Cô Gái Trong Mạng Nhện

david lagercrantz

ĐẦU Một năm trước
Phần I - Chương 1- Con mắt giám sát

đầu tháng mười một

Câu chuyện này khởi đầu với một giấc mơ, một giấc mơ không có gì đặc biệt. Chỉ là một bàn tay đập đều đặn hoài không dứt trên tấm nệm trong một căn hộ ở phố Lundagatan.

Thế nhưng, chính nó đã khiến Lisbeth Salander rời khỏi giường vào một buổi sớm tinh mơ, ngồi vào máy tính, và bắt đầu cuộc truy lùng của mình.

1–21 THÁNG MƯỜI MỘT

NSA, viết tắt của National Security Agency hay cơ quan An ninh Quốc gia, là một tổ chức liên bang trực thuộc Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ. Trụ sở chính đặt tại Căn cứ Meade, bang Maryland, bên cạnh đường cao tốc Patuxent. Kể từ sau khi được thành lập vào năm 1952, NSA đảm trách theo dõi liên lạc truyền thông – ngày nay chủ yếu là Internet và điện thoại. Với năng lực không ngừng lớn mạnh, hiện tổ chức này giám sát hơn hai mươi triệu tin nhắn và cuộc gọi mỗi ngày.

Chương1

Đầu tháng Mười một

Frans Balder luôn tự coi mình là một người cha tồi.

Ông chưa bao giờ cố gắng đóng tròn vai trò người cha. Ngay ở thời điểm hiện tại, khi cậu bé August đã được tám tuổi, cũng khó có thể nói là ông cảm thấy thoải mái với trách nhiệm đó. Nhưng ông coi đó là nghĩa vụ của mình. August đang trải qua một thời kỳ khó khăn khi sống cùng vợ cũ của Balder và gã bạn trai đần độn của chị ta, Lasse Westman.

Do vậy, Balder đã vứt bỏ công việc tại Silicon Valley và lên chuyến bay trở về cố quốc. Lúc này ông đang đứng tại sân bay Arlanda đợi taxi trong tâm trạng khá hoang mang. Thời tiết thật kinh khủng. Mưa quất ràn rạt vào mặt Balder, và đã lần thứ bao nhiêu không biết ông tự hỏi liệu mình có đang làm điều đúng đắn.

Trong số tất cả những gã ngu tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, Balder bỗng dưng trở thành một ông bố toàn thời gian. Điên thật! Chẳng khác nào đi làm việc trong sở thú. Ông chẳng biết gì về trẻ con và khá mù mờ về cuộc sống nói chung. Nhưng điều kỳ lạ nhất là không ai buộc ông làm thế. Chẳng có người mẹ hay người bà nào gọi điện cho Balder để yêu cầu ông cáng đáng trách nhiệm làm cha của mình.

Tự Balder đã quyết định như vậy, và ông sắp lao đến nhà vợ cũ để đòi con trai mà không buồn báo trước, bất chấp phán quyết nuôi con của tòa án. Việc này tất nhiên sẽ gây xáo trộn lớn. Chắc chắn Balder sẽ bị gã Westman bị thịt kia đập cho một trận nhừ tử. Nhưng ông gạt bỏ suy nghĩ đó và leo lên taxi. Cầm lái chiếc xe là một phụ nữ luôn miệng nhai kẹo cao su trong lúc cố bắt chuyện với Balder. Chị ta thất bại thảm hại: kể cả vào một ngày đẹp trời hơn, Frans Balder cũng không phải là người hay chuyện.

Ngồi trơ lì trên băng ghế sau, Balder nghĩ về con trai mình và những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. August không phải là nguyên nhân duy nhất, cũng không phải nguyên nhân chính khiến ông nghỉ việc ở Solifon. Ông đang đứng trước một bước ngoặt lớn trong đời, và trong một thoáng, ông tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để đương đầu với nó hay không. Khi chiếc xe tiến vào quận Vasastan, Balder có cảm tưởng như trong người mình không còn chút sức lực nào và phải cố đè nén mong muốn buông xuôi tất cả. Nhưng lúc này ông không thể bỏ cuộc.

Balder thanh toán tiền taxi trên phố Torsgatan, lấy hành lý rồi đặt xuống ngay khi bước qua cửa ra vào của một tòa nhà. Thứ duy nhất ông xách theo khi trèo lên cầu thang là một chiếc va li rỗng in hình bản đồ thế giới có màu sắc tươi sáng mua tại sân bay San Francisco. Balder dừng lại trước cửa một căn hộ, thở hổn hển, mắt nhắm tịt và hình dung ra những tình huống cãi cọ nặng nề nhất. Mà xét cho cùng, làm sao trách họ được? Chẳng có ai tự dưng từ đâu xuất hiện đưa một đứa trẻ đi khỏi gia đình của nó, chưa nói tới chuyện đó là một người cha cho đến giờ chỉ giới hạn vai trò của mình trong việc rót tiền vào một tài khoản. Nhưng đây là một tình huống khẩn cấp, nên Balder lấy hết can đảm bấm chuông cửa, bất chấp mong muốn bỏ chạy.

