- Giới thiệu - MỞ ĐẦU
- PHẦN I- LỬA VÀ NƯỚC ĐÁ
Chương 1 - Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- PHẦN II- ĐƯỜNG SỐ 39 VÀ ĐƯỜNG NORTON
Chương 7 - Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- PHẦN III - KAY VÀ MADELEINE
Chương 25 - Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- PHẦN IV - ELIZABETH
Chương 29 - Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương kết
Tác giả viết Thược Dược Đen trong hai năm 1985-1986 và đề tặng nó cho mẹ. Khi viết xong, ông khóc rống lên. Nhưng rồi ông quyết định một cách nhẫn tâm rằng, ông sẽ xuất hiện trước công chúng và sử dụng cái chết của mẹ như một công cụ để quảng bá cho cuốn sách. Tác giả hiểu, đó là việc quá dễ dàng để thu hút sự quan tâm của cánh báo chí. “Một cậu bé ấy mượn một vụ án khác để khóc than cho cái chết của người mẹ mà lúc đó, cậu ta không mấy tiếc thương. Vượt qua những bi kịch tuổi thơ, cậu bé trở thành một nhà văn ăn khách. Cậu viết cuốn sách, đề tặng mẹ. Ông đã làm như vậy, đã ra đường, liến thoắng kể câu chuyện đó để tiếp thị cho cuốn sách của mình. Ông nghĩ, ông chính là kẻ đã giết chết mẹ mình bằng cách đó…”
.
James Ellroy
Tiểu thuyết Thược Dược Đen được sáng tác trên cơ sở một vụ án giết người có thật xảy ra ở Los Angeles năm 1947 và cái chết của mẹ tác giả vào năm 1958 khi ông mới 10 tuổi, sau khi bà đã bị hãm hiếp. Kẻ giết người của cả hai vụ án mạng này đều lặn mất tăm. Kết hợp giữa hiện thực và hư cấu để viết ra cuốn tiểu thuyết Thược Dược Đen vào năm 1987. Chính ý tưởng này đã tạo nên giá trị toàn cầu cho cuốn sách và đưa James Ellroy lên địa vị nhà văn trinh thám hình sự số một của Hoa Kỳ.
MỞ ĐẦU
Trong suốt cuộc đời tôi không biết cô ấy là ai. Cô ấy sống trong tôi thông qua người khác, và cái chết của chính mình. Quay lại quá khứ, đi tìm sự thực, tôi tự tạo ra một cô gái bé nhỏ bạc mệnh, một con điếm bằng tất cả khả năng của mình. Giá mà tôi có thể lãng quên cô trong một vài lời báo cáo ngắn ngủi của một thám tử, một bản sao gửi văn phòng điều tra những vụ án mạng bất thường, hay đơn thuần chỉ là những công việc giấy tờ qua loa đại khái. Điều duy nhất khiến tôi không thực hiện được ước muốn của mình đó là cô ấy không cho phép tôi làm như vậy. Cô ấy muốn tất cả bọn họ biết đến mình và sự thực đó thật ác độc. Và vì tôi nợ cô ấy quá nhiều, tôi lại là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện nên tôi buộc phải nhận trách nhiệm viết ra cuốn hồi ký này.
Nhưng trước khi xảy ra vụ Thược dược đã có tình bạn của chúng tôi, và trước đó đã có chiến tranh, những quy định của quân đội, và những cuộc vận động diễn ra ở Phòng cảnh sát trung tâm nhắc nhở chúng tôi rằng cảnh sát cũng là những người lính mặc dù chúng tôi không được nổi danh như những người lính trực tiếp đánh quân Đức, hay quân Nhật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, tuần tra viên phải tham gia luyện tập đổ bộ đường không, luyện tập trong đêm tối, và luyện tập sơ tán hỏa hoạn khiến chúng tôi phải mỏi mòn đứng trên đường phố Los Angles mà hy vọng một chiếc Messerschmitt[1] tấn công để không cảm thấy mình như những tên ngốc. Năm 1942, tôi tốt nghiệp Học viện cảnh sát và đó cũng là lúc tôi gặp Lee.
