Dạ Nguyệt

Trăng Bạc Mái Trời

Vào đêm đen ngọn hồn đời khốc liệt
Khóc đi em ! Rời rã chỉ một lần
Trăng đã bạc trên mái trời hiu hắt
Chỉ một lần khờ dại dấu bâng khuâng.

Ánh trăng đó, nửa hồn lơ lẳng đó
Có và không môi thắm chỉ một bờ
Ươn ướt chảy êm, vào đêm cô tịch
Chiếc khuôn vàng ngờ nghệch cuộc đau hoang

Mà một đời chỉ đẹp nét xé toang
Mà vô thường ai vẽ bến mê hoan
Trăng muốn chết, hay trời đêm muốn chết?
Vội làm chi trăng bạc mái trời ơi ! ! !

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Trăng Bạc Mái Trời"