Im lặng một lúc. Rồi cánh cửa bật mở và Lasse Westman xuất hiện trước mặt Balder với ánh mắt xanh nhức nhối, bộ ngực vạm vỡ và hai nắm đấm chỉ chực nghiền kẻ khác ra bã. Cũng nhờ ngoại hình này mà Westman thường xuyên sắm vai phản diện trên màn ảnh, mặc dù Balder tin chắc không có nhân vật nào anh ta diễn đạt cho bằng kẻ mà anh ta nhập vai ngoài đời thực.

— Trời! – Westman thốt lên. – Thiên tài thân chinh đến thăm chúng ta này. Hân hạnh ghê!

— Tôi đến tìm August. – Balder nói.

— Cái gì?

— Tôi đến đưa thằng bé đi, Lasse.

— Anh giỡn hả?

— Tôi chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. – Balder đáp đúng lúc Hanna từ căn phòng bên trái bước sang.

Chị ta không còn xinh đẹp như trước kia. Quá nhiều rắc rối, thuốc lá và rượu, hẳn là vậy. Tuy nhiên, một đợt sóng thương cảm bất ngờ dâng lên trong lòng Balder, nhất là khi ông nhìn thấy vết bầm trên cổ Hanna. Hình như Hanna muốn nói một câu chào tử tế, nhưng chưa kịp mở miệng thì Westman đã hỏi tiếp:

— Sao bỗng dưng anh lại quan tâm đến mọi chuyện nhỉ?

— Vì như thế này là đủ lắm rồi, August cần một mái nhà yên ổn.

— Thế anh nghĩ mình có thể đem lại cho nó điều đó sao, đồ gàn dở? Trong đời anh còn làm được gì ngoài giương mắt nhìn màn hình máy tính?

— Tôi đã thay đổi. – Balder đáp và cảm thấy mình thật dở hơi, một phần vì ông không nghĩ mình đã thay đổi dù chỉ một chút xíu.

Balder run bắn khi nhìn thấy Westman tiến đến gần mình với cơ thể đồ sộ và cơn giận xịt khói. Sự thật phũ phàng đổ ập xuống đầu ông: ý tưởng này sai ngay từ đầu, và ông sẽ không thể nào chống cự nổi nếu gã điên này ra tay. Nhưng lạ thay, chẳng có cơn lôi đình hay trận cãi vã nào nổ ra, anh ta chỉ nở một nụ cười hiểm độc và sẵng giọng:

— Hừm, thế có khi lại hay!

— Nghĩa là sao?

— Rất đúng lúc, phải không Hanna? Rốt cuộc quý ngài bận rộn cũng cảm thấy có chút trách nhiệm. Hoan hô! – Westman vừa nói vừa vỗ tay một cách cường điệu.

Sau cú sốc, điều khiến Balder sững sờ nhất là việc họ để cho thằng bé ra đi một cách dễ dàng đến thế. Hoàn toàn không phản đối dù chỉ là để làm màu, họ cứ thế cho phép ông đưa thằng bé đi. Có lẽ August chỉ là một gánh nặng đối với họ. Thật khó mà biết được.

Hanna ném cho Balder một cái nhìn không thể giải nghĩa trong khi tay chị ta run lên, quai hàm nghiến lại. Nhưng chị ta hỏi rất ít. Lẽ ra Hanna có thể truy vấn Balder, đưa ra đủ thứ yêu sách và điều kiện, tỏ ra lo lắng khi cuộc sống của August bị đảo lộn. Tuy nhiên tất cả những gì chị ta hỏi chỉ là:

— Anh có chắc không? Anh sẽ lo liệu được chuyện này chứ?

— Có, anh chắc chắn. – Balder đáp.

Nói đoạn, ông vào phòng của August và trông thấy thằng bé lần đầu tiên sau cả năm trời.

Sự xấu hổ dâng lên trong lòng Balder. Làm thế nào ông có thể bỏ rơi một thằng bé như thế này? Nó thật dễ thương và xinh xẻo với mái tóc xoăn bù xù, cơ thể gầy gò cùng một đôi mắt xanh nghiêm nghị đang chú mục vào một bức tranh ghép hình chiếc thuyền buồm cỡ lớn. Hành vi của thằng bé giống như đang thốt lên: “Đừng có quấy rầy con”. Balder rón rén bước tới, tựa như đang tiến lại gần một sinh vật lạ lẫm và thất thường.

