Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài

nguyễn thị hiếu

“Tóc mai sợi vắn sợi dài

Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm…”

Tôi đã nghe đi nghe lại Thái Thanh hát bài hát này hoài mà vẫn không biết chán. Bài hát này gắn liền với tâm trạng của tôi một thời cắp sách mà mãi mãi suốt cuộc đời này tôi không thể nào quên.

Thuở ấy với lứa tuổi học trò của chúng tôi cũng thường có những tình cảm ngây thơ trong sáng. Rồi thời gian cũng qua đi, nhưng đối với tôi nó đã in đậm trong tim và theo tôi suốt cuộc đời này.

Tôi đã có một tình cảm vụng dại ngây thơ nhưng quá sâu đậm của một thời niên thiếu. Tôi và em học chung một trường nhưng khác lớp. Nhà chúng tôi cũng ở gần nhau, nhưng không đến nỗi gần như nhà thơ Nguyễn Bính đã viết:

“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi.

Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn…”

Nhà tôi và nhà em cách nhau một con hẻm nhỏ.

Mỗi ngày tôi đều chờ em đi học về, với vóc dáng cao gầy, mái tóc dài ngang eo, đã làm những chàng trai ngây ngô như tôi lẽo đẽo theo sau. Hình ảnh của em cứ ấp ủ trong tim tôi

ngày càng sâu đậm hơn mà không dám mở lời.

Sau khi rời mái trường, một biến cố lớn làm thay đổi vận mệnh của đất nước và cũng làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Gia đình tôi thuộc diện phải chuyển đến một vùng kinh tế mới xa xôi. Tôi không biết rằng cuộc sống của tôi và gia đình sẽ ra sao? Tương lai mờ mịt khiến tôi lại càng không dám nói với em tình cảm của mình. Tôi theo gia đình lặng lẽ ra đi rời xa thành phố thân yêu, nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên.

Vài năm sau tình hình có vẻ bớt căng thẳng hơn. Gia đình tôi quay về dựng lại căn nhà cũ tìm kiếm công việc làm ăn. Còn em bây giờ đã là một cô giáo, ban ngày em giảng dạy ở trường, đến tối thì em dạy cho những em học trò nghèo thất học. Các em ấy ban ngày phải kiếm sống mưu sinh như bán vé số, nhặt bao ny long... nên không thể đến trường. Lớp học em dạy gần mặt đường. Tôi có thể đứng ở bên kia đường nhìn thấy em đang dạy những đứa trẻ nghèo khốn khổ. Em vẫn thế với vóc dáng mảnh khảnh yếu đuối. Sau bao năm trôi qua, vẫn không thấy em dạn dày hơn. Tôi nghe nói sức khỏe em cũng không tốt, em thường hay bị xỉu ở trường.

Thương em quá cô giáo bé nhỏ của tôi. Thế là tôi quyết định bày tỏ tình cảm dấu kín trong lòng của mình. Tôi mong được làm một chỗ dựa cho em. Tôi ao ước mình sẽ che chở và chăm sóc cho em suốt cuộc đời này.

Ngày hôm đó tôi mạnh dạn đón em trước cổng trường, chờ đến lúc tan học em bước ra, tôi dự định đến tặng em một cành hoa hồng và tôi hy vọng em đón nhận cành hoa như đón nhận tình cảm của tôi trao cho em. Hôm đó tôi rất vui vì em mỉm cười đón nhận cành hoa. Ngày hôm ấy là ngày vui nhất đời tôi, tôi chở em bằng chiếc xe đạp cà tàng. “Người vui cảnh cũng vui theo”. Vì thế mà hôm đó tôi nhìn đường phố nơi nào cũng đẹp. Chúng tôi dừng lại một chỗ bán chè, chỉ là một hàng chè ngồi ở lề đường, nhưng hôm đó ăn sao mà thấy ngon thế.

Loanh quanh đạp xe hết các con đường quen thuộc, chúng tôi dừng chân ở một công viên. Hai đứa lựa một thân cây cổ thụ khắc tên bên nhau để đánh dấu kỷ niệm của ngày vui hôm đó. Tôi nói đùa với em "Đây là thiệp cưới vĩnh cửu của chúng mình” Ngồi bên nhau dưới gốc cây, tôi hứa hẹn với em hãy chờ tôi vài năm nữa tôi sẽ cố gắng tạo sự nghiệp vững chắc để cùng em sống một cuộc sống sung túc hạnh phúc lâu dài.

