Nhà của Phương Oanh rộng mênh mông, với Phương Oanh nơi đây là một thế giới thu nhỏ. Ba của Phương Oanh là giám đốc một công ty lớn, cơ nghiệp này cũng do một tay ba gây dựng nên. Ba ít khi có mặt ở nhà, sáng đến cơ quan đến tối, nhiều hôm đi mãi tận khuya mới về.
Ngoài những giờ đi học ở lớp được vui đùa cùng với các bạn, về nhà Oanh chỉ biết thủ thỉ cùng má và dì Tư giúp việc thôi. Anh Sơn thì không thèm chơi với bọn con gái như Phương Oanh rồi, đi học về đến nhà là anh lại loay hoay với mấy thứ đồ chơi điện tử và xem phim kiếm hiệp. Nhiều lúc Phương Oanh thấy mình lạc lõng trong căn nhà rộng rãi, đầy đủ những tiện nghi này, Phương Oanh chỉ mong được ra ngoài chơi cùng các bạn ở khu phố. Kẹt nỗi nhà Phương Oanh lại có cả hai ba lần cửa và xung quanh nhà được bao bằng rào lưới mắt cáo. Ba Phương Oanh không muốn ở các khu phố lớn, ông mua ngôi biệt thự yên tĩnh ở ngoại thành này và về ở đây cũng đã khá lâu. Ba má Phương Oanh không muốn các con mình chơi lêu lổng ngoài đường với đám con nhà hàng xóm nghịch ngợm và dơ bẩn. Mỗi lần Phương Oanh muốn xin má ra ngoài chơi với các bạn thì má nói:
- Nhà có thiếu gì đồ chơi, con còn đòi đi đâu nữa. Ở nhà, hai anh em cùng chơi vui là được rồi.
Bà không làm sao hiểu con bà lại cứ đòi ra ngoài chơi, ngoài đường đất cát dơ dáy, đám trẻ lại đùa giỡn xô bồ quá. Còn Phương Oanh lại ấm ức với những thứ đồ chơi trong nhà vô tri và buồn tẻ.
Khi tiếng hót thánh thót của chú chim sơn ca vang lên và tiếng kêu réo rắt của đôi chích chòe báo hiệu một ngày mới thì Phương Oanh cũng vừa thức. Mặt trời đã lên khá cao, ánh nắng đang len lỏi xuyên qua giàn phong lan tạo nên vô số những vòng tròn đủ loại vàng rực, như đang nhảy múa trên nền sân lát đá trông thật đẹp mắt. Nơi chuồng trăn ở góc sân, những con gà tội nghiệp đang bị chúng cuộn tròn, kẹp cứng chuẩn bị cho bữa ăn cuối tuần. Một tuần chúng được ăn ba lần, mỗi lần vài chú gà hoặc vịt vừa mới lớn. Khi ăn no nê rồi cả hai con vật trông rất ghê sợ kia lại cuộn tròn trong góc lồng mắt lim dim chờ tiêu hóa hết chỗ thực phẩm chứa đầy trong bụng. Đôi trăn này ba của Phương Oanh mua hết mấy triệu đồng ở mãi tận ngoài Long Thành lận. Thì nghe ba nói chứ Phương Oanh có rành rẽ Long Thành là chỗ nào đâu.
Vui đùa với đôi sơn ca một lúc rồi Phương Oanh mới đi đánh răng, rửa mặt. Má đã đi chợ, dì Tư đang tưới bông còn anh Sơn vẫn đang ngủ vì tối qua mê mẩn với phim kiếm hiệp đến tận khuya. Phương Oanh níu áo dì Tư:
- Dì Tư mở cửa dùm con đi!
- Hổng được đâu con! Má dặn chỉ chơi ở trong nhà thôi!
- Buồn thấy mồ hà. Cứ bắt ở trong nhà hoài, chán ghê! Tư mở cửa cho con sang nhà bạn Loan chơi chút đi mà
.- Tư cũng muốn cho con đi nhưng má đã dặn rồi, chờ chút xíu tưới cây xong Tư với Phương Oanh cùng chơi nghen!
.
