nói có Đất Trời làm chứng, cháu không có bụng đó Cháu định nuôi nó như con, nhưng ngặt nhà túng quá, ăn bữa mai lo bữa chiều. Nghe chị Năm cháu nói Bà cho đi học, cháu mới dẫn nó tới cho Bà.
- Ừ, nhà tôi cũng chả có việc chi, mỗi mỗi đã có chị bếp và anh xe. Nếu nó ngoan thì tôi nuôi để nó trông nhà.
- Dạ. Nó ‘‘quang’’ lắm. (Tiếng ngoan đọc theo giọng nhà quê miền Nam).
- Này con kia, mày tên gì?
- Dạ thưa Bà, con tên Thúy.
- Tí hả?
- Dạ thưa Bà không phải Tý. Con tên Thúy.
Bà Đức Lợi bĩu môi:
- Từ bé đến giờ mày đi chăn bò hay đi cuốc cỏ ngoài đồng?
- Dạ thưa Bà con đi học.
Bà Đức Lợi im lặng. Hai câu trả lời làm bà tưng tức. Thứ nhất là cái tên. Bà đang đợi chờ một cái tên thô lỗ quê mùa cỡ Cái Ve, Cái Dậu, Thị Mót, Thị Lùn. Ở nhà quê đặt một cái tên như vậy đã đủ rồi. Còn bày những Thúy những Ngọc. Làm như ca sĩ hay văn sĩ. «Khéo vẽ chuyện », bà lẩm nhẩm nghĩ. Hãy cứ lo cho có cái ăn, có cái đút vào mồm mỗi ngày ba bữa. Lại còn bày vẽ đi học. Đi học để làm gì? Chăn bò hay cắt cỏ thì đã chết ai? Đi học để làm gì? Chăn bò hay cắt cỏ thì đã chết ai? Đi học để sau này làm Bác sĩ phỏng? Còn lâu, con ơi! Nhà người ta trâm anh thế phiệt, dòng dõi đại khoa thì mới hòng đỗ nổi cái Tú tài, cái Cử nhân, chứ đâu đến cái ngữ mày? Đi lùa con bò cho gặm cỏ còn chắc ăn hơn.
Rõ ràng là bà Đức Lợi đang tức anh ách. Bà chợt quài tay nắm cánh tay Thúy kéo lại gần. Sức mạnh của khối thịt nung núc làm Thúy loạng choạng.
- Yếu thế đó thì làm ăn được gì? Ở nhà nhịn đói phỏng?
Dì Tám lại lật đật thu người như sắp sửa đứng dậy:
- Dạ không. Cũng ăn uống đầy đủ đó chớ. Dạ, tại cháu nó còn lạ, còn …
- Ngữ này ăn to phải biết. Ăn gấp đôi người lớn ấy.
- Dạ ngó vậy chớ cháu cũng ít ăn.
- Tại ở nhà chị chỉ có rau dưa thì ăn to nỗi gì? Có thịt có cá vào xem nào.
- Dạ cháu nó ít ăn thịt lắm. Cháu nó thích ăn rau.
- Thời bây giờ rau cũng chả rẻ. Mười đồng mua được có hai lọn rau bé bằng cái bó tăm.
- Dạ thời thế đắt đỏ quá. Cầm đồng tiền ra chợ không dám trả mua cái gì hết. Rờ tới cái gì cũng nghe thách điếc đầu.
- Con gà phải nghìn bạc.
- Dạ bọn cháu đâu có dám nghĩ tới thịt gà.
- Một con cá lóc bằng cổ chân phải đến năm trăm.
- Dạ mấy món đó dành cho quý bà và mấy cô vợ Mỹ.
- Một ký nho tám trăm.
-Dạ, bọn cháu chỉ mua nổi rau lang, rau muống, bí đỏ, dưa gang, dưa hồng Bữa nào biển im có cá, thì bữa ăn còn có chút cá. Mấy bữa nay được cá ồ ồ.