Thế rồi Balder cũng làm cho thằng bé nắm lấy tay mình và đi theo ra hành lang. Ông sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này. August đang nghĩ gì? Thằng bé đang tự hỏi điều gì? Nó không nhìn ông lẫn người mẹ của mình, cũng chẳng buồn vẫy tay chào hay nói lời từ biệt. Nó chỉ biến vào trong thang máy cùng với Balder, Đơn giản là thế.

August bị tự kỷ. Nhiều khả năng nó cũng bị khuyết tật tâm thần nặng, mặc dù người ta chưa bao giờ đưa ra lời giải thích rõ ràng nào về chuyện đó, và nhìn bên ngoài mọi người có thể nghĩ đến điều ngược lại. Khuôn mặt thanh tú luôn giữ sự tập trung của nó toát lên một vẻ quý tộc, hay chí ít cũng gây ấn tượng như thể nó không mảy may quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, người ta có thể nhận thấy có thứ gì đó không thể tiếp cận được trong ánh mắt của thằng bé. Và nó cũng chưa bao giờ nói một lời nào.

Thật ra, August đã bác bỏ mọi tiên lượng được đưa ra hồi nó mới lên hai. Khi đó, các bác sĩ đã nói thằng bé thuộc vào một nhóm thiểu số những đứa trẻ bị tự kỷ không bị thiểu năng trí tuệ, và với một liệu pháp hành vi tích cực, tương lai của nó chắc chắn sẽ khả quan. Nhưng mọi chuyện không hề diễn ra như kỳ vọng của họ và Balder thực sự không biết những giải pháp hỗ trợ đó hiện nay ra sao, cũng như những trường lớp nào có thể tiếp nhận thằng bé. Ông đã bỏ sang Mỹ và rúc vào thế giới của riêng mình.

Balder đã cư xử như một thằng ngốc. Nhưng từ giờ trở đi, ông sẽ trả món nợ của mình và chăm sóc con trai. Balder đã bắt tay vào thực hiện việc đó một cách nhiệt tình. Ông đã cắm đầu tra cứu tài liệu, liên lạc với các chuyên gia cũng như những nhà giáo dục, và nhận thấy rõ ràng một điều: August chưa bao giờ được hưởng lợi từ khoản tiền mà cha đẻ gửi cho. Tiền đã bị tiêu tán vào những chỗ khác, có lẽ là các khoản ăn xài phung phí hoặc các món nợ bài bạc của Westman. Rõ ràng August đã bị bỏ mặc. Người ta đã để cho nó loay hoay với những hành vi cưỡng bức của bệnh tự kỷ, có khi còn tệ hơn – đây là nguyên nhân khiến Balder quay về Thụy Điển.

Một chuyên gia tâm lý đã điện thoại cho Balder để cảnh báo về những vết bầm tím kỳ lạ trên cơ thể August. Giờ đây Balder có thể tận mắt trông thấy chúng trên chân tay, ngực và vai của thằng bé. Theo lời Hanna thì đó là dấu vết của những lần lên cơn, khi thằng bé quăng quật cơ thể mình tới lui. Balder đã chứng kiến một cơn khủng hoảng như thế vào ngày hôm sau và sợ chết khiếp. Nhưng với ông, điều đó không lý giải hoàn toàn cho những vết thương trên người August.

Nghi ngờ thằng bé bị bạo hành, Balder cầu viện một bác sĩ đa khoa và một cựu cảnh sát viên mà ông quen biết. Cho dù họ không thể khẳng định một trăm phần trăm sự nghi ngờ của Balder, ông ngày càng cảm thấy phẫn nộ nhiều hơn và viết một loạt thư khiếu nại. Balder gần như quên mất thằng bé. Ông nhận ra mình có thể quên đi sự hiện diện của nó dễ dàng tới mức nào. Trong phần lớn thời gian, August ngồi dưới đất, trong căn phòng trông ra biển mà Balder đã sửa soạn cho nó trong ngôi biệt thự tại Saltsjöbaden, và chơi ghép hình. Hàng trăm miếng ghép của một bức tranh có độ khó cao được thằng bé lắp ghép một cách tài tình, để rồi phá ra và xếp lại từ đầu.

Thoạt đầu, Balder quan sát thằng bé như bị thôi miên. Nó cũng giống như khi nhìn một nghệ sĩ làm việc, thỉnh thoảng ông lại hình dung thằng bé ngẩng lên bình luận vài ba câu. Nhưng August không nói gì cả, nếu có ngước mặt lên khỏi bức tranh ghép thì nó cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng nhảy nhót phản chiếu trên mặt nước. Cuối cùng Balder để thằng bé ngồi đó cặm cụi một mình. Sự thực là ông ít khi nào dẫn thằng bé ra ngoài, dù chỉ loanh quanh trong vườn.