Không còn cách nào khác Phương Oanh đành phải phụ tưới cây với dì Tư. Hai dì cháu vừa làm vừa nói chuyện ríu rít.Khi nghe tiếng Loan cười vui vẻ cùng các bạn đang tụ tập dưới gốc cây bàng ngoài cổng, trong lòng Phương Oanh lại rạo rực một ý nghĩ muốn được ra ngoài chơi. Khi dì Tư kiên quyết không nhượng bộ, Phương Oanh đành phải xuống giọng năn nỉ:
- Hay dì Tư mở cổng cho mấy bạn vào chơi với con nghen! Tư đồng ý đi mà.
Nhìn nét mặt căng thẳng chờ đợi của Phương Oanh, dì Tư cũng động lòng, bà lẳng lặng mở cổng cho lũ trẻ vào chơi. Phương Oanh mừng quýnh reo lên:
- Cám ơn dì Tư! Mấy bạn vô chơi nhanh lên.
.
Khi lũ trẻ ríu rít vào hết trong sân, dì Tư nhắc chừng:
- Các con nhớ cẩn thận đừng để hư bông, bể đồ đó nghen.
Đám bạn của Phương Oanh ngỡ ngàng trước giàn phong lan nở bông rực rỡ, thích thú vui đùa cùng với bầy chim trong lồng trước hiên nhà. Mấy bạn trai thì chạy lại bên chuồng hai con trăn lấy cây chọc phá. Lần đầu các bạn mới đặt chân vào lãnh địa xa lạ này nên các cô cậu cứ trầm trồ, xuýt xoa hoài. Chơi chán ngoài sân, Phương Oanh đưa các bạn vào nhà, cả lũ bạn như choáng ngợp trước những đồ vật quý giá xung quanh gian phòng lớn. Nào là bàn ghế cẩn xà cừ, bộ Karaoké hiện đại, hai con Thanh Long đang quẫy mình uốn lượn trong bồn cá kiểng với những chùm đèn xanh đỏ
nhấp nháy trông thật đẹp. Trên tường treo đủ loại súng lớn, súng nhỏ còn ở các kệ thì vô số những chai rượu ngoại, tượng gỗ, tượng đồng đủ kiểu. Đồ chơi của hai anh em Phương Oanh bày la liệt chẳng thiếu thứ gì, những cặp mắt vừa ngạc nhiên vừa thèm thuồng hiện rõ trên gương mặt lũ trẻ. Loan nói với Phương Oanh:
- Nhà Phương Oanh giàu quá! Cái gì cũng có, sướng thật!
Thằng Cao sún làm bộ thông hiểu quay sang nói với Loan và các bạn:
- Còn phải nói! Ba nó làm giám đốc kia mà. Làm giám đốc kiếm được nhiều tiền lắm.
Phương Oanh mang những đồ chơi của hai anh em ra cho các bạn cùng chơi. Phòng khách đầy ắp tiếng cười vui vẻ trong sáng làm cho ngôi biệt thự xưa nay vốn kín cổng cao tường, yên tĩnh bỗng rộn ràng hẳn lên. Dì Tư phải nhắc chừng hoài mà tiếng cười vẫn vang lên rộn rã dù lũ trẻ đã cố gắng kìm lại. Cả đám đang vui đùa thỏa thuê chợt im bặt bởi một tiếng quát to:
- Chúng mày làm gì mà la hét dữ thế! Có cút đi để tao ngủ không!
Sơn - anh hai của Phương Oanh từ trong phòng ngủ bước ra, mắt còn ngái ngủ đã lên giọng kênh kiệu rồi. Phương Oanh chạy lại bên anh:
- Cho tụi em chơi chút xíu nữa mà. Anh Hai biết mấy giờ rồi không? Trưa rồi còn ngủ gì nữa! Hay anh chơi chung với tụi em đi!
- Không chơi gì hết! Tụi kia về ngay đi! Dơ hết đồ chơi của tao rồi, dẹp ngay! Mày liệu hồn, tao mét ba cho coi. Khi không lại dắt tụi chúng nó vào nhà, thấy ghét!
