Ryan suýt chết hai lần trong nửa giờ. Anh chỉ xuống taxi cách điểm hẹn vài tòa nhà. Thời tiết rất đẹp, trời trong xanh, ánh hoàng hôn xuống thấp trên bầu trời xanh thẳm. Sau khi ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ trong vài giờ, Ryan thực sự muốn đi bộ và vận động xương cốt. Không có quá nhiều xe cộ và người đi bộ trên vỉa hè lúc này, khiến anh ngạc nhiên nhưng anh đoán giờ cao điểm cũng sắp đến. Rõ ràng những con phố này không nhộn nhịp ô tô như anh nghĩ nhưng anh chắc sẽ có gì đó đáng xem trong sự hối hả nhộn nhịp buổi tối. Ấn tượng ban đầu của Jack về London là đi dạo rất vui. Anh bước nhanh theo thói quen đã được rèn luyện trong thủy quân lục chiến, đánh dấu thời gian một cách vô thức bằng cách đập mép bìa kẹp hồ sơ vào chân
Khi đến gần góc cua, không thấy xe cộ qua lại, anh đinh băng qua đường. Theo bản năng, đầu tiên anh nhìn sang trái, phải rồi lại trái như thói quen hồi còn nhỏ và sau đó bước xuống vỉa hè…
…và suýt nữa bị tông bởi chiếc xe buýt màu đỏ hai tầng đang phăng phăng chạy qua, cách chỉ hai bước chân
“Xin lỗi thưa ngài” Ryan quay lại nhìn thấy một sỹ quan cảnh sát-anh tự nhắc nhở bản thân là ở đây người ta gọi là công an (constables/ dịch khác chút giữa tiếng Mỹ và tiếng Anh)- người đó đang mặc bộ sắc phục hoàn chỉnh với chiếc mũ Mack Sennett
“Xin hãy cẩn thận khi qua đường ở khúc quanh. Hãy chú ý để ý vạch sơn trên vỉa hè nhắc anh nhìn sang phải hoặc trái. Chúng tôi không muốn nhiều khách du lịch chết vì giao thông”
“Sao anh biết tôi là khách du lịch?”
Từ trọng âm của Ryan, viên cảnh sát có thể đoán ra anh từ đâu tới, anh ta kiên nhẫn mỉm cười “ Vì anh đã nhìn nhầm hướng, sir, và anh ăn mặc như một người Mỹ. Hãy cẩn thận sir. Chúc một ngày tốt lành” Anh ta gật đầu thân thiện bước đi, để lại Ryan ở đó tự hỏi: Làm thế nào mà chiếc áo khoác ba mảnh thương hiệu mới của anh lại trở thành đặc trưng nước Mỹ?
Lần tới khi đi qua qua góc tiếp theo thì anh đã có tiến bộ. Anh nhìn thấy những dòng chữ sơn trên mặt đường nhựa nhắc nhở mọi người nhìn sang bên phải (LOOK RIGHT), và anh cũng vẽ những mũi tên để chỉ hướng cho những người không hiểu tiếng Anh. Ryan đợi cho đèn báo hiệu cho người đi bộ sáng lên và cẩn thận bước đi trong khuôn khổ vạch đường dành cho người đi bộ. Jack nhớ phải rất cẩn thận khi lái xe ở đây đặc biệt là khi thuê xe vào thứ 6. London là một trong rất ít nơi trên thế giới còn duy trì lái xe tay lái nghịch và anh đã mất khá nhiều thời gian để làm quen
Nhưng những việc còn lại thì họ làm khá tốt, Ryan thoải mái nghĩ, vẽ lên một số thứ trong đầu ngay trong ngày đầu tiên anh đến Anh. Ryan là một nhà quan sát được đào tạo bài bản, có thể hình thành một số ý kiến chỉ bằng một vài cái nhìn. Anh đang dạo bộ trong một quận chủ yếu là nơi sinh sống của các doanh nhân và chuyên gia ở London, và nhận thấy rằng những người đi bộ ở đó ăn mặc sang trọng hơn những đồng nghiệp người Mỹ, - bên cạnh những phụ kiện tóc khác thường, tóc của họ được nhuộm màu cam hoặc tím, và họ được chải cao, hất lên. Kiến trúc nơi đây giống như một dãy nhà hổ lốn từ Octavian Augustus tới Mies van de Rohe rực rỡ đủ sắc màu, nhưng hầu hết các tòa nhà đều mang dáng vẻ cũ kỹ, tiện nghi mà ở Washington hay Baltimore từ lâu đã được thay thế bởi những tòa nhà hộp kính mới vô hồn. Kiến trúc và quần áo của người dân London phù hợp với cách cư xử lịch thiệp như anh đã từn nghĩ. Ryan coi chuyến đi này như một kỳ nghỉ nhưng ấn tượng đầu tiên nói với anh rằng đây chắc chắn là một chuyến đi vui vẻ và trải nghiệm du lịch sâu sắc
Nhưng anh cũng phát hiện ra một vài điều kỳ lạ. Nhiều người ở đây thường mang theo ô. Ryan đã cẩn thận kiểm tra dự báo thời tiết trước khi bắt đầu chuyến đi này. Một ngày nắng đẹp- dù thực tế có thể coi là một này nắng, nhiệt độ ngoài trời vượt quá 60 đô F. Chắc chắn rằng đây là thời điểm ấm áp tốt trong năm, nhưng làm sao có thể nói là “nóng”? Jack tự hỏi liệu dân nơi đây đã bao giờ trải qua mùa hè Ấn Độ chưa. Chắc là chưa. Vậy tại sao mọi người đều mang ô? Hay họ không tin cơ quan dự báo thời tiết địa phương? Hay vì không mang ô mà viên cảnh sát vừa rồi biết mình là người Mỹ nhỉ?