-Ăn chi cái thứ ấy? Độc lắm. Mùa bức mà ăn cá ồ ồ thì không sinh mụn nhọt cũng sinh táo báo. Có hôm cả Ty Y tế xin nghỉ đến bảy tám nhân viên cũng vì ăn cá ồ ồ đau bụng nằm liệt. Cô Khánh làm sở mỹ ở xế nhà tôi kìa, hôm nọ cũng vì ăn cá ồ ồ mà đau bụng nằm liệt cả hai ngày.
-Dạ, họ ăn nhiều mới vậy. Chớ mình mua một con cá bằng bằng cổ tay mà ăn cả nhà.
-Sao không mua cá thu ăn có mát không?
Dì Tám phát ra cười, cười ngon lành và tự nhiên như có một con cá thu đang rúc vào nách Dì. Thúy không hiểu tại sao cá thu lại có thể làm Dì cười vui vẻ chân thực như vậy. Chứng cớ là Dì vừa cười vừa bung đôi chân cho xoạc ra, hai vai cũng đồng thời hạ xuống nhờ hai cánh tay thã rộng trên hai thành ghế. Trông Dì thoải mái, hơi mập ra một chút so với cái dáng co rúm Dì đã giữ từ lúc bước vào ngồi ở cái phòng khách đồ sộ này.
Thật là lần đầu tiên trong đời Thúy mới thấy một căn phòng sang trọng như vậy. Nó rộng dễ thường bằng hai lớp học. Vách quét vôi xanh nhạt trên có lốm đốm những chấm màu dương màu vàng. Nền lát gạch hoa có những hình rằn ri nhiều màu. Chúng có cái gì vừa khác nhau lại vừa giống nhau, khiến Thúy cứ nhìn hoài không chán mắt, nhìn xong lại muốn nhìn nữa. Bởi vì như do một phép lạ nào đó mà mắt của Thúy cứ bị di chuyển đi tự nhiên từ miếng gạch này đến miếng gạch khác chứ không phải do Thúy muốn nhìn. Có phải lại những miếng gạch giống nhau? Nhưng sao chúng vẫn có cái gì khác nhau?
Bộ xa lông gồm bốn ghế mập ú nệm dày đến hai tấc và bọc toàn nỉ đỏ có thêu hình hoa lá thật to. Ghế xa lông đặt trên tấm thảm rộng, dày, cũng thêu thùa hoa lá. Một cái ghế dài, cũng dày, cũng ú và cũng bọc một màu nỉ đỏ như bốn cái ghế mập lùn kia, được đặt dọc theo bờ tường. Ở kế bên là một cái bàn dài chân đen bọc đồng, có hai hàng ghế đông đến mười hai chiếc xếp vòng quanh. Mặt ghế và chỗ tựa lưng cũng lại bọc nỉ. Thúy có cảm tưởng cái gì cũng êm ái, cũng mơn trớn ở nơi này. Bắt đầu từ tấm thảm chùi chân đặt ở lối đi vào, chơm chởm những sợi dài màu trắng mà Thúy nghĩ rằng nó êm như len và cũng ấm áp như len. Đế giày đế dép đâu có cần một sự chìu chuộng thừa thãi như vậy?
Hai cái ngà voi – Thúy chắc thế, căn cứ vào những bức hình vẽ con voi trong các cuốn sách Vạn Vật – uốn cong đặt trên một cái bàn thấp màu đen bóng lộn. Trên vách …
Thúy chợt giật mình vì tiếng cười hô hố thét lên của bà Đức Lợi. Bà nhắm tít đôi con mắt, mặt ngẩng lên trần nhà và màu đỏ hừng hực lên mặt.
Sau đó bà ôm bụng, người xuống mà ngoặt ngoẽo cười tiếp.
-Ối giời ôi! Thật là đồ hóa dại. Ăn như thế không chết là phúc. Bị Tào Tháo đuổi ấy chứ gì. Hố hố …
Thúy nhìn sang Dì Tám. Chẳng biết Dì kể chuyện gì mà bà Đức Lợi cười đến không kịp thở như vậy. Nhưng trông Dì Tám có vẻ mặt ngẩn ngơ hơn là thích thú. Dì chăm chú nhìn bà Đức Lợi cười rồi chợt nghĩ sao đó Dì cũng ngượng ngập cười theo.