Trước đó tôi đã nghe nói về Lee, và cả hai chúng tôi đều đã lập những kỷ lục của riêng mình: Lee Blanchard xếp hạng võ sĩ hạng nặng 43-4-2, từng là tiêu điểm chú ý ở nhà thi đấu Legion của Hollywood; còn tôi: Bucky Bleichert, võ sĩ hạng trung xếp hạng 36-0-0, từng được tạp chí Ring bầu chọn đứng thứ 10, có lẽ vì ông chủ bút Nat Fleisher thích cách tôi chế nhạo đối thủ bằng hàm răng rất dài của mình. Nhưng những con số đó không nói lên được toàn bộ câu chuyện. Lee Blanchard có những cú đấm rất mạnh, thường tấn công đến sáu đòn mới phòng thủ một đòn, một võ sĩ tấn công kinh điển; tôi thì lại nhảy nhót với những cú đấm thẳng và cú móc vào bụng, hai tay lúc nào cũng giơ cao vì sợ những cứ đòn đánh vào đầu cùng với hàm răng to kia sẽ làm tôi xấu thêm. Phong cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Lee và tôi như dầu với nước, và mỗi khi chúng tôi áp sát vai nhau tôi lại tự hỏi: Ai sẽ là người chiến thắng?
Gần một năm ròng chúng tôi thăm dò nhau, chúng tôi không hề đả động gì đến chuyện quyền anh hay công việc của một cảnh sát mà chỉ nói chuyện xã giao về thời tiết. Hình thức hai chúng tôi cũng khác nhau một trời một vực: Blanchard tóc nâu, hồng hào khỏe mạnh, cao 6 foot, ngực và vai rất nở, chân vòng kiềng, bụng đã bắt đầu to ra; tôi thì lại tóc đen, da xanh xao, người mảnh khảnh nhưng cao tới 6,3 foot. Ai sẽ là người chiến thắng?
Rốt cuộc tôi không muốn đoán già đoán non ai sẽ là người chiến thắng nhưng những cảnh sát khác thì không chịu bỏ qua, trong suốt năm đầu làm việc ở Phòng cảnh sát trung tâm, tôi nghe rất nhiều lời nhận xét: Blanchard thắng bằng cú knock-out; Bleichert thắng chung cuộc; Blanchard sẽ hạ tất cả các đối thủ ngoại trừ Bleichert bằng cú knock-out.
Khi không có mặt tôi, họ thì thầm những chuyện ngoài sàn đấu: Lee gia nhập lực lượng cảnh sát Los Angeles, được thăng tiến nhanh vì được lòng cấp trên và những người bạn có quyền lực chính trị của họ, phá được vụ án cướp ngân hàng Boulevard-Citizens năm 1939 và phải lòng cô gái là tình nhân của một trong những tên cướp, được chuyển sang Nha thám tử mặc dù ở chung với cô nàng kia - vi phạm quy định của sở vì hành động bừa bãi - chính cô nàng này đã nài nỉ cậu ta từ bỏ nghề quyền anh. Tôi chỉ coi những tin đồn về Blanchard kia như cú đòn nhử mồi, và không biết sự thực đến đâu. Tin đồn về tôi thì chả khác gì cú đòn trực diện vì hoàn toàn là sự bịa đặt: Dwight Bleichert gia nhập Sở để trốn tránh, từng bị đe doạ đuổi khỏi Học viện khi vụ ông bố tham gia American-German Bund[2] bị phanh phui, cung cấp thông tin về đám bạn Nhật Bản tôi biết từ thuở bé cho Tổ quản lý người ngoại quốc để được nhận vào làm cho Sở cảnh sát Los Angeles. Tôi không được giao nhiệm vụ đi trấn áp những người nghiện thuốc lá vì tôi không phải là võ sĩ thiên về tấn công.
Blanchard và Bleichert: Một anh hùng và một thằng hèn nhát. Nếu biết rằng Samurakami và Hideo Ashida[3] bị còng tay dẫn tới Manzanar[4] thì người ta sẽ hiểu chúng tôi dễ dàng hơn. Thế rồi chúng tôi cùng chung vai sát cánh thực hiện nhiệm vụ và những ấn tượng ban đầu của tôi về Lee và về chính bản thân mình thật khó hiểu.
