Nguyễn Trung

ở một ngày đầu đông

khi những chiếc lá thu chết 
vẫn chưa chịu rời cành,
cơn tuyết đầu mùa đã nhẹ rơi 
con đường bờ sông đang trở lạnh
 
đàn chim im lặng 
xếp thẳng hàng
trên đường giây điện 
để nghĩ về con đường di tản 
 
khu vườn nhỏ dường như 
đang rộng hơn 
có lẽ vì cụm hoa đã úa tàn
đám cây trơ xương, ngủ giấc đông dài
tiếng những giọt mưa rơi lộp bộp nặng hơn vì lạnh 
 
ta cũng  bắt đầu chuẩn bị
cho giấc miên trường 
 
không thể ra sau vườn 
không thể dạo chơi bên bờ sông
không thể gỡ những chiếc lá vàng
ra khỏi những cành cây khô khốc
 
con sóc già cũng bắt đầu 
chôn giấu 
rồi hy vọng
sẽ không quên đi 
những dấu vết của mình
 
ở một ngày đầu đông 
bắt đầu nghĩ sẽ làm gì
 
một tách cà phê buổi sáng uống chậm 
một ly rượu chát nhấp từng ngụm nhỏ, buổi chiều 
đọc thật thấm, thật sâu lại bài thơ của bạn 
nằm yên lặng nghe bản nhạc thời xa xưa
 
một mình
riêng mình 
và cho mình 
ở một ngày đầu đông 
 
Nguyễn Trung

 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 11 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "ở một ngày đầu đông"