Sơn thu gom đồ chơi của mình rồi đuổi hết các bạn của em ra ngoài. Ngôi biệt thự trở lại bầu không khí yên tĩnh vốn có của nó. Chẳng thèm rửa mặt, Sơn vào phòng đóng cửa mở máy xem phim tiếp. Phương Oanh đứng trong cổng nhìn theo các bạn đi xa dần, tai còn nghe văng vẳng tiếng thằng Cao sún:
- Ỷ nhà giàu rồi làm phách! Từ nay tao không thèm vào nhà đó nữa đâu.
Bỗng dưng Phương Oanh thấy buồn, nó giận anh Sơn làm hư cuộc vui sáng nay với các bạn. Rồi các bạn sẽ không chơi cùng Phương Oanh nữa, anh Sơn thật là xấu, nước mắt Phương Oanh ứa tràn mi.
* * *
Thấy Phương Oanh đứng tần ngần trong cổng nhìn ra, Loan rời các bạn đang cùng chơi chạy lại:
- Phương Oanh ra chơi với tụi mình đi!
- Ba má đang ở nhà cả, mình không ra được đâu!
- Thế thì mình sẽ đứng đây chơi với bạn vậy.
Cả hai ríu rít trò chuyện cùng nhau. Loan và Phương Oanh cùng học một lớp, tuy hoàn cảnh gia đình khác nhau xa nhưng Loan và Phương Oanh rất thân nhau. Loan học giỏi, lại hiền nữa nên các bạn trong lớp rất mến. Nhà Loan đối diện với nhà của Phương Oanh, cùng học ở trường cả ngày nhưng đến lúc về nhà cả hai vẫn vui chơi với nhau tuy kẻ ở ngoài và người bên trong tấm cửa sắt nặng nề ngăn cách giữa hai thế giới tuổi thơ.
Ba của Loan đã nghỉ hưu, buôn bán lặt vặt ngoài chợ và chăn bầy heo. Lo cho chị em Loan ăn học ba má phải vất vả thật nhiều. Ba phải làm bảo vệ thêm vào ban đêm cho một cơ sở sản xuất để phụ với má lo trang trải mọi sinh hoạt của cả nhà. Thấy ba má vất vả, học hết lớp chín, chị Hai của Loan muốn nghỉ học để đi làm nhưng ba má không đồng ý. Lần đó ba nghiêm mặt nói với hai chị em Loan:
- Nhiệm vụ của các con bây giờ là học cho tốt, ba má còn đủ sức lo cho các con. Có học mới có hiểu biết, lớn lên vào đời đỡ vất vả con ạ.
Ba má Loan nghèo, sống đạm bạc nhưng nghiêm khắc và mẫu mực. Ông luôn dạy cho chị em Loan phải biết sống có lễ độ với mọi người, chan hòa với bè bạn và phải thật thà, ngay thẳng. Chị em Loan đều ngoan và học giỏi, nhất là Loan ngay từ năm lớp một đến lớp năm bây giờ, tháng nào cũng xếp nhất nhì lớp. Thùng đồ chơi của Loan chỉ đơn giản vài chú búp bê, chú gấu nhồi bông và thỏ con bằng mút, Loan thích học đan len, học thêu hơn. Mỗi lần Phương Oanh muốn tặng bạn mấy thứ đồ chơi đắt tiền, Loan đều từ chối, ba mẹ Loan đã dạy cho con biết tự trọng trong sinh hoạt và giao tiếp. Phương Oanh mến Loan bởi tính hiền lành và hay giúp đỡ bạn. Chẳng thế mà khó tính như má - ai cũng ngại tiếp xúc - sau vài lần thấy Loan chơi với con mình ở trước cửa cũng đã mến Loan luôn. Thấy Phương Oanh quý mến và lúc nào cũng ríu rít khen Loan, bà muốn xem thực hư thế nào nên đôi khi cũng cho phép Phương Oanh đưa bạn vào nhà. Tuy vậy bà vẫn luôn cảnh giác sợ con bé tí toáy chôm chĩa đồ, dù sao thì bà nghĩ nhà Loan cũng nghèo. Khi thấy Loan vừa thông minh vừa lễ phép, bà thật sự quý em và cho Phương Oanh qua chơi nhà Loan nữa. Từ lúc con bà có nhiều thời gian chơi với Loan và các bạn, bà thấy con mình vui hơn, ngoan hơn và học cũng khá hơn trước.