Đó là vào tháng 6 năm 1943 - Một tuần trước cuộc chiến zoot suit[5] xảy ra. Có tin đồn một thủy thủ Mỹ bị mất một mắt. Cuộc chạm trán xảy ra trên đất liền: Lính thủy từ căn cứ hải quân Chavez Ravine xung đột với đám thanh niên người gốc Mêhicô mặc áo zoot ở Alpine và Palo Verde. Báo chí đăng tin đám thanh niên người Mêhicô mang trên người biểu trưng của Đức quốc xã và dao bấm, và thế là hàng trăm lính thủy, thủy thủ, lính thủy đánh bộ đổ ra đường phố Los Angeles, chia thành từng tốp bốn người tay cầm gậy bóng chày. Đám thanh niên người Mêhicô kia cũng tụ tập nhau ở khu vực nhà máy bia trên đường Boyle Heights. Tất cả các nhân viên của Đội tuần tra thuộc Phòng cảnh sát trung tâm được huy động thực hiện nhiệm vụ, được cung cấp mũ sắt và dùi cui cỡ lớn.
Đến xẩm tối chúng tôi được chở đến hiện trường trong những chiếc xe bọc thép mượn của bên quân đội và được giao một nhiệm vụ duy nhất: Lập lại trật tự. Tất cả súng công vụ đều bị thu lại tại trụ sở của Đội: Chỉ huy cảnh sát không muốn những khẩu 38 của chúng tôi rơi vào tay đám người nổi loạn kia, bọn tóc đuôi vịt người Ác-hen-ti-na hay bọn gangster người Mêhicô. Bước xuống xe bọc thép ở góc đường Evergreen và đường Wabash với chiếc dùi cui trên tay tôi cảm thấy sợ hơn gấp mười lần khi lên sàn đấu nhưng không phải vì tiếng huyên náo vang lên khắp nơi. Tôi sợ là bởi vì người tốt đã bị biến thành những kẻ xấu.
Đám thủy thủ đập phá tất cả những ngôi nhà trên đường Evergreen, lính thủy đánh bộ trong bộ sắc phục xanh đập nát hết đèn đường để dễ bề hành động trong bóng tối. Bọn nổi loạn, lính tráng lật ngửa những xe đậu phía trước một cửa hàng rau quả trong khi từng toán lính thủy đập nhau với đám thanh niên Mêhicô ở cửa nhà bên cạnh. Ở vòng ngoài, từng tốp những nhân viên cảnh sát như tôi vẫn điềm nhiên đàn đúm với toán lính tuần tra bờ biển và quân cảnh.
Tôi không nhớ mình đã đứng ở đó bao lâu và phân vân không biết phải làm gì. Cuối cùng tôi nhìn xuống đường số 1 và không thấy có đám thanh niên Mêhicô, cảnh sát hay bọn lính Mỹ khát máu nào. Tôi chạy thục mạng xuống đó nhưng đang chạy thì nghe thấy có tiếng ai đó cười gọi khiến tôi đứng sững người lại.
Tôi bước lại và giọng nói kia lại vang lên: “Cậu là người thứ hai bỏ chạy đấy. Tôi không trách cậu đâu, chả biết phải còng tay ai bây giờ, đúng không?”
Tôi đứng trong mái hiên nhìn ông già. Ông ta lại nói: “Nghe đài phát thanh nói đám tài xế tắc xi chở bọn thủy thủ kia từ Hollywood xuống đây. Đài KFI gọi đây là cuộc tấn công của hải quân. Tôi thấy có lính thủy xuất hiện trên đường. Cậu nghĩ đây có phải là cuộc tấn công thủy bộ không?”
“Tôi không biết nó là gì nhưng tôi sẽ quay lại.”
“Cậu không phải người duy nhất bỏ chạy đâu. Có người đã chạy qua đây rồi.”
Ông già này cũng xảo trá chẳng khác gì ông già nhà tôi.
“Người ta muốn lập lại trật tự ở đây.”
“Cậu nghĩ đơn giản vậy sao?”
“Tôi sẽ làm cho nó đơn giản.”
Ông già lại cười thích chí. Tôi quay lại thực hiện nhiệm vụ. Đèn đường đã tắt hết, hầu như không thể phân biệt đâu là đám thanh niên người Mêhicô, đâu là bọn lính thủy người Mỹ. Tôi nhận ra rằng để thoát khỏi sự bế tắc hiện tại thì không còn cách nào khác là phải hành động. Có tiếng gọi “Bleichert!” phía sau và tôi biết người bỏ chạy thứ hai kia là ai.
Tôi chạy lại và nhận ra đó là Blanchard. Cậu ta đang quay mặt vào ba tay lính thủy và một thằng Mêhicô. “Mảnh đất miền Nam đó cũng tốt nhưng không phải là mơ ước của những người da trắng đâu.” Blanchard dùng dùi cui dồn họ vào góc sân một ngôi nhà độc lập. Đám lính thủy dùng gậy đập lại và Lee phải liên tục né tránh. Gã thanh niên Mêhicô vẫn vuốt ve những tấm huy chương tôn giáo đeo trước ngực vẻ mặt ngơ ngác.