Một điều khác mà anh không dự đoán được là có rất nhiều xe Roll-Royces trên đường phố. Ở Mỹ anh chỉ nhìn thấy vài cái xe trong đời nhưng ở London này, nó có ở khắp mọi nơi. Bản thân anh thường lái chiếc xe thỏ VW cũ 5 tuổi. Ryan dừng lại trước một quầy báo để mua một tờ The Economist và sờ soạng vào túi một lúc để lấy mấy đồng lẻ taxi trả cho người bán báo người chắc cũng đang đoán anh là một tên Yank (lính Mỹ). Anh vừa lật tờ tạp chí vừa bước đi, không chú ý đến phương hướng, bất chợt anh nhận ra mình đang đi sai đường và dừng lại cố nhớ xem cái bản đồ thành phố đã xem trước khi rời khách sạn. Jack không nhớ tên đường nhưng vẫn nhớ vẫn bản đồ. Ryan đi đến ngã tư phía trước, rẽ trái, đi trước hai dãy nhà, lại rẽ sang phải, và đến Công viên St. James. Anh kiểm tra đồng hồ, sớm hơn dự kiến mười lăm phút. Anh bước xuống tượng đài Công tước xứ York (Duke of York) và băng qua đường gần một tòa nhà cổ điển dài, hẹp bằng đá cẩm thạch trắng
Một điều đáng hài lòng khác của London là mảng không gian xanh rộng lớn. công viên đều có diện tích rộng và được chăm sóc tốt, ngay cả mùa thu cũng cho không khí ấm áp và cây cối vẫn đang đầy hoa lá cành.Dù vậy, không có nhiều khách tham quan, anh đoán có lẽ là do thứ 4, giữa tuần, trẻ em đều đang đi học và người lớn thì đi làm. Anh nghĩ như vậy tốt hơn nhiều chứ, vì anh cũng thường sắp xếp đi nghỉ sau mùa du lịch. Ryan vốn không thích đám đông. Thói quen hình thành từ khi rèn luyện trong thủy quân lục chiến,vốn thích hòa bình và trật tự
“Daddee!/ Bố” Ryan quay đầu và thấy đứa con gái bé bỏng của mình đang chạy ra từ sau một cái cây, không quan tâm đến xung quanh,vội vã lao đến. Như thường lệ, Sally lao vào vòng tay cuẩ ông bố cao lớn, theo sau là Cathy Ryan vốn chưa bao giờ theo kịp cơn lốc trắng bé xíu này. Vợ của Jack trông cũng giống như một khách du lịch, đang cầm trên tay chiếc máy ảnh canon 35mm và đeo chiếc túi máy ảnh được sử dụng như một chiếc ví khi đi du lịch
“Jack, mọi việc vẫn tốt chứ anh?”
Ryan hôn vợ. Anh nghĩ, có lẽ người Anh cũng không hôn vợ nơi công cộng “Tuyệt, em yêu. Họ đối xử với anh đúng như một vị khách, muốn biết mọi thứ” Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào bìa kẹp hồ sơ “Em không mua được cái gì à?”
Cathy cười to “Cửa hàng sẽ giao tận phòng” nụ cười của cô nói với anh rằng cô đã tiêu một phần đáng kể ngân sách mà họ định đi mua sắm “Và chúng ta có mua vài thứ thực sự tốt cho Sally”
“Ồ?” Jack cúi xuống âu yếm nhìn cô con gái nhỏ “Cái gì tốt thế?”
“Đó là điều bất ngờ, Daddy” cô con gái nhỏ vặn vẹo cười khúc khích, để lộ niềm vui của đứa trẻ đúng 4 tuổi. Cô chỉ vào công viên và nói “Daddy, trong hồ có thiên nga và bớm”
“Con bướm” Jack sửa lại
“Một con to và trắng” Sally thích từ bớm của mình
“Ừ ừ” Ryan đồng ý, anh ngước lên nhìn vợ “Chụp được bức ảnh nào ưng ý không em?”
“Ồ, chắc chắn rồi. London đã được canon hóa – hay anh thích chúng ta đi mua sắm cả ngày?” Chụp ảnh không chỉ là sở thích của Cathy Ryan mà cô còn chụp rất giỏi
“Ha!” Ryan nhìn về phía bên kia con đường, vỉa hè màu đỏ sẫm, những cây sồi được trồng ngay ngắn hai bên đường. The Mall, phải không nhỉ? Anh không thể nhớ nhưng cũng không muốn hỏi vợ, cô đã đến London nhiều lần. Cung điện (Buckingham) nằm sau một tượng đài bằng đá cẩm thạch, cách họ khoảng ba trăm thước (yard). Nơi này lớn hơn họ nghĩ và trông hơn u ám. Xe cộ qua lại nơi này rất đông nhưng ít ồn ào hơn
“Bữa tối chúng ta sẽ ăn gì?”
“Bắt taxi về khách sạn nhé?” Cô nhìn đồng hồ “hay đi bộ ở đây?”
“Nhà hàng ở đây khá ổn, nhưng giờ ăn sớm quá. Chỗ cao cấp kiểu này thường phải đợi đến 8, 9 giờ mới còn chỗ” anh thấy một chiếc Rolls khác đi đi qua hướng tới Cung điện Buckingham. Hiện giờ anh chỉ đang nghĩ đến việc ăn tối, dù không biết có nên mang theo Sally theo hay không. Một đứa trẻ 4 tuổi và nhà hàng 4 sao có vể không hợp nhau lắm. Bất chợt từ bên trái có tiếng phanh gấp, anh tự hỏi khách sạn có dịch vụ trông trẻ….