Mấy hôm rồi không thấy Loan sang chơi, bà Thu hỏi con:
- Sao không thấy Loan sang chơi hả con? Các con giận nhau à?
- Đâu có, má! Mấy bữa nay má của Loan mệt, bạn ấy phải phụ nhiều việc lắm á!
- Tội nghiệp con bé! Sao con không nói sớm để má sang thăm. Thôi tối nay má con mình sang thăm bác ấy và Loan nhé.
- Dạ.Phương Oanh sung sướng khi thấy má mến Loan hơn lại còn sang thăm cả nhà Loan nữa, điều này Phương Oanh thấy thật hiếm hoi đối với má mình.
Nghe tiếng chuông, dì Tư từ trong bếp chạy ra, thấy Loan dì hỏi:
- Tìm Phương Oanh hả con?
- Dạ, Phương Oanh có nhà không hở dì?
- Có! Con vào đi!
Dì Tư mở cổng cho Loan vào, ngôi biệt thự bây giờ đối với Loan không còn xa lạ nữa. Ba của Phương Oanh thì chẳng quan tâm nhiều đến sinh hoạt của các con và bạn bè chúng. Ông phó mặc cho vợ trong việc nuôi dạy con cái. Anh Sơn năm nay cũng đã lớn, anh chẳng ưa gì các bạn của Phương Oanh, kể cả Loan cũng vậy. Bây giờ mỗi ngày đi học về Sơn không còn vùi đầu xem phim kiếm hiệp nữa. Anh ít khi ở nhà, lúc nào cũng tụ tập cùng đám bạn con nhà giàu phóng xe trên đường, học hành với anh xem ra chẳng cần thiết. Nghe đâu còn rủ nhau đua xe nữa kia, má la rầy chẳng để vào tai. Khi Loan vào sân cũng là lúc Sơn dắt xe ra, nghe Loan chào, Sơn chỉ gật đầu rồi lên xe rồ máy phóng vèo ra cổng, để lại trong sân một bựng khói trắng và dư âm của tiếng máy nghe đến chói tai. Phương Oanh từ trong nhà bước ra cằn nhằn:
- Đi suốt ngày, về đến nhà là gây. Gây chán lại lên xe dông tuốt, tính tình gì kỳ quặc!
Loan cười nói với Phương Oanh:
- Hơi đâu bạn giận ảnh. Mà có giận thì ngày nào cũng phải giận đấy!
- Xí, ai mà thèm giận ổng. Loan chờ mình một tí nhé!
Loan vào phòng khách chờ Phương Oanh và nói chuyện với bà Thu, bà nhắc chừng Loan.
- Các con đi trên đường phải cẩn thận nghen. Phương Oanh ít đi xe đạp lắm. Kẹt bác trai bận công chuyện nếu không ông ấy sẽ đưa các con đi.
- Bác đừng lo ạ, nhà bạn ấy cũng gần. Tụi con đi đông lắm, bác trai làm sao chở hết được.
- Ừa, nhớ về sớm để ở nhà khỏi mong.
Khi Phương Oanh ôm gói quà tặng bạn nhân ngày sinh nhật ra, cả hai ríu rít chào bà Thu và dì Tư rồi sang nhà Loan chờ các bạn đến cùng đi.Còn lại một mình trong phòng, bà Thu xốn vang với biết bao suy nghĩ. Giá từ lúc bé thằng Sơn được dạy dỗ cẩn thận, có lẽ bây giờ bà sẽ đỡ lo lắng vì nó hơn. Phương Oanh thì ngoan hiền lại chơi với Loan và các bạn tốt, bà đỡ phải lo. Bà lo là lo cho thằng Sơn, tính ngang tàng, ngổ ngáo lại chơi với đám bạn xấu dễ dẫn đến hư hỏng.
Lỗi này là tại ông và bà cả, phải bàn với ông ấy cách quản lý, dạy dỗ thằng Sơn dù có muộn màng nhưng may ra còn kịp. Bất giác bà nhìn sang bên kia đường, nơi ấy là nhà Loan. Bà ước ao mình có được gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan như vợ chồng hai bác ấy.
Phương Oanh và Loan
Tiến >>
Đánh máy: Thanh Vân
Nguồn: VNthuquan.net - Thư VIỆn Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 11 năm 2020