“Bleichert thằng số ba!”
Tôi lao vào, tay nắm chắc dùi cui cùng tấn công lại toán nổi loạn. Gậy của bọn họ liên tục đập vào vai và cánh tay nhưng tôi vẫn xô vào không để bọn chúng có khoảng cách giơ gậy lên. Trận chiến chả khác gì khi tôi áp sát người đối thủ lúc thi đấu nhưng ở đây không có trọng tài, cũng không có chuông báo hết hiệp, như bản năng, tôi bỏ dùi cui và lao vào đấm bọn chúng. Lại có tiếng gọi, “Bleichert, lùi lại!”
Tôi làm theo và Blanchard đang đứng phía sau, dùi cui đã giơ lên đỉnh đầu. Ba tay lính thủy sững sờ đứng chết lặng, tay cầm gậy thõng xuống. Một, hai, rồi ba phát, Lee cầm dùi cui đập vào vai bọn họ. Khi ba tay lính thủy gục xuống, Lee nói: “Đến Tripoli[6] mà ở nhé, bọn chó chết,” và quay sang gã thanh niên Mêhicô: “Xin chào Tomas.”
Tôi lắc đầu và đứng thẳng người lên, cánh tay và lưng đau nhói. Lee còng tay gã thanh niên Mêhicô còn tôi chỉ biết nói: “Thế này là thế nào?”
Blanchard mỉm cười: “Đừng để bụng thái độ của tôi nhé. Tôi sẽ giới thiệu với cậu Senor Tomas Dos Santos, kẻ đang chạy trốn lệnh truy nã vì tội ngộ sát. Tomas cướp ví của một phụ nữ ở góc đường số 6 và đường Alcavaro, người chủ nhân bị mắc bệnh tim gục xuống chết ngay, Tomas bỏ lại ví chạy thục mạng nhưng để lại rất nhiều dấu vân tay trên chiếc ví và như thế đủ để làm bằng chứng kết tội.” Blanchard huých gã thanh niên Mêhicô: “Đúng không, Tomas?”
Dos Santos lắc đầu phủ nhận. Blanchard cũng lắc đầu. “Nó sẽ toi mạng thôi. Riêng tội ngộ sát đã xứng đáng được tống vào phòng khí độc rồi, tội làm loạn ở đây đủ để tống giam hắn sáu tuần.”
Có tiếng súng nổ từ phía đường Evergreen và đường Wabash. Tôi đứng kiễng chân nhìn lên, lửa bốc ra từ cửa sổ các ngôi nhà, lửa điện toé lên khi đám cháy bắt vào đây điện thoại và dây xe điện phía trên. Tôi quay xuống nhìn mấy tay lính thủy và nói với Lee: “Hy vọng cậu sẽ không bị tước phù hiệu vì vụ bọn này.”
“Tôi chả thèm quan tâm.”
Tôi chỉ mấy cây cọ đang bị bắt lửa. “Chúng ta sẽ không thể bắt hắn nhận tội ngay đêm nay được. Cậu chạy xuống đây để bắt hắn phải không? Cậu nghĩ…”
Blanchard đấm nhẹ vào ngực tôi. “Tôi chạy xuống đây vì tôi biết mình sẽ chả làm được gì để lập lại trật tự cả, thậm chí nếu cứ đứng chơ vơ ở đó còn bị bọn họ giết. Cậu thấy có phải không?”
Tôi cười. “Đúng, và cậu…”
“Thế rồi tôi nhìn thấy ba thằng kia đuổi theo thằng này và nhận ra hắn rất giống thằng đang bị phát lệnh truy nã số 411-43. Tôi đuổi theo bọn chúng đến đây rồi lại nhìn thấy cậu đang quay lại để được ăn đòn, vì vậy, tôi gọi cậu vào ăn đòn luôn ở đây. Như thế có được không?”
“Cũng được.”
Hai trong ba gã lính thủy đang muốn đứng dậy, dìu luôn cả gã còn lại đứng lên. Khi ba tay lính vừa định bước đi thì Tomas Dos Santos vùng dậy đá một phát rất mạnh vào gã lính cao lớn nhất. Thằng này lập tức nhảy bổ vào và tôi phải nhanh chóng can ngăn. Không làm gì được nữa, ba tay lính dìu nhau bước đi trong tiếng súng nổ và lửa bốc lên từ những cây cọ. Blanchard túm tóc Dos Santos: “Thằng khốn, mày chết chắc rồi. Đi thôi, Bleichert. Tìm chỗ giải quyết vụ này.”