Bùm! Ryan nhảy lên khi nghe thấy tiếng nổ cách mình 30 thước (yard). Lưu đạn, bản năng nổi lên. Ryan có thể cảm thấy tiếng rít của mảnh đạn xuyên qua không khí, sau đó là tiếng lách cách của vũ khí tự động. Anh quay lại nhìn thấy chiếc Rolls nằm nghiêng trên phố. Đầu xe bẹp dúm, một con xe sedan màu đen chắn ngang. Có một người đàn ông đứng ngay phía bên phải, xả khẩu AK-47 bắn vào ghế trước của chiếc Rolls-Royce, một người khác chạy nhanh về phía bên trái và phía sau chiếc Rolls-Royce.
“Nằm xuống!” Ryan vác con gái lên vai đưa bé vào phía sau gốc cây lớn, đẩy vợ bên cạnh bé. Phía sau Rolls-Royce chưa đầy 50 feet, hàng chục chiếc ô tô đã đậu sẵn, điều này sẽ bảo vệ vợ và con gái của anh khỏi làn đạn. Giao thông phía bên kia đường đã bị chặn bởi chiếc xe ô tô sedan màu đen. Người đàn ông với khẩu súng trường tự động liên tục bắn vào chiếc Rolls-Royce.
“Sonuvabitch!/ đồ chó chết!” Ryan ngẩng đầu, không thể tin những gì anh đang chứng kiến “Là IRA khốn khiếp- họ đang cố giết ai đó bên phải…” Anh di chuyển vài bước sang trái, và cảnh tượng xung quanh ngay lập tức hiện ra: những người trên đường chết lặng và hoảng sợ, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Đây là những gì diễn ra trước mắt anh, không khác gì những bộ phim anh từng xem miêu tả các băng nhóm ở Chicago. Tại thời điểm này, ở đây, hai tên khốn đang phạm tội giết người! "Thằng khốn khiếp!"
Ryan tiến thêm về phía trái, ẩn nấp sau một chiếc ô tô đỗ gần đó, từ đó anh nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía bên trái cửa chiếc Rolls, chỉ đứng đó tay cầm khẩu súng lục duỗi thẳng về phía trước, như muốn đề phòng người trong xe tẩu thoát. Thân chiếc xe Rolls khiến Ryan tránh khỏi tầm mắt của gã cầm súng AK, vốn đang cúi xuống điều khiển vũ khí. Tay súng ngắn gần đó quay lưng lại phía Ryan. Anh đang còn cách hiện trường chưa đến 50 feet. Hắn không di chuyển, tập trung vào hành khách trong chiếc xe. Lưng hắn vẫn quay về phía anh. Ryan không thể nhớ lại mình đã quyết định như thế nào vào thời điểm đó
Anh nhanh chóng di chuyển vòng quanh chiếc xe đang đỗ, cúi xuống và tăng tốc nhanh chóng, mắt anh khóa cứng mục tiêu- lưng của một người đàn ông nhỏ thó- giống như được dạy trong clb bóng đá hồi trung học, anh lao nhanh đến, vài giây để san bằng khoảng cách, hy vọng hắn không kịp nhận ra sự có mặt của anh. Khi còn cách hiện trường 5 feet, Ryan hạ vai xuống, phi vào hai chân của tay cầm súng. Huấn luyện viên của anh hẳn sẽ rất tự hào.
Pha cẩn bóng mù đã thành công hoàn hảo. Tay súng không kịp chuẩn bị,lưng của hắn uốn cong như một cánh cung, ngã về phía trước. Ryan nghe thấy tiếng gẫy răng rắc, sau đó là một âm thanh klonk, đó hẳn là đầu tay súng vào vào cản sau chiếc xe khi ngã xuống. Ryan đứng dậy tức thì- phấn kích vì đầy chất adrenaline tiết ra- và nhanh chóng lao đến bên người đàn ông, khẩu súng của hắn đã tuột khỏi tay và rơi xuống đất. Ryan nhặt khẩu súng lên. Đó là khẩu súng lục tự động (Makarov) hoặc khẩu súng lục 9mm do tập đoàn quân sự East Bloc sản xuất. Đạn đã được nạp và chốt an toàn đã được mở. Anh nắm lấy khẩu súng bằng tay phải - có gì đó không ổn ở tay trái, nhưng anh lờ nó đi. Anh nhìn xuống người đã bị anh đánh ngã và bắn vào eo hắn. Rồi anh nâng khẩu súng lên ngang tầm mắt và từ từ di chuyển về phía sau bên phải chiếc Rolls. Anh cúi người xuống và vòng qua góc đuôi xe
Một tay súng khác đặt khẩu súng AK xuống đất và dùng súng lục bắn vào xe, trong khi tay kia vẫn cầm một thứ gì đó. Ryan hít một hơi thật sâu, quay ra từ phía sau xe, chĩa súng vào ngực hắn. Tay cầm súng quay đầu lại trước, rồi đột ngột quay lại và chĩa súng về phía Ryan. Cả hai đều bắn cùng một lúc. Ryan cảm thấy một cú đánh nặng nề vào vai và thấy viên đạn của mình găm vào ngực người đàn ông. Viên đạn chín li làm hắn ngã ngửa, như thể bị trúng đạn mạnh. Ryan chớp lấy cơ hội của tên côn đồ này để lùi lại và bắn thêm một viên đạn nữa. Viên đạn thứ hai này xuyên qua cằm của người đàn ông kia và phát nổ từ phía sau đầu, để lại một vết máu lớn. Hắn ngã xuống vỉa hè bất động như một con rối bị đứt dây. Ryan ngay lập tức chĩa súng vào ngực hắn cho đến khi anh phát hiện ra đầu của h đã bị đập nát.