-Dạ cháu nói thiệt đó.
Dì cũng ngượng ngập cười theo.
-Dạ cháu nói thiệt đó Bà. Cả nhà ai cũng đau bụng hết. Nói xin lỗi, đến thằng nhỏ chút cũng không thoát khỏi.
-Ai bảo nghèo mà ham? Mấy cái lon đó là đồ nhà binh tụi nó phế thải. Nó đem đổ ngoài đống rác sạch sẽ trở lại rồi bày bán. Ai dại mua ăn hết chịu.
-Nhưng thưa Bà mấy lần trước ăn có sao?
-Thì họa hoằn cũng có kỳ tốt.
-Thiệt ra thì ăn cũng chẳng ngon lành chi. Có được nó rẻ.
-Phải rồi. Ngay đến thịt gà đông lạnh, thịt heo đông lạnh của Mỹ ăn cũng chả ra chi. Ngon sao bằng được thịt lợn, thịt gà của mình? Thịt gà của mình, luộc lên là nó cứ thơm phức. Còn thịt gà Mỹ ăn nó nhạt …
-Dạ. Gà Mỹ đem ra chợ bán ít ai mua. Chỉ có mấy tiệm phở và tiệm cao lâu là chịu mua.
-Lỗ vốn ngất ngư, mấy anh nuôi gà. Hôm nọ ông Phán Mi bảo rằng thằng rể của ông ấy cho mang ra chợ bán mấy con gà. Người ta trả hai trăm rưởi một con, nuôi ròng rã bốn tháng trời. Mà nào chúng nó có chịu ăn cơm rơi nhà mình? Phải cho ăn đồ ăn hóa học và cho ăn suốt ngày đêm. Lại còn phải mua rau xà lách cho chúng ăn nữa cơ. Thôi thôi, cứ ta về ta tắm ao ta là hơn cả.
-Dạ. Mùa này mà tắm ao thì mát hơn tắm giếng.
-Cái chị này nữa. ‘‘Ta về ta tắm ao ta’’ là nói ví von ra thế. Ý nói rằng thà là mình cứ nuôi gà ta, miễn là thứ gà đẻ sai ấp giỏi.
-Dạ, lừa mấy con gà hoa mơ chân thấp.
-Rồi cứ cho ăn đầy đủ là nó phải đẻ sai. Đằng này có nuôi gà Mỹ mới chịu bỏ tiền mua thức ăn cho nó, còn nuôi gà ta thì cứ bỏ mặc cho nó bươi xới, kiếm được thức gì ăn thức nấy, không kiếm được thì thôi. Nuôi kiểu cầu Trời như vậy thì bảo nó lấy sức đâu mà nó đẻ? Dễ thường ăn cát ăn đất mà đẻ trứng được phỏng?
-Dạ, ngay tới cái trứng thì trứng gà mình cũng ngon hơn.
-Còn phải nói. Nó vừa thơm lại vừa béo. Trứng gà Mỹ nó nhạt, loang loãng làm sao ấy.
Dì Tám xoa tay:
-Dạ bà nói vậy chớ cháu cũng đâu có đủ tiền để mua nổi trứng gà Mỹ? Nghe mấy bà bán hàng nói vậy thì cháu cũng biết vậy. Mấy bà đó chê đủ điều. Bưởi Mỹ thì chê chua chê hăng. Chanh Mỹ thì chê lạt.
-Ừ, tại phong thổ của nước họ như vậy. Trái gì cũng to, vật gì cũng lớn, nhưng mà bở. Tại xứ của họ lạnh.
-Người của nước họ cũng vậy. To lớn sồ sề nhưng mà bở hơn người mình.
Bà Đức Lợi cười tít mắt:
-À, cái đó thì tôi không biết chắc. Tôi thấy họ khuân vác hùng hục.