Chúng tôi tìm được một ngôi nhà cách đó vài dãy và đột nhập vào. Trong chạn còn một chai Cutty Sark[7] đã uống gần hết, Blanchard tháo còng tay chuyển xuống chân để Dos Santos ăn uống được. Tôi đang làm món sandwich thì thấy gã thanh niên Mêhicô đã tu hết nửa chỗ rượu còn lại và đang lè nhè mấy câu gì đó bằng tiếng Mêhicô. Một tiếng sau thì chai rượu cạn sạch và Dos Stantos lăn ra ngủ. Tôi dìu hắn lên ghế và quẳng chiếc chăn lên người. Blanchard nói: “Hắn là tên thứ chín tôi tóm được từ năm 1943 đến giờ. Sáu tuần nữa hắn sẽ bị tống vào phòng khí độc và trong vòng ba năm nữa thì tôi sẽ làm ở Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.”
Sự khẳng định chắc chắn của cậu ta làm tôi khó chịu. “Đừng vội vàng thế. Cậu còn trẻ, chưa qua kỳ sát hạch lên trung uý, cậu sống chung với phụ nữ khi chưa cưới, cậu đánh mất thiện chí của chỉ huy khi không chống lại những người nghiện thuốc lá nữa, và cậu cùng chưa đi hoạt động mật. Cậu…”
Tôi ngừng lời khi thấy Lee cười nhăn nhở rồi bước tới của số nhìn ra ngoài. “Lửa cháy đến cả Michigan và Soto rồi. Đẹp thật.”
“Đẹp lắm à?”
“Rất đẹp. Cậu biết rất nhiều về tôi rồi đấy, Bleichert ạ.”
“Người ta đồn về cậu.”
“Họ đồn cả về cậu nữa.”
“Họ nói gì?”
“Rằng ông già nhà cậu ủng hộ bọn Đức quốc xã, rằng cậu cung cấp thông tin về người bạn thân nhất của mình cho nhân viên FBI để được nhận vào Sở làm việc, rằng cậu thổi phồng thành tích thi đấu của mình.”
Những lời đồn đại như bản cáo trạng treo lơ lửng trên đầu tôi. “Họ nói thế có đúng không?”
Blanchard quay lại nhìn tôi. “Không. Họ còn nói cậu không dám đuổi bọn gái điếm và cậu có thể chiến thắng tôi.”
Tôi dũng cảm chấp nhận. “Tất cả những lời đó đều là sự thực.”
“Vậy sao? Thế cậu nghe người ta nói gì về tôi? Tất nhiên là ngoài tin tôi nằm trong danh sách dự kỳ sát hạch lên trung uý, tin tôi chuẩn bị chuyển sang làm bên Đội phụ trách khu vực Highland Park, và tin có một ông sếp Do Thái là phó ủy viên công tố quận rất hâm mộ các võ sĩ quyền anh. Anh ấy hứa sẽ điều tôi sang Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.”
“Tôi rất ấn tượng.”
“Vậy sao? Cậu có muốn nghe những tin ấn tượng hơn không?”
“Cậu nói đi.”
“Hai mươi trận thắng đầu tiên của tôi lão bầu nẫng cả. Cô bạn gái của tôi xem cậu thi đấu ở nhà thi đấu Olympic và nói rằng cậu sẽ đẹp trai hơn nếu đi chỉnh lại bộ răng, và có thể cậu vượt qua được tôi.”
Không biết cậu ta đang muốn đi tìm đối thủ hay một người bạn; không biết cậu ta đang thăm dò tôi, trêu chọc tôi, hay nịnh tôi để moi thông tin. Tôi chỉ Dos Santos đang ngủ li bì trên ghế. “Còn thằng Mêhicô này thì sao?”
“Sáng mai chúng ta sẽ mang nộp hắn.”
“Cậu sẽ mang nộp hắn.”
“Chiến công có một nửa của cậu.”
“Không biết có nên cảm ơn hay không.”
“Thôi được rồi, đối tác để tôi nộp hắn.”
“Tôi chưa phải là đối tác của cậu.”
“Sẽ có ngày.”