“Ôi chúa ơi!” sự hung phấn của adrenaline biến mất nhanh như khi nó đến. Thời gian trôi chậm lại như bình bình thường và Ryan cảm thấy chóng mặt và thở hổn hển. Anh há miệng hớp to không khí. Bất kể sức mạnh nào đó đã hỗ trợ anh thì giờ đã phai nhạt, Ryan cảm thấy mình yếu đuối và trên bờ suy sụp. Chiếc xe ô tô sedan lùi lại vài thước, lao sượt qua người anh và tăng tốc xuống phố, rồi rẽ trái sang phố bên cạnh biến mất. Ryan không nghĩ đến chuyện nhớ biển số. Anh đang choáng váng trước hàng loạt sự kiện xảy ra liên tiếp vừa rồi, thậm chí còn không biết nó xảy ra thế nào luôn
Cái tên bị anh bắn hai phát chắc chắn chết rồi, mắt hắn mở trừng trừng như không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, máu sau đầu chảy ra rất nhiều. Ryan vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn quả lưu đạn vẫn ở trong tay đeo găng. Anh cúi xuống kiểm tra và chắc chắn quả lưu đạn vẫn cắm chốt an toàn và gỡ quả lưu đạn ra khỏi tay hắn, quá trình làm chậm và mất rất nhiều công sức. Sau đó anh đưa mắt nhìn vào bên trong chiếc Rolls
Quả lựu đạn đầu tiên nổ tung phần đầu xe. Hai bánh trước bị nổ bẹp dúm, xẹp lốp, tài xế tử vong. Người ngồi ghế hàng đầu cũng cúi đầu chết. Kính chắn gió dày cộp cũng bị nổ tung. Khuôn mặt của người lái xe đã bị một viên đàn bắn nát và không thể nhận dạng được. Vết máu đỏ tươi để lại trên tấm kính cách nhiệt giữa ghế lái và ghế hành khách phía sau. Jack lại quay ra cửa sau và nhìn vào ghế sau. Một người đàn ông nằm trên sàn xe, dưới anh ta lộ ra một góc quần áo của người phụ nữ. Ryan dùng tay cầm súng gõ vào cửa kính ô tô, người đàn ông di chuyển một chút, rồi lại nằm xuống đó. Ít nhất thì anh ta vẫn chưa chết.
Ryan nhìn khẩu súng lục trên tay mình, ổ đạn trống rỗng. Cơ chế trượt của súng đã khóa lại. Bây giờ mỗi hơi thở của anh đều khiến cơ thể đau đớn. Chân anh gần như không còn sức chống đỡ, và tay anh bắt đầu run, điều này làm cơn đau ở vai trở nên trầm trọng hơn. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh tạm thời quên đi nỗi đau của mình…
Một người lính chạy về phía anh, theo sau là một sĩ quan cảnh sát. Jack đoán rằng anh ta hẳn là lính canh gác cung điện Buckingham. Chiếc mũ da gấu của người lính gác rơi ra nhưng khẩu súng trường tự động có gắn lưỡi lê dài nửa thước vẫn trên tay. Ryan theo bản năng tự hỏi mình, đạn súng trường đã được nạp chưa? Nhưng quyết định sẽ phải trả giá đắt nếu tìm hiểu lúc này. Anh biết người bảo vệ trông giống như một người lính búp bê này chắc chắn không phải là loại cảnh hay tư thế như khách du lịch bình thường nghĩ. Có thể còn là người của Thủy quân lục chiến. Nhưng tại sao họ đến nhanh như vậy?
Chậm rãi và cẩn thận, Ryan tuột ngón tay ra khỏi cò súng. Anh nhấn mạnh nút và tờ tạp chí rơi xuống. Sau đó anh tháo chốt để người lính có thể thấy nó không có đạn. Rồi anh nhẹ nhàng đặt súng xuống đất và cố tình lùi lại. Anh muốn giơ tay lên, nhưng cánh tay trái của anh không thể cử động được. Người cảnh vệ chạy xung quanh, quan sát xung quanh nhưng khóe mắt không lúc nào rời Ryan. Anh ta dừng lại cách đó 10 feet với khẩu súng trường chưa được nạp đạn nhưng lưỡi lê thì chĩa ngay cổ họng Ryan, giống y như trong bộ binh mã chụp trong sách du lịch. Ngực anh ta phập phồng nhưng khuôn mặt không biểu hiện gì. Viên cảnh sát đang chạy lại phía sau, vẻ mặt dữ tợn khi la hét vào bộ đàm
“Bình tĩnh nào, anh lính” Ryan nói giọng bình tĩnh hết sức có thể, nhưng nó chẳng tác dụng gì “Đã hạ gục hai kẻ xấu rồi. Tôi là người tốt”
2
Vẻ mặt viên cảnh vệ vẫn không thay đổi. Cậu chàng này là dân chuyên nghiệp đây, được rồi. Ryan có thể thấy suy nghĩ của anh ta- chọc lưỡi lê vào mục tiêu thật dễ dàng. Jack sẽ không cách nào tránh được mũi đâm đầu tiên đó
“Bố ơi! Bố ơi! Bố ơi!” Ryan quay đầu và thấy con gái nhỏ đang lao về phía mình dọc theo những chiếc xe đang đậu. Còn cách vài bước chân, Sally đột ngột dừng lại, nhìm chằm chằm kinh hãi. Sau đó bé lao tới ôm chân bố và gào lên với viên cảnh vệ “Đừng làm bố bị thương!”