Trong thời cuộc lúc đó tôi không còn cách nào khác hơn là rời xa quê hương để tìm một tương lai tươi sáng cho em và tôi. Thời gian cũng dần trôi chúng tôi cũng vẫn thường xuyên liên lạc qua thư từ kể cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống, lúc nào cũng nhắc nhở nhau giữ vững tinh thần để chờ ngày xum họp. Nơi xứ người cuộc sống của tôi cũng đã dần dần ổn định. Tôi chuẩn bị trở về gặp em để cùng nhau xây dựng một mái gia đình hạnh phúc.

Nhưng cuộc đời sao nghiệt ngã, những mơ ước tưởng chừng bình thường nhưng sao lại quá xa vời. Thời gian đó mẹ tôi đột nhiên bị bệnh tai biến bà không thể đi đứng và phục vụ cho bản thân mình... Lúc đó bạn của mẹ tôi có một cô con gái. Cô ấy thường xuyên sang chăm sóc cho mẹ tôi. Mẹ tôi cũng rất quý cô gái ấy còn tôi thì chỉ xem cô ấy như một cô em gái mà thôi. Mẹ tôi yếu dần và ước nguyện cuối cùng của mẹ là muốn tôi cưới cô gái ấy trước khi mẹ mất. Tôi biết nói với em thế nào đây? Người con gái mà bao nhiêu năm tôi thầm yêu

trộm nhớ. Tôi đã cố gắng làm tất cả chỉ vì em, vậy mà bây giờ tôi sắp phản bội em rồi? Trời ơi, em là một cô gái yếu đuối biết em có vượt qua được nỗi đau này không?

Tôi cũng không ngờ em lại mạnh mẽ chấp nhận nỗi đau này. Khi nhận được tin tôi lập gia đình, em không hề trách móc. Bức thư em gửi chúc mừng hạnh phúc của tôi, đến bây giờ tôi tôi vẫn còn giữ và xem nó như là kỷ vật cuối cùng của em dành cho tôi. Từ ngày ấy tôi vẫn theo dõi cuôc sống của em qua bạn bè. Được biết em sống lặng lẽ hơn và thời gian của em đều dành hết cho những học trò bất hạnh của mình.

Có một lần tôi trở về chốn cũ tìm em. Từ bên kia đường tôi đứng nhìn em đang dạy học. Hết giờ học tôi thấy bọn trẻ chạy đến tặng em những món quà nho nhỏ xinh xinh, còn em thì tặng cho chúng những viên kẹo, những chiếc bánh. Tôi nhìn thấy gương mặt của cô trò vui vẻ, rạng rỡ bên nhau. Thì ra hôm nay là ngày Nhà giáo, đã lâu lắm rồi tôi cũng không nhớ đến ngày này. Em bước ra cổng trường. Tôi vội vã bước đi như trốn chạy. Em thánh thiện quá, em vô tư quá, tôi không muốn khơi lại vết thương lòng năm xưa.

Tôi tìm đến hàng chè xưa.Người bán chè cũng không còn nữa. Tìm lại tên em và tôi trên thân cây xưa thì nó cũng đã nhạt mờ theo năm tháng. Tôi ngồi xuống gốc cây nhìn những chiếc lá vàng đang rơi xuống quanh tôi. Tôi móc túi lấy ra một gói thuốc, ánh lửa lâp lòe của điếu thuốc, từng làn khói mỏng bay lên. Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu, chung quanh tôi là tàn thuốc. Đến điếu thuốc cuối cùng tôi bóp nát hộp thuốc lá như bóp nát trái tim mình.

Tôi đứng lên bước đi. Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt.

Văng vẳng một quán café bên kia đường phát ra âm thanh của một bài hát quen thuộc.

“ Tóc mai sợi vắn sợi dài

Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm”

Chiều mưa tháng sáu, hai không mười lăm.

NGUYỄN THỊ HIẾU.


Nguồn: http://www.chanphuocliem.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 6 tháng 12 năm 2023