-Tại họ ăn uống cả ngày. Uống gì mà cứ toàn coca với bia. Mình mà được ăn uống như vậy thì mình cũng to lớn mạnh khỏe như họ chớ đâu có chịu ốm yếu nhỏ con.
-Có lẽ.
Câu chuyện tắt nghẽn sau đó. Dì Tám cúi xuống gãi chân còn bà Đức Lợi thì bước lại vặn một cái nút đen đặt nơi mặt tường. Thúy không biết cái nút đó có kiên lạc gì với căn phòng. Chẳng lẽ bật đèn vào ngữa ban ngày. Cũng không có tiếng kêu leng keng để biết rằng đó là một cái chuông. Nó đưa mắt lặng lẽ nhìn xung quanh. Không có gì xảy ra ở gần đây hết. Chợt nó lưu ý đến tờ báo đặt trên mặt bàn cứ bay chập chờn theo một nhịp đều đặn. Nó ngước mắt lên thì thấy ba cái cánh quạt trắng thật dài đang êm êm chạy vù vù trên trần.
Tiếng bà Đức Lợi:
-Lắm người nuôi gà mà bị sạt nghiệp. Nguyên do chỉ vì cái chứng toi của chúng nó. Nếu bảo đảm chữa được cho khỏi toi thì chẳng còn nghề gì mau giàu bằng nghề nuôi gà. Vốn một lời năm lời mười cơ đấy. Chỉ sợ một con mang áo tơi lá vào là ngày hôm sau cả chuồng đứng cú rũ hết. Tha hồ mà ỉa cứt cò rồi nằm ngã quay lơ.
-Còn cái nạn nuôi gà thắp đèn điện cho ấm. Bữa trước báo có đăng ở đâu miệt Chợ Lớn có ông nào đó nuôi một tầng lầu tới ba ngàn con gà. Đêm thắp điện cho gà ấm rồi điện chạm giây cháy nhà, cháy thiêu hết ba ngàn con gà.
-Vị chi đi là ba trăm ngàn đồng. Chả bao nhiêu. Lỗ dăm ba triệu có ăn thua chi.
-Dạ đó là người ta giàu. Như bọn cháu, lỗ một trăm ngàn đồng đã thấy xót con mắt.
Câu chuyện cứ thế kéo dài, bắt từ chuyện chợ búa chuyển qua mục nuôi gà Mỹ. hai người đàn bà ngồi an toàn trong hai chiếc ghế, - bà Đứa Lợi trong một chiếc xa lông mập lùn còn Dì Tám trong một chiếc ghế nhỏ hơn, gấy hơn nhưng cũng có bọc nỉ, - tha hồ lái cho câu chuyện muốn đi tới đâu thì tới. Chỉ có riêng Thúy thấy bơ vơ lạc lõng bởi không còn ai để ý đến sự hiện diện của nó nữa, bởi nó không còn là đầu đề để bà Dức Lợi lôi ra hạch sách, để Dì Tám bào chữa thở than. Ừ, thì quên nó đi cũng phải bởi vì nó không còn biết gì nhiều về việc chợ búa mua bán, hoàn toàn mù tịt về việc nuôi gà Mỹ, nhưng không lẽ họ lại có thể quên rằng nó cũng cần ngồi như một người khác. Từ khi bước chân vào đây nó đã chỉ đứng như một thí sinh, như một con bò đứng để người ta xem sừng xem xoáy. Không ai bảo nó ngồi xuống một cái ghế nào đó, ghế gỗ cũng được. Giá có ai cho phép thì nó rất cám ơn để được ngồi ngay dưới gạch. Đôi chân nó mỏi nhừ và dường như chúng đang run run. Bởi dễ thường đã hơn một giờ rưỡi đứng rồi. Người thí sinh chỉ đứng nhiều nhất là mười lăm phút. Con bò đứng lâu hơn. Nhưng nó có tới bốn chân.
Chương 1
Tiến >>
Bản scan :https://tusachtiengviet.com/ -Đánh máy: Ct.Ly & Thanh Vân
Nguồn: NXB: Lá Bối in lần Thứ Nhất 1970
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 2 năm 2023