Ánh mắt anh lính chuyển từ cha xuống con gái ngạc nhiên khi Cathy thận trọng tiến bước lại gần, tay mở ra
“Anh lính” cô nói với giọng uy quyền chuyên nghiệp “tôi là bác sỹ, hãy để tôi băng bó vết thương cho anh ấy. Vì vậy anh hãy đặt súng xuống, ngay lập tức”
Viên cảnh sát đuổi kịp phía sau, nắm vai người bảo vệ và thì thầm gì đó mà Jack không thể nghe rõ. Viên cảnh vệ bình tĩnh hơn một chút và góc lưỡi lê chệch đi. Ryan thấy nhiều cảnh sát chạy tới, và một chiếc xe hơi màu trắng có còi hú vang lên. Dù sao thì tình hình đang dần được kiểm soát
“Anh- đồ điên” Cathy bình thản chăm sóc vết thương cho chồng.Một vết thương sâu trên vai Ryan nhuộm màu len màu xám thành đỏ tím. Anh run rẩy toàn thân, sức nặng của Sally dựa vào khi ôm chân anh khiến anh không thể đứng vững và anh ngã khuỵu xuống. Cathy nắm lấy cánh tay phải và đỡ anh lên vỉa hè, để anh ngồi xuống tựa vào chiếc Rolls Royce. Cô tách chiếc áo khoác của anh ra khỏi vết thương và lấy tay chạm nhẹ vào vết thương, Jack đau kinh khủng. Cathy với tay lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo khoác và buộc chặt vào vết thương đang chảy máu.
“Cái này không đủ” cô nói với bản thân
“Bố, toàn thân toàn là máu” Sally chống ra một cánh tay, hai tay nhỏ bé lắc lắc lên xuống, giống như chim non vỗ cánh. Jack muốn vươn tay an ủi bé, nói với bé là mọi chuyện sẽ ổn nhưng khoảng cách 3 bước chân mà như nghìn dặm- và anh biết vai của mình chắc chắn không ổn.
Khoảng 10 cảnh sát tập trung quanh ô tô, nhiều người trong số họ thở hổn hển. 3 người trong số họ cầm súng lục nhìn mọi người xung quanh. Thêm hai lính canh mặc quân phục màu đỏ đến từ phía tây. Một thanh tra cảnh sát đến gần Ryan. Trước khi anh ta có thể nói gì đó, Cathy đã ngẩng đầu lên và ra lệnh
“Gọi xe cứu thương ngay đi”
“Đang trên đường đến thưa bà” viên trung sỹ trả lời với giọng điệu thân thiện không ngờ “Sao bà không để chúng tôi chăm sóc anh ấy?”
“Tôi là bác sỹ” cô giận dữ trả lời “anh có dao không?”
Viên trung sỹ quay lại tháo lưỡi lê khỏi khẩu súng trường của viên cảnh vệ và cúi người xuống hỗ trợ. Cô cởi áo vest khoác ngoài cho anh và yêu cầu cảnh sát dùng lưỡi lê cắt bỏ hai đoạn len, sau đó cả hai cắt tay áo Jack để giảm bớt sự đau đớn nơi vai anh. Cô hất chiếc khăn tay dính máu xuống đất, đúng lúc Jack muốn phàn nàn, Cathy cắt ngang “Im đi, Jack” cô quay mặt về phía viên trung sỹ, chỉ vào Sally “đưa bé tránh khỏi đây giúp tôi”
Viên trung sỹ ngoắc tay người bảo vệ, bảo anh ta nhẹ nhàng nhấc bổng Sally lên rồi lùi lại vài bước chân, nhẹ nhàng ôm bé vào ngực. Jack nhìn con gái khóc trong tay người lính, nhưng mọi thứ dường như rất xa xôi. Anh cảm thấy toàn thân lạnh toát- anh bị sốc sao?
“Khốn khiếp” Cathy cộc cằn. Viên trung sỹ đưa cho cô một cuộn băng. Cô muốn băng bó vết thương cho Jack, nhưng miếng băng đỏ rực ngay khi nó chạm vào vết thương, và Ryan rên lên một tiếng đau đớn. Anh cảm thấy như thể ai đó chặt rìu vào vai mình
“Jack, vừa rồi anh đã cố làm cái quái gì thế?” cô không nhịn được, nghiến răng hỏi khi tay vẫn lần mò với sợi dây băng.
Ryan gầm gừ cơn tức giận giúp anh bớt đau đớn “Anh không cố thử- khốn khiếp anh đã làm được” Anh phải mất nửa sức toàn thân mới thốt ra được câu này
“Ừ ừ” Cathy lẩm bẩm “Chà, giờ anh chảy máu như con heo bị chọc tiết ấy”
Nhiều cảnh sát chạy thêm đến từ các hướng khác nhau. Có hơn 100 cảnh sát đã tham gia vào bữa tiệc – một số mặc đồng phục, một số thường phục. 1 viên cảnh sát mặc đồng phục có nhiều hoa văn ở vai đang lớn tiếng ra lệnh cho những người khác. Cảnh tượng thật ấn tượng nhưng đầu óc Ryan lại mê man, một phần ý thức khác của anh dường như đã biến mất, dẫn anh đến một giấc mơ mơ hồ: anh đang ngồi đó, tựa lưng vào chiếc Rolls, áo sơ mi thấm đầy máu. Tay Cathy bê bết máu, vẫn cố gắng băng bó vết thương đang chảy máu cho chồng. Người lính trẻ vạm vỡ ôm lấy Sally đang khóc, ngân nga một giai điệu nhỏ mà Jack không thể hiểu được. Con gái Sally mắt nhìn chằm chằm vào cha mình, đầy đau đớn và tuyệt vọng. Phần ý thức xa xăm của anh nhìn thấy bức ảnh như vậy và cảm thấy buồn cười. Nỗi đau bùng lên đưa anh trở về thực tại.
Viên cảnh sát chịu trách nhiệm hiện trường đang tiến đến chỗ họ sau khi kiểm tra xung quanh “Trung sỹ, mang anh ta qua đây”
Cathy ngẩng đầu tức giận “Qua đó mở cửa đi, không thấy người này đang chảy máu à?”
