jacaranda

Đêm Chúng Mình



 



“Em nghe gió ở đâu về
Rụng đôi chiếc lá.. tái tê cuối vườn ...”

Hoàng hôn chắc vì thương đôi lứa
Nên ánh chiều le lói xa xa
Tiếc ngày nhưng cũng phải qua
Để “thơ” em “lụa” thướt tha vai người

Từng giọt nến, vàng tươi rơi xuống
Đốt tâm tình hay cuốn phim ma
Có nghe tiếng mực vỡ òa
Lên trang giấy nhỏ chỉ ta với người ?

Rồi ngọn nến, tàn vơi một nửa
Dòng thơ nghiêng ...ai nỡ dỗi hờn ?
Bờ vai êm ái ...gió mơn
Tâm tư xưa bỗng từng cơn cuộn trào

Đêm trút hết ngọt ngào ân ái
Lá khô rơi cũng ngại xạc xào ...
Trăng xuyên chênh chếch ngọn cau
Bài thơ khép lại cất vào con tim

Nhớ nhau ...anh nhé đi tìm
Ghi muôn nỗi nhớ vào đêm “chúng mình”



 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 16 tháng 5 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Đêm Chúng Mình"