Tôi và em vẫn bước đi trong màn đêm dày đặc, có lẽ là lâu lắm rồi, có thể đã bao thế kỷ cũng nên, những ánh sao thưa thớt kia là người bạn đồng hành hiếm hoi của những bước chân vô tận đi về phía ngọn nguồn con sông không bao giờ khô cạn, dù đã đi theo tôi từ buổi đầu của cuộc hành trình bất tận, tìm kiếm một chút sự thật trong cõi vô biên, từ cửa sông cuối nguồn ra biển, nàng chưa bao giờ tin tôi, chưa bao giờ tin vào chính những bước chân phiêu bạt của nàng, bụi thời gia bao phủ chúng tôi, ký ức bỗng cháy lên phơi trần những khúc xương khô trần thế, tôi nhớ khoé mắt nàng buồn, hình như nó đang hiện lên chuỗi thời gian nàng vật lộn với bóng tối, và nhớ môi nàng đợi chờ một nụ hôn hiếm hoi của ánh trăng lơ đãng, nhớ bàn tay nàng quờ vào bờ đêm, tạo thành những vệt sáng ở đầu ngón tay, tạo thành bức tranh “lập thể tổng hợp” của Picasso, nàng vẫn là một thực thể đầy sinh động của trăng sao, tôi bước đi trong nỗi cô đơn cùng tột, cố tìm ra thứ ngôn ngữ của biển xanh ngàn năm sóng cuộn của núi cao đơn lạnh của tuyết phủ thiên thu, của lớp mây ngàn mãi mãi lửng lơ giữa không gian vô định, thứ ngôn ngữ của cỏ non xanh ngát bốn mùa, thứ ngôn ngữ từ Illiad, Odyssey của Homere cho đến truyện Kiều của Nguyễn Du, nhưng nàng một mực cho rằng đó cũng chỉ là những lời nói dối, và là những lời nói dối vụng về, tôi cố thuyết phục nàng, rằng tôi đã băng qua hàng triệu năm trên “cây sự sống” của Teilhard De Chardin dồn lại dưới sức nén của vũ trụ, nhưng nàng vẫn bảo rằng đó cũng chỉ là những lời nói dối dễ thương và vụng về, nàng cho rằng biển xanh đã nói dối, núi cao đã nói dối, dòng sông chảy qua quê hương nàng cũng nói dối, những chồng sách cao nghệu kia và những bước đi của tồn tại cũng không hề nói thật với nàng, quả táo đã đánh lừa Newton và rồi Einstein cũng sẽ trở thành kẻ nói dối, khi hạt hạ-nguyên-tử Neutrino của CERN vượt qua vận tốc ánh sáng, tất cả như một thứ ngôn ngữ xa lạ nhảy múa trên bức màn nhung đen của bàn tay Thượng Đế và người đang mỉm cười,nàng vẫn bước đi bên ta, có khi ôm chặt lấy ta nhưng mắt nàng vẫn cứ đăm đăm về cõi thiên hà, nơi đó nàng hiểu rằng quy luật sinh diệt như một cuộc nói dối vụng về của tạo tác vẫn tiếp tục phủ bình minh lên những trở trăn của cái Vô Cùng, nếu những nốt nhạc rời rạc chỉ để lại sự lạnh lẽo, thì chỉ có những bản hợp xướng mới đem lại cho ta sự ngất ngây bí ẩn, nàng vẫn quả quyết rằng con đường đi tìm của tôi và nàng cũng chỉ nghe thấy được tiếng vọng mơ hồ của tạo tác, nghĩa là nàng vẫn nghe một phần sự thật trong sự vụng về kia của vũ trụ và nhân sinh, nàng than thở mãi với tôi rằng tạo tác chưa bao giờ nói thật với nàng một điều gì, có điều, theo nàng, lời nói dối vụng về kia lại là những âm thanh dịu ngọt nhất, thanh khiết nhất, đáng yêu nhất của vũ trụ đã dành cho chúng tôi, thế rồi trong một đêm trăng sáng đang phủ lên nụ cười ngọt mật của nàng, phủ lên niềm khắc khoải của tôi, có lẽ khi đó, trái tim vũ trụ đang ngừng đập, nàng áp sát vào tai tôi và thỏ thẻ rằng còn một thứ nói dối nữa, không phải của vầng trăng, không phải của dòng sông, không phải của mặt trời, không phải của những thiên hà, không phải là sự hội tụ của ngôn ngữ hàng tỉ năm…và cũng không phải của thượng đế, mà đó là lời nói dối lịch lãm của những kẻ lái-buôn-sự-thật, từng shadna đẩy chủng loài biết tư duy đi lên theo hình trôn ốc, theo quy luật của sinh diệt, tạo ra sự vĩ đại cho những kẻ biết cách đẩy loài người vào máu lửa và nước mắt, trải qua hàng triệu năm trong lời nói dối lịch lãm, ngọt ngào…
SG 19-5-2021
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 4 năm 2025