“Cánh cửa còn lại bị kẹt, thưa bà. Để tôi giúp”
Ngay khi họ cúi xuống để nâng anh ta lên, Ryan nghe thấy tiếng còi xe cứu thương. Cả ba nhấc Ryan lên và đưa anh sang một bên một chút, viên cảnh sát cấp cao chuẩn bị mở cửa. Khi cửa xe mở ra, góc cửa chạm vào vai Ryan. Âm thanh cuối cùng anh nghe thấy trước khi cơn đau qua đi là tiếng hét đau đớn của chính mình.
Mắt Ryan mờ đi,đầu óc, ý thức mơ hồ, không biết ở đâu và lúc nào. Có lúc anh thấy mình đang trên chiếc xe đẩy và được đẩy về phía trước, chuyển động của nó khiến ngực anh đau đớn, có một tiếng thét gì đó ở đằng xa, có thể gần. Anh nghĩ anh cảm thấy đã nhìn thấy 2 khuôn mặt quen thuộc. Cathy cũng ở đó- ồ không, đó không phải Cathy mà là một số người mặc quần áo màu xanh lá cây. Mọi thứ đều mơ hồ, chỉ có cơn đau ở vai là rõ ràng đến đáng ngạc nhiên. Tuy vậy, trong nháy mắt, những điều này đều biến mất và anh cảm thấy như đang ở một nơi khác
Trần nhà màu trắng, không có gì đặc biệt. Bằng cách nào đó Ryan biết anh đang chịu ảnh hưởng của thuốc mê đã khiến anh có đủ loại ảo giác nhưng không nhớ tại sao. Phải mất vài phút cố gắng tập trung từ từ, anh mới nhìn thấy trần nhà được làm bằng gạch tiêu âm màu trắng đặt trong khung kim loại màu trắng. Một số chúng có các vân nước để phân biệt; một số khác là các tấm nhựa trong mờ mà từ đó phát ra ánh đèn huỳnh quang mềm. có thứ gì buộc dưới mũi anh và một lúc sau anh bắt đầu cảm thấy luồng hôi lạnh- oxy? Rồi các giác quan bắt đầu phục hồi dần, từ đầu xuống cơ thể cảm nhận từ từ, các giác quan miễn cưỡng báo tình trạng lên não. Một thứ gì đó không nhìn thấy được đang dán vào ngực, kéo những sợi lông ngực mà Cathy vẫn thích vuốt ve mỗi khi say. Anh thấy vai trái của mình…không cảm giác. Toàn thân nặng đến mức không thể cử động được
Bệnh viện, sau vài phút anh nhận định. Sao mình lại ở bệnh viện….?Phải mất một lúc lâu Jack mới nhớ sao anh phải vào đây. Rồi khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, anh nghĩ loại thuốc mê này có thể giảm đau nhưng cũng có thể giết người
Mình cũng bị bắn à? Ryan từ từ quay đầu sang phải, một lọ dịch truyền tĩnh mạch (IV) được treo trên khung kim loại cạnh giường, ống cao su của nó được kéo đến nơi cố định cánh tay anh dưới lớp chăn. Anh muốn thử cảm giác xem kim tiêm truyền dịch ở bên trong cánh tay phải có đau không, nhưng anh không cảm thấy đau, chỉ là miệng khô khốc. Chà, mình không bị bắn vào bên phải….tiếp theo canh cố gắng nghiêng đầu sang trái, có vật mềm đặt ở đó ngăn anh quay đầu. Anh không còn sức lực để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, và anh cũng không tò mò lắm về tình trạng hiện tại của mình. Vì lý do nào đó anh thấy môi trường xung quanh thú vị hơn hiện trạng bản thân. Nhìn thẳng lên anh thấy cái gì đó giống TV trên đầu, nhiều thiết bị điện tử khác gần đó. Từ góc độ anh đang nằm thì khó mà nhận ra mấy thiết bị này dùng làm gì. EKG (máy đọc điện tâm đồ)? Anh nghĩ chắc đúng rồi. Tất cả đã rõ ràng. Anh đang nằm trong phòng hồi sức phẫu thuật, giống như một phi hành gia được kết nối với toàn bộ cơ thể của mình bằng dây, nhưng người theo dõi thiết bị có thể nhìn xem phi hành gia còn sống hay đã chết. Thuốc mê cho phép anh xem xét vấn đề này một cách khách quan tuyệt đối
“Ah, tỉnh rồi” một ân thanh xa xôi phát ra từ chiếc loa PA bên cạnh. Anh hơi nhìn lên và thấy một y tá khoảng năm mươi tuổi. Khuôn mặt của cô rất giống Bette Davis, nhưng trán đầy nếp nhăn do thường xuyên cau mày trong những năm qua. Anh cố gắng nói chuyện nhưng miệng như bị dán keo, chỉ phát ra tiếng khàn khàn. Anh đang cố tìm hiểu xem âm thanh là gì thì cô y tá biến mất
Một phút sau thì một người đàn ông xuất hiện, khoảng 50 tuổi, cao và mặt vuông, mặc chiếc áo xanh dành cho bác sỹ phẫu thuật, với một chiếc ống nghe quanh cổ và cầm thứ gì đó trên tay. Ông ta trông khá mệt mỏi nhưng mỉm cười mãn nguyện
“Vậy” ông nói “đã tỉnh rồi. Anh cảm thấy thế nào?” lần này thì Ryan phát ra được âm thanh khàn khàn hoàn hảo. Bác sỹ….?...ra hiệu với y tá. Bà ấy bước tới vầ cho Ryan uống một ngụm nước qua ống hút thủy tinh
“Cảm ơn” anh xúc nước quanh miệng, nhưng nước không đủ, miệng anh hấp thụ ngay tức thì “tôi đang ở đâu?”