Dưới góc độ pháp luật, Balder không được phép giữ thằng bé, và ông không muốn liều lĩnh khi mọi việc chưa được tòa án dàn xếp ổn thỏa. Do vậy, ông giao phó việc đi chợ, nấu nướng và dọn dẹp cho một người giúp việc tên là Lottie Rask. Dẫu sao thì chuyện nhà cửa cũng không phải là điểm mạnh của Balder. Ông rành rẽ máy tính và các thuật toán, còn ngoài ra ông chẳng biết gì nhiều. Càng ngày Balder càng đắm chìm vào máy tính và thư từ trao đổi với các luật sư nhiều hơn. Ban đêm ông cũng trằn trọc khó ngủ như ở bên Mỹ.

Balder biết vụ kiện và những lằng nhằng kèm theo đang chờ đón mình, ngoài ra tối nào ông cũng nốc cả chai vang đỏ, thường là loại amarone, một việc chẳng giúp ích gì cho tình hình, nếu có chăng thì cũng rất ngắn ngủi. Ông cảm thấy càng ngày càng tồi tệ và đã bắt đầu nghĩ đến việc biến mất hoặc bay tới một nơi hoang vắng, xa lánh tất cả. Thế rồi, vào một tối thứ Bảy của tháng Mười một, một sự kiện quan trọng xảy ra. Đó là một buổi tối lạnh lẽo đầy gió, khi August và Balder đi bộ dọc theo phố Ringvägen của quận Södermalm, lạnh run người.

Hai cha con đang trở về sau khi ăn tối ở nhà của Farah Sharif trên phố Zinkens. August lẽ ra phải đi ngủ từ lâu, nhưng bữa tối kéo dài quá mức và Balder tiết lộ quá nhiều những chuyện lẽ ra không nên nói. Farah Sharif quả là có biệt tài tạo dựng lòng tin nơi người khác. Hai người biết nhau từ hồi học công nghệ thông tin ở Imperial College bên London, và hiện tại Farah là một trong số ít những người đạt tới trình độ của Balder tại Thụy Điển, hay ít ra cũng là một trong những người có thể thoải mái theo kịp dòng suy nghĩ của ông. Balder rất nhẹ nhõm khi được nói chuyện với một người hiểu mình.

Balder cũng thích Farah, nhưng bất chấp mọi nỗ lực của mình, ông chưa bao giờ quyến rũ chị thành công. Ông không giỏi tán gái. Tuy vậy, tối hôm đó, cái ôm từ biệt của hai người suýt nữa đã biến thành một nụ hôn, thứ có thể được xem là một tiến bộ lớn. Balder vẫn còn vương vấn với nó khi cùng với August đi ngang qua sân vận động Zinkensdamm.

Ông tự nhủ lần tới sẽ nhờ người trông trẻ, và có thể... Biết đâu đấy? Một con chó sủa ông ổng đằng xa, rồi một tiếng hét của phụ nữ vang lên phía sau lưng Balder, không rõ là do vui mừng hay đau đớn. Balder nhìn về phía giao lộ với phố Hornsgatan, nơi ông dự định vẫy một chiếc taxi hoặc đón tàu điện ngầm đi tới khu Slussen. Trời có vẻ sắp mưa. Khi họ đi tới chỗ sang đường thì đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu đỏ. Phía bên kia đường là một người đàn ông lọm khọm chừng bốn mươi tuổi mà Balder cảm thấy hơi quen quen. Ông nắm lấy tay August.

Balder chỉ muốn bảo đảm con trai mình vẫn đang đứng trên vỉa hè, nhưng rồi ông nhận ra bàn tay thằng bé cứng đơ như thể đang phản ứng lại điều gì đó một cách quyết liệt. Ánh mắt thằng bé chăm chú và rõ ràng, như thể lớp màng che phủ nó đã bị một cây đũa thần vén lên và, thay vì nhìn vào những rắc rối của bản thân, August đã nắm bắt được một điều gì đó rất sâu sắc và quan trọng nơi lối sang đường của giao lộ này. Balder mặc kệ tín hiệu đèn dành cho người đi bộ chuyển màu xanh.

Ông để cho August đứng đó quan sát, trong lòng dâng lên một cảm xúc mạnh mẽ bất ngờ. Chỉ là một cái nhìn không hơn không kém, ánh mắt cũng không đặc biệt rạng rỡ hay vui vẻ. Thế nhưng, nó đã khơi lại trong Balder những ký ức xa xăm. Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, ông cảm thấy hi vọng.

ĐẦU Một năm trước
Phần I - Chương 1- Con mắt giám sát

Tiến >>


Nguồn: https://www.dtv-ebook.com
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 22 tháng 11 năm 2022