“Cũng có thể là không bao giờ Blanchard ạ. Có thể cậu sẽ trở thành cảnh sát điều tra, sẽ đi bắt bọn tội phạm, có thể tôi sẽ về hưu khi tròn hai mươi năm công tác và tìm một công việc nhẹ nhàng gì đó để làm.”
“Cậu cứ giữ quan hệ với các nhân viên FBI. Cậu còn có bạn làm bên Tổ quản lý người nước ngoài mà.”
“Đừng khuyến khích tôi làm việc đó.”
Blanchard lại nhìn ra cửa sổ. “Đẹp quá. Có thể đưa lên bưu thiếp được. ‘Mẹ ơi, giá mà mẹ ở đây xem cuộc nổi loạn ở đông Los Angeles này’.”
Tomas Dos Santos lẩm bẩm mê man. “Inez? Inez phải không? Cái gì?” Blanchard đi vào buồng phía trong lấy chiếc áo choàng len ra phủ lên người hắn. Có lẽ vì có thêm hơi ấm mà hắn không lẩm bẩm nói mê nữa. Blanchard nói quay sang tôi: “Tìm một em chứ, Bucky?”
“Cậu nói gì?”
“Kiếm một cô em. Trong tình trạng thế này mà hắn còn nhớ đến Inez thì tớ khẳng định chắc chắn với cậu là khi bị bỏ vào phòng khí độc cô ả sẽ theo hắn.”
“Có thể hắn sẽ cầu xin. Biết đâu hắn chỉ bị mười lăm năm, lâu lắm là hai mươi năm.”
“Không. Hắn sẽ phải chết. Kiếm một cô em đi, Bucky ạ. Nên nhớ điều đó.”
Tôi đi quanh căn nhà tìm chỗ ngủ và cuối cùng cũng kiếm được chiếc giường con. Tôi nằm nghe tiếng súng và tiếng còi hiệu của cảnh sát vẳng lại. Thế rồi tôi cũng thiếp đi và mơ đến một cô nàng nào đó rất xa xôi, mơ hồ.
Đến sáng thì cuộc nổi loạn tan. Bầu trời ám đầy khói bụi, đường phố ngổn ngang chai lọ, dùi cui, gậy bóng chày. Blanchard gọi Đội phụ trách Hollenbeck xin xe đến chở tên tội phạm truy nã năm 1943 đến nhà giam của thành phố. Tomas Dos Santos khóc nức nở khi người ta đưa hắn đi. Tôi và Blanchard bắt tay nhau trên vỉa hè, sau đó mỗi người đi một ngã quay về khu trung tâm. Cậu ta về văn phòng ủy viên công tố quận viết báo cáo tên cướp ví, còn tôi về Đội tuần tra nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Hội đồng thành phố Los Angeles ra quyết định cấm mặc áo dút, tôi và Blanchard quay lại với những lời chào hỏi xã giao mỗi khi gặp nhau. Tất cả những gì cậu ta khẳng định với tôi trong căn nhà xa lạ đêm hôm đó đều trở thành sự thực.
Blanchard được lên trung úy và chuyển sang Đội phụ trách khu Highland Park đầu tháng 8, còn Dos Santos bị cho vào phòng khí độc một tuần sau đó. Ba năm trôi qua tôi vẫn làm tuần tra viên thuộc Phòng cảnh sát trung tâm. Rồi một buổi sáng tôi xem bảng thông báo thuyên chuyển công tác: Blanchard, Leland C., trung uý; Đội phụ trách khu vực Highland Park chuyển sang Đội cảnh sát điều tra trung tâm, có hiệu lực từ ngày 15/09/1946.
Và tất nhiên, chúng tôi trở thành đối tác của nhau. Ngẫm lại tôi mới thấy cậu ta không hề ba hoa; Blanchard làm việc vì tương lai của mình còn tôi cứ thế trôi xuôi theo dòng đời của riêng tôi. Nhưng câu nói: “Tìm một cô nàng đi” của Blanchard vẫn lảng vảng trong đầu tôi. Tình bạn và quan hệ đối tác của tôi gặp đầy sóng gió trên con đường tìm đến với Thược dược. Và cuối cùng, chính cô ấy đã chiếm lĩnh hoàn toàn cuộc sống của hai chúng tôi.
Giới thiệu - MỞ ĐẦU
Tiến >>
Nguồn: NXB: NXB Văn hóa Thông tin Năm xuất bản: 2008
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 4 năm 2020