“Cậu đang trong phòng hồi sức của bệnh viện St. Thomas sau 6 giờ phẫu thuật tay và vai trái. Tôi là bác sỹ phẫu thuật của cậu. Có vẻ cậu sẽ phục hồi” ông trông rất thoải mái như thể Ryan là tác phẩm thành công của ông vậy
Ryan lắng nghe và chậm rãi nghĩ khiếu hài hước của người Anh, chắc đáng ngưỡng mộ ở tình huống khác cơ. Anh đang cân nhắc nên trả lời thế nào thì Cathy bước vào xem xét. Y tá Bette Davis bước tới ngăn cô lại
“Xin lỗi, bà Ryan, nhưng đây là phòng hậu phẫu….”
“Tôi là bác sỹ” cô đưa thẻ ID ra và người đàn ông bác sỹ nhận lấy “Viện Mắt Wilmer, Bệnh viện Johns Hopkins” Viên bác sỹ phẫu thuật giơ tay ra bắt và nở nụ cười thân thiện chỉ dành cho các đồng nghiệp
“Xin chào bác sỹ. Tôi là Charles Scott”
“Đúng vậy” Ryan mơ hồ khẳng định “Cô ấy là bác sỹ phẫu thuật (doctor), còn tôi là tiến sỹ lịch sử (doctor)” Chả ai chú ý lời anh nói
“Hiệp sỹ (Sir) Charles Scott? Giáo sư Scott?”
“Cũng vậy” lại một nụ cười. Ai cũng thích danh tiếng. Ryan nghĩ khi nhìn vào lưng ông ta
“Một trong những giáo sư hướng dẫn của tôi có kể về ông- giáo sư Knowles”
“À, dạo này Dennis thế nào?”
“Khỏe, thưa bác sỹ. Ông ấy hiện là phó giáo sư phẫu thuật chấn thương chỉnh hình”
Cathy rất suôn sẻ chuyển đề tài sang điều trị “Ông có ảnh chụp X quang chưa?”
“Đây” Scott cầm một túi giấy lên, lấy ra một tấm phim lớn và đặt nó lên bảng đọc “Phim này chụp trước khi phẫu thuật”
“Khốn khiếp thật” mũi Cathy nhăn lại, cô luôn phải đeo kính khi nhìn gần và cặp kính này là thứ Jack không muốn nhìn thấy Anh quan sát vợ xem từ đầu phim này sang đầu phim khác “tôi không ngờ nó nặng đến vậy”
Giáo sư Scott gật đầu “Đúng thế thật. Chúng tôi nghĩ xương đòn đã bị gãy trước khi bị bắn, rồi viên đạn xuyên qua đây- gần như găm vào dây thần kinh cánh tay, chúng tôi hy vọng không có tổn thương thần kinh- và gây ra những tổn thương này” ông khoanh bút chì vào phim. Ryan không thể xem phim từ giường bệnh “rồi viên đạn xuyên qua phần đầu trên của xương bả vai và nằm ở phía sau không xa da. Sức công phá của viên đạn 9mm thật đáng kinh ngạc. Như cô thấy, phạm vi sát thương của viên đạn rất rộng. Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm những mảnh đạn vỡ để lấy nó ra, rồi tìm những mảnh xương và ghép chúng lại với nhau, nhưng- chúng tôi chỉ có thể làm được đến vậy” Scott lấy ra phim thứ hai so với tấm phim đầu. Cathy chỉ yên lặng quan sát, đầu quay liên tục để so sánh giữa hai bản phim
“Bác sỹ, làm việc tốt lắm”
Miệng Ngài Charles cười tươi “Tôi rất vui khi nhận được đánh giá như vậy tự bác sỹ phẫu thuật bệnh viện Johns Hopkins. Những chiếc đinh và đinh vít bằng thép không gỉ, tôi sợ là sẽ phải ở lại cơ thể vĩnh viến, nhưng các bộ phận khác sẽ hồi phục nhanh chóng. Cô thấy đấy, tất cả các mảnh lớn đã trở lại vị trí ban đầu, và chúng tôi có mọi lý do để mong chờ cậu ta bình phục hoàn toàn”
“Di chứng đến mức nào?” Một câu hỏi vô nghĩa. Cathy đôi khi tỉ mỉ trong công việc đến mức không chịu nổi
“Chúng tôi chưa chắc chắn” Scott châm rĩa “Có lẽ là một chút, nhưng cũng có thể nhiều hơn. Chúng tôi không thể đảm bảo phục hồi hoàn toàn các chức năng- thiệt hại quá lớn”
“Anh đang định nói cho em một số chuyện được không?” Ryan cố gắng bày tỏ sự bất mãn của mình nhưng giọng nói của anh chả ai hiểu được
“Ý của tôi là, ông Ryan, cậu có thể mất một số chức năng bên tay trái- chúng tôi vẫn chưa thể xác định được- và từ giờ cậu sẽ trở thành máy dự báo thời tiết. Khi thời tiêt thay đổi thì cậu sẽ cảm nhận trước những người khác”
“Bó thạch cao này trong bao lâu?” Cathy muốn biết
“Ít nhất 1 tháng” viên bác sỹ phẫu thuật khá hỗi lỗi “tôi biết là khó xử, nhưng cái vai phải được cố định ở thời gian dài như thế. Một tháng sau, chúng tôi sẽ phải đánh giá lại vết thương và có thể phải thay thạch cao thêm 1 tháng nữa…ồ hoặc một tháng tiếp nữa. Tôi nghĩ cậu ta sẽ phục hồi nhanh thôi, trông cậu ta có sức khỏe tốt, thân hình săn chắc vậy cơ mà”
“Jack có thể chất tốt, nhưng cái đầu nóng” Cathy gật đầu, giọng buồn bực “Anh ấy chạy bộ. Không dị ứng gì ngoài cỏ phấn hương và sẽ phục hồi nhanh thôi”
“Đúng rồi” Ryan xác nhận “dấu răn của cô ấy thường biến mất trong 1 tuần” anh nghĩ điều này rất vui, nhưng chẳng ai cười
“tốt” Ngài Charles nói “Vậy, bác sỹ, cô đã thấy là chồng mình đang được chăm sóc bởi những người có chuyên môn. Tôi sẽ để 2 người gặp nhau trong 5 phút. Sau đó tôi hy vọng cậu ta sẽ được nghỉ ngơi và cô trông cũng cần vậy đó” Viên bác sỹ phẫu thuật mang theo Bette Davis rời đi
Cathy tiến tới gần anh, thay đổi thái độ từ nhân viên y tế chuyên nghiệp bình tĩnh thành một cô vợ lo lắng cho chồng.Ryan có lẽ đã tự nói với mình hàng triệu lần rằng anh phải may mắn thế nào mới có được cô gái này. Caroline Ryan có khuôn mặt tròn nhỏ, mái tóc ngắn vàng hoe, đôi mắt xanh đẹp nhất thế giới và bộ não thông minh ít nhất cũng phải ngang với anh và anh yêu vợ vô cùng. Anh cũng không thể hiểu sao có thể cưới được cô. Ryan cay đắng nhận ra là ngay cả trong những ngày hào hùng nhất thời trai trẻ thì anh cũng không có gì nổi bật. Với bộ râu rậm trên chiếc cằm mảnh mai, trông anh ta rất giống một nhân vật hoạt hình Dudley Do-Right của bộ phim Mounties. Jack lấy cô như mèo mù vớ cá rán (nguyên văn: Con quạ với con mèo). Jack cố gắng đưa tay ra nắm tay cô, nhưng cánh tay anh đang bị dây buộc, và Cathy nắm tay anh
“Anh yêu em, bé yêu” anh dịu dàng
“Ôi Jack” Cathy cố gắng ôm anh nhưng cô bị chặn bởi lớp thạch cao anh không thể nhìn thấy “Jack, sao anh lại làm thế?”
Ryan sẵn sàng để trả lời câu hỏi này “Nó qua rồi và anh vẫn còn sống. Ok? Sally thế nào rồi em?”
“Em nghĩ con bé ngủ rồi. Nó ở dưới nhầ với một sỹ quan cảnh sát” Cathy trông mệt mỏi “Anh nghĩ con bé sẽ nghĩ sao chứ Jack? Chúa ơi, con bé tưởng anh sẽ chết. Anh khiến hai người bọn em sợ chết khiếp”
Đôi mắt xanh của cô đỏ quạch và tóc rối bù. Jack nhận ra. Chà, cô không mấy khi chú ý đến tóc tai, chiếc mũ của bác sỹ phẫu thuật thường làm hỏng kiểu tóc
“Ừ anh biết. Dù sao thì anh cũng không thể làm được việc đó trong thời gian dài” anh thì thầm “thực ra thì anh sẽ không làm được gì trong một thời gian” Cô bật cười.Nhìn thấy nụ cười trên môi vợ, anh yên tâm
“Vậy được rồi. Anh phải tận dụng cơ hội này để nghỉ ngơi. Có thể lần này sẽ dạy anh được bài học- và đừng nói với em rằng giường trong khách sạn còn trống sẽ rất phí phạm” cô úp mặt vào tay anh, mỉm cười ranh mãnh “Có lẽ chúng ta sẽ làm gì đó trong vài tuần tới. Trông em thế nào?”
“Xấu lắm” Jack cười nhẹ “Vị bác sỹ kia là nhân vật nổi tiếng à?”
Anh thấy tâm trạng của vợ đã thoải mái hơn “Nói vậy cũng đúng. Hiệp sỹ Charles Scott là một trong những bác sỹ chấn thương chỉnh hình giỏi nhất thế giới. Ông ấy đã đào tạo giáo sư Knowles- ca của anh đã được ông ấy làm cực tốt đấy. Anh thật may mắn khi được ông ấy cứu cánh tay của mình, anh biết không- ôi lạy chúa”
“Bình tĩnh nào bé yêu, anh vẫn sống, nhớ chứ?”
“Em biết, emb biết”
“Anh đã làm em lo lắng phải không?”
Vợ cười “Một chút thôi. Chà, em phải xuống gặp Sally để chấn an con bé. Em sẽ quay lại vào ngày mai nhé” Cô cúi xuống hôn anh. Trên da anh nồng nặc mùi thuốc, dưới mũi anh còn có ống thở oxy, môi anh khô khốc, nhưng nụ hôn của cô để lại cho anh một cảm giác thật đẹp. Chúa ơi, anh nghĩ vậy. Chúa ơi, con yêu cô gái này biết bao. Cathy nhéo tay anh rồi rời đi
Cô y tá giống Bette Davis quay trở lại. Thật đúng là không chuyên nghiệp
“Tôi cũng là tiến sỹ đấy, tiến sỹ Ryan” Ryan thận trọng (anh chàng này đang cố tình chơi chữ với ‘doctor’ vừa có ý nghĩa bác sỹ, vừa có ý nghĩa tiến sỹ. khiến cô y tá hiểu lầm)
“Rất tốt, bác sỹ. Giờ là lúc anh cần nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây chăm sóc anh cả đêm. Giờ hãy ngủ đi, bác sỹ Ryan”
Giọng điệu vui vẻ thoải mái của cô y tá đã cùng anh đi vào giấc ngủ. Anh có thể chắc chắn rằng sẽ có một trận chiến mới vào ngày mai.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: https://wordpress.com/post/hoanghavbf.wordpress.com/126
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 1 tháng